Tiểu lâu im lặng dị thường, tựa hồ không có một bóng người.
Lí Trạm mang theo khay đồ ăn tiến vào, vừa đẩy cửa phòng liền thấy nhị thiếu lẳng lặng ngồi bên cạnh nắm tay Mộ cô nương.
Mộ cô nương từng thích nháo thích cười giờ phút này đang im lặng mê man, không còn có sức sống bắn ra bốn phía như ngày xưa, mà tam thiếu còn
chưa quay về, nhị thiếu gần đây càng thêm trầm mặc ít nói, chính là hơi
thở quanh thân càng ngày càng lạnh như băng, nếu không phải trang chủ
cường ngạnh kiên trì, chỉ sợ nhị thiếu đã sớm vọt vào khu nhà của khách
tự tay chấm dứt biểu tiểu thư rồi.
Lí Trạm nhẹ nhàng thở dài trong lòng, đi lên phía trước.
“Thiếu gia, ăn cơm.”
Người bên giường động cũng không động.
Hắn yên lặng dọn cơm rồi lui đi ra ngoài.
Bàn tay nhỏ bé nằm trong bàn tay to lớn khẽ động, Diệp Thế Cẩm kinh hỉ, nhìn đôi mắt vốn nhắm chặt đang dần dần hé ra.
“Ta ngửi được mùi cơm thơm, Diệp Thế Cẩm, ngươi không đói bụng sao?”
“Đói bụng, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
“Nhu còn chưa có trở về sao?”
“Chưa , đang trên đường về.”
“Ai, nàng nhất định vội muốn chết.”
Diệp Thế Cẩm hơi nhếch môi,“Ta còn gấp hơn nàng.”
Mộ Dung Lợi bật cười,“Ừ, ngươi còn gấp hơn nàng.”
Ánh mắt đảo qua đám râu dưới cằm, nàng kìm lòng không đậu đưa tay lên sờ.
Nàng không đành lòng nói:“Có râu mặt sẽ không đẹp đâu, ngươi sao không di sửa dung nhan đi?”
“Hai ngày nay nàng càng lúc càng mê man nhiều hơn.” Hắn đáp.
“Mệt nhọc thôi, có cái gì lớn đâu.” Ngữ khí của nàng vô cùng thoải mái.
Hắn biết nàng không muốn làm hắn lo lắng, cho nên mới không nói cái gì
nữa, gắp thức ăn nàng thích bỏ vào trong bát, dặn nàng nên ăn nhiều.
Cơm chỉ ăn non nửa bát, nàng liền ghé vào trên bàn, tiếp tục ngủ.
Diệp Thế Cẩm rất nhanh nắm tay lại, khống chế bản thân có ý muốn giết
người. Hắn hiện tại chỉ có thể mong ngóng Tam đệ mau chóng trở về, chậm
thêm chỉ sợ……
Lắc đầu, hắn không dám nghĩ tới kết quả, sợ chính mình sẽ phát điên mất.
“Nhị thiếu gia, tam thiếu đã trở lại.” Đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm hơi kích động của Lí Trạm.
Lời còn chưa dứt, từ trong phòng một thân ảnh lướt ra ngoài.
Khi Diệp Thế Đào mang theo Ôn Nhu đi đến Mai Lâm, vừa vặn đụng phải nhị
ca hắn, ba người nói cái gì cũng chưa nói, đều cùng chạy tới tiểu lâu.
“A Lợi đâu?”
“Vừa mới ngủ.”
“Cái gì, cái ả Bạch Mộng Ly kia quả thực là âm hồn không tiêu tan, người đã chết, thế nhưng còn gây tai họa thế nhân, thật muốn nghiền xương
nàng thành tro.” Ôn Nhu nhịn không được huy huy nắm đấm.
“Ngươi có biện pháp giải độc này không?” Diệp Thế Cẩm thật cẩn thận hỏi.
“Ta không phải Bạch Mộng Ly, làm sao mà biết giải dược của nàng chế như thế.” Nàng vẻ mặt ảo não.
“A Lợi nói, có lẽ ngươi có biện pháp.”
“Kia tám phần là an ủi ngươi, ta không phải thần tiên, có thể có chiêu gì?”
Diệp Thế Đào nghe vậy, lập tức nhìn thoáng qua cái gói to màu đen ở thắt lưng bên kia của nàng.
Nàng lập tức cảnh giác nhảy ra một bước,“Ngươi muốn làm gì?”
“Không, không muốn làm gì.” Diệp Thế Đào xấu hổ khụ hai tiếng. Hắn không phải là lần trước nhất thời tò mò mà cầm đi nghiên cứu, kết quả chứng
minh, trừ bỏ bản nhân Nhu nhi, những người khác không có biện pháp lấy
tiền ra từ cái túi đó, sau đó , Nhu nhi lập tức giận dữ đề phòng hắn.
Diệp Thế Cẩm vì câu trả lời của Ôn Nhu mà tối tăm mặt mày. Nếu Ôn Nhu
không có biện pháp, trong mắt hắn lập tức hiện lên sát ý.( Vịt : Giết
con mụ Thanh Thanh đi anh >.
“A Lợi, A Lợi” Ôn Nhu vào cửa liền theo thói quen gọi, khi nhìn thấy thân ảnh nằm úp sấp trên mặt bàn ngủ , nàng giật mình .
Tuy rằng vừa rồi nghe Diệp nhị nói A Lợi đang ngủ, nhưng vì sao khi tận
mắt nhing, vẫn là làm cho nàng kinh hãi lớn. Nàng từng trúng Thất nhật
tình, rất biết loại cảm giác này, quả thực là sống không bằng chết.
Nàng chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, kéo một bàn tay của bạn
tốt, thở dài, “A Lợi, mi sao không học tập ta, chuyện không hay ho sao
lại có thể bắt chước ta thế này. Cái việc trúng thất nhật tình không thể đem ra làm gương được, có đúng không?”
Mộ Dung Lợi đương nhiên không thể trả lời nàng.
“Ta vốn nghe nói ngươi cũng tới nơi đây, thực vui vẻ, còn gửi thư cho
Nạp Lan, Mộng Điệp, các nàng cũng rơi tới nơi này, ta lòng tràn đầy vui
mừng bởi bạn bè chúng ta lại có thể tụ tập cùng một chỗ, ai biết khi gặp mặt ngươi cư nhiên lại là tình cảnh tệ thế này, không biết có phải hai
ta cùng Diệp gia xung đột bát tự hay không, nếu không, chúng ta làm sao
có thể trước sau đều trúng loại độc thiếu đạo đức này, ngươi nói có đúng không?”
Diệp gia huynh đệ trên mặt đồng thời thâm trầm. Ôn Nhu tuy rằng không có một câu chỉ trích, nhưng ý tứ đó cũng đủ khiến bọn họ xấu hổ.
Nàng tâm sự xong, liền quay đầu nhìn Diệp Thế Cẩm,“Cái ả biểu muội hôn thê trước của ngươi đâu?”
“Ở phòng khách.”
“Ta muốn đi qua nhìn nàng, được không?” Nàng hỏi tương đương hòa khí
Diệp Thế Đào lại cảm giác được thê tử che giấu dưới hòa khí chính là nồng đậm tức giận.
Diệp Thế Cẩm âm trầm gật đầu,“Có thể, chính là phụ thân không cho ta đi vào.”
“Để ta đi vào là được.” Ôn Nhu nháy đuôi lông mày, trong mắt hiện lên
một chút lệ khí, những ai thương tổn tới thân nhân bạn bè nàng đều không thể tha thứ.
“Ta đi cùng nàng.” Diệp Thế Đào có chút lo lắng.
“Không cần, ta có thể tự đi, biểu muội các ngươi còn có thể ăn ta được sao?”
Hai huynh đệ đồng thời trầm mặc, đối với biểu muội lén lút hành sự, bọn họ đều không có nắm chắc.
Đáng tiếc, Ôn Nhu kiên trì, ai cũng không có biện pháp thay đổi.
Khi Viên Thanh Thanh nhìn thấy Ôn Nhu đi vào khu phòng khách,liền giật mình,“Ngươi đã trở lại.”
“n, đã trở lại, biểu tiểu thư thời gian qua có khỏe không a?” Nàng đang cười, ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt.
Sắc mặt cứng đờ, Viên Thanh Thanh ồm ồm nói:“Ta sẽ không nói xin lỗi.”
“Không cần.” Ôn Nhu trả lời rất kiên quyết.
Nàng sửng sốt.
“Chúng ta tiên lễ hậu binh đi (lễ trước binh sau/ngoại giao trước, quân
sự sau/trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực),
ta mời biểu tiểu thư uống chén trà, được không?” Ôn Nhu giơ bình sứ tinh xảo trong tay.
Viên Thanh Thanh trầm mặc ngồi vào bên cạnh bàn.
Ôn Nhu mỉm cười, rót hai chén trà cho cả hai.
“Trà này rất thơm.” Mang theo hương khí hoa hồng, Viên Thanh Thanh nhịn không được lại ngửi thêm một chút.
“n, đây là trà hoa hồng, bằng hữu ta làm.”
Nàng bất tri bất giác uống được nửa non chén trà.
Ôn Nhu khóe miệng ý cười càng sâu sắc, vuốt ve chén trà tinh mỹ trong
tay, vô cùng thích ý hỏi:“Trà này có vẻ hợp với khẩu vị của biểu tiểu
thư?”
“Uống ngon lắm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Viên Thanh Thanh đột nhiên cảnh giác đứng lên, nhìn về phía chén trà
trong tay, lại mãn nhãn(đầy mắt/đâu đâu cũng thấy/tràn đầy) kinh hoàng
nhìn nàng,“Chẳng lẽ ngươi cho gì đó vào trà?”
Nàng bưng miệng cười,“Xem biểu tiểu thư nói, ta có thể cho gì vào đây?”
Giọng nói ra vẻ ngạc nhiên,“Cho dù có cho, kia cũng chỉ là có đi có lại
thôi, biểu tiểu thư không nên giật mình mới đúng a.”
Nước trà hất lên mặt bàn, Viên Thanh Thanh đứng bật dậy, tay nhịn không được khẽ run,“Là cái gì?”
Ôn Nhu nhìn nàng, một chữ một chữ, vô cùng rõ ràng trả lời,“Thất, nhật, tình.”
“Không có khả năng.” Nàng hất toàn bộ đồ trên bàn xuống đất,“Bạch tỷ tỷ thực đã chết.”
“Nàng ta đã chết, nhưng ngươi không phải có loại độc dược này sao?”
“Đó là Bạch tỷ tỷ cho ta.”
Ôn Nhu mỉm cười,“n, ta là tự mình tìm được.” Nàng dùng ngữ khí nhớ lại
chuyện cũ nói:“Nói như thế nào ta cũng thiếu chút nữa vì nó mà đi gặp
Phật tổ, ta càng nghĩ càng cảm thấy một phần kỷ niệm hẳn là nên trân
quý, cho nên sau khi ta tỉnh lại, liền bảo Nha Tấn dẫn ta tới nơi Bạch
Mộng Ly ở để tìm tòi một chút, quả nhiên không phụ lòng người, ta tìm
được một phần rồi.”
“Cữu cữu của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Không sao cả, hiện tại là ta không buông tha ngươi a.” Ôn Nhu cười đến
vô cùng vui vẻ,“Nguyên tắc của ta chính là người đánh ta một quyền, ta
tất trả một quyền,nếu điều kiện cho phép, ta liền hoàn trả hai lần.”
“Ta giết ngươi.” Viên Thanh Thanh nổi giận, tung chưởng định lao tới,
nhưng rồi lại ngồi sụp xuống, trừng mắt cắn răng nhìn Ôn Nhu hỏi:“Ngươi
rốt cuộc làm cái gì với ta?”
“Đừng nha, ngươi tức giận như vậy làm gì, phải biết rằng tức giận đối với mỹ nữ chính là thương tổn trí mạng nga.”
“Ngươi –” Nàng nhịn không được khí huyết cuồn cuộn.
Nàng nghĩ tới trăm ngàn loại kết cục cho bản thân, nhưng không nghĩ tới
Ôn Nhu sẽ lấy Thất nhật tình để đối phó lại nàng, giờ khắc này nàng vừa
sợ vừa kinh, nghĩ rằng không còn đếm xỉa gì, kỳ thật căn bản không phải, nàng sợ chết, nàng còn muốn sống.
Ôn Nhu đột nhiên làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ,“Đúng rồi, Thất nhật
tình này hình như là cảm xúc phập phồng càng kịch liệt, phát tác càng
nhanh đâu.”
Viên Thanh Thanh nắm chặt bàn.
“Tốt lắm, ta cùng biểu tiểu thư ôn chuyện xong rồi, sẽ không quấy rầy
biểu tiểu thư tĩnh dưỡng, cáo từ.” Nói xong, nàng cầm ấm trà xoay người
đi ra ngoài, bóng dáng hào hiệp nói không nên lời.
Nhìn thê tử bình an vô sự đi ra, tảng đá lớn trong lòng Diệp Thế Đào rốt cục biến mất, nhưng không khỏi nghi hoặc,“Nàng không phải cầm một cái
ấm trà đi vào?”
“Nga, đập vỡ rồi.”
Hắn vẻ mặt căng thẳng,“Biểu muội động thủ với nàng?”
“Hoàn toàn ngược lại, ta động thủ với ả.”
Diệp thị huynh đệ hai mặt nhìn nhau.
Dừng lại, nàng nói tiếp:“Ta thả Thất nhật tình vào ấm trà.”
Diệp Thế Đào kinh hãi.
Diệp Thế Cẩm bỗng dưng trừng lớn mắt.
“Nhu nhi”
“Đệ muội”
“Biểu tiểu thư uống vào, hơn nữa cảm xúc thực kích động nha.” Ôn Nhu vân đạm phong khinh nói.
Diệp Thế Đào thân hình nhoáng lên một cái lướt vào bên trong.
Diệp Thế Cẩm lẳng lặng nhìn nàng, mang theo tuyệt vọng hỏi:“Lợi nhi
không có cách cứu chữa à?” Nếu không nàng cần gì kịch liệt trả thù biểu
muội như thế.
“Không biết.” Ôn Nhu rõ ràng đáp.
“Vậy ngươi…”
“Dựa vào cái gì mà khi A Lợi giãy dụa bên cạnh sinh tử, nàng tên đầu sỏ
gây nên có thể an ổn đợi ở nơi phong cảnh hữu tình tu tâm dưỡng tính thế này?” Nàng bất bình nói:“Huống chi, ta cũng không cho rằng nàng có thể
tu dưỡng tốt tính tình.”
“Ngươi như vậy thì biết ăn nói sao với phụ thân?”
“Hắn nếu không hài lòng với người con dâu như ta, cùng lắm thì để Diệp
tam hưu ta. Phú Quý sơn trang quỷ quái này, chẳng lẽ có lưu cho ta cái
gì để nhớ lại sao?”
“Nhu nhi” Diệp Thế Đào chạy ra, lắc mình tới bên người thê tử.“Không được nói bậy, ta làm sao có thể để nàng rời bỏ ta.”
Ôn Nhu hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, bỏ tay hắn ra, đi nhanh về phía trước .
“Nhu nhi” Hắn vội vàng đuổi theo. Diệp Thế Cẩm cảm kích nhìn thân ảnh Ôn Nhu rời đi,
Nàng đã làm chuyện hắn muốn làm nhưng lại không thể đi làm.
Diệp lão trang chủ đối với chuyện Ôn Nhu làm, không nói một chữ.
Bởi trong chuyện này,người Diệp gia đuối lý,người Viên gia càng đuối lý hơn.
Hắn có thể lấy mệnh lệnh uy nghiêm của phụ thân cấm nhi tử, nhưng không thể yêu cầu tức phụ (con dâu) đừng làm vậy.
Ôn Nhu nói, nàng muốn ở cùng một chỗ với Mộ Dung Lợi.
Diệp Thế Cẩm lại không chịu để nàng rời khỏi tiểu lâu.
Cuối cùng, Diệp Thế Đào kéo nhị ca ra thì thầm vài câu,cuối cùng hắn mới gật đầu đồng ý.
Ôn Nhu mang theo Mộ Dung Lợi trụ đến ở nơi Bạch Mộng Ly ở trước kia .
Đêm hôm đó, nàng liền tỉnh lại.
“Nhu!” Vừa thấy bạn, nàng vui vô cùng.
“A Lợi, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu cái đầu ngươi, ta sắp chết, mi cũng không trở về sớm một chút.”
“Ngươi cũng không ngẫm lại ta đại phá giao thông, ngày đêm thần tốc chạy a.”
“Nhu,” Mộ Dung Lợi thần sắc ảm đạm,“Ta khả năng không sống được.”
“Đúng là có khả năng này.” Ôn Nhu gật đầu.
Nàng giận dữ,“Mi không thể an ủi ta một chút sao? Nhất định phải thẳng thắn như vậy?”
“Ta vì sao muốn an ủi ngươi, ta an ủi mi, mi liền chịu tin sao?”
“Không chịu.”
“Này không phải kết, đôi ta ai chẳng biết nói ai.”
“Ta thật sự là không cam lòng.” Mộ Dung Lợi nhịn không được có chút tức giận bất bình.
“Mi yên tâm, nếu mi thực không cứu được, biểu tiểu thư sẽ tạm biệt rồi đi cùng mi.”
Nàng phút chốc trừng lớn mắt, bắt lấy tay bạn tốt,“Mi làm cái gì?”
Ôn Nhu kể lại “Hành động vĩ đại” của mình.
“Mi như vậy không tốt đi, mi là con dâu Diệp gia.” Nghe xong, cái nàng nghĩ tới đầu tiên chính là chuyện này.
“Mi cũng chuẩn bị là con dâu Diệp gia nha! Người sai không phải chúng
ta, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta ngậm bồ hòn này?” Ôn Nhu đúng lý hợp
tình nói.
Mộ Dung Lợi gật đầu,“Nói đúng, ta cũng đầy một bụng tức giận, nôn đã chết.”
“Tốt lắm, trở lại chuyện chính, chúng ta vẫn là nhanh chóng giải quyết độc dược trên người ngươi rồi nói sau.”
“Mi không phải nói không có biện pháp sao?”
“Là không có, cho nên chỉ có thể ngựa chết làm ngựa sống y.”
Ôn Nhu rút chủy thủ bên hông, lập tức hàn quang lòe lòe ánh vào mắt Mộ Dung Lợi.
“Nhu, mi muốn làm cái gì?”
Nàng vẻ mặt nhiễu dự nhìn chằm chằm chủy thủ nói:“Ta muốn lấy máu cho mi uống.”
“Đùa giỡn cái gì!”
“Mi không nhớ rõ tình tiết phim võ hiệp à, có người bởi vì ăn linh đan
diệu dược, sau đó máu có dược công hiệu, ta trúng độc lại không chết,
nói không chừng máu của ta cũng có cái loại công hiệu này.” Ôn Nhu nhịn
không được đem chủy thủ lấy xa chút,“Nhưng ta sợ đau a.”
Mộ Dung Lợi trực tiếp động thủ đoạt đi chủy thủ của nàng, hung tợn nói:“Bạn bè là làm giả sao? Mượn chút máu dùng trước.” Nói xong liền tìm đi xuống.
“Ta mặc kệ, mi nhẹ chút a” Ôn Nhu oa oa kêu.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng bị người nào đó một cước đá văng.
Diệp thị huynh đệ xông tới , khi nhìn thấy tình hình bên trong, cả hai đồng loạt biến sắc.
Mộ Dung Lợi cầm chủy thủ trong tay cứa vào Ôn Nhu, chủy thủ dính máu
tươi đập vào mắt người khác, kinh khủng hơn là, miệng nàng dính vết máu.
Cánh tay trái của Ôn Nhu đang đầm đìa máu, mà nàng vừa mới hút ở trên đó.
“Các ngươi” Đây là đang làm cái gì?
“A Lợi chết tiệt, mi hút nhanh lên, ta đau lắm rồi.” Ôn Nhu tiếp tục oa oa kêu.
Vì thế, bất chấp giải thích cái gì, Mộ Dung Lợi cúi đầu tiếp tục đi hút máu.
Diệp Thế Đào nhìn thê tử vẻ mặt thống, đau lòng vô hạn, nhưng lại không thể tiến lên,bởi vì nàng là tự nguyện.
“Mi là ma cà rồng à, chỉ cần một chút là được rồi, nhanh lên ta muốn cầm máu.”
“Ta hút hơn hai ngụm, vạn nhất hút thiếu không hiệu quả, ngươi không phải sẽ lại động dao tiếp hay sao?”
“Cút, đừng nguyền rủa ta.”
“Ta đây là tri kỷ.”
“Tri kỷ cái rắm, trời biết ta từ nhỏ đến lớn sợ nhất là đau a.”
“Xong rồi, Nhu, ta sẽ băng bó a.” Nhìn bạn bè miệng vết thương vẫn chảy
máu, Mộ Dung Lợi không có tâm tình cùng nàng đấu võ mồm, vẻ mặt khẩn
trương.
Diệp Thế Đào chạy nhanh qua,“Ta đến.”
“Đáp lá mầm, ngươi nhẹ chút a, đau.”
“Biết đau ngươi còn dám rạch?”
“Ta không dám a, cho nên là A Lợi rạch.”
Hắn oán hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Lợi.
Nàng phất phất chủy thủ dính huyết, nói:“Trừng cái gì, ta cùng Nhu thân
thiết như vậy, mượn máu thôi nàng cũng chưa ý kiến, ngươi ý kiến thì
cũng vô dụng.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Ôn Nhu một bên ai ai kêu gật đầu phụ họa ,“Bất quá, ngươi xuống tay sẽ không thể nhẹ chút sao? Biết rõ ta sợ đau.”
“Cám ơn ngươi, Nhu.” Rõ ràng bạn tốt chính là dùng phương thức này để phân tán lực chú ý, nàng thành tâm nói.
Nhìn Mộ Dung Lợi trước mắt tinh lực dư thừa nháo với bạn bè, Diệp Thế
Cẩm cảm thấy trái tim dần dần có sức sống. Nàng như vậy mới đúng là
nàng.
Ôn Nhu nhìn miệng vết thương được băng bó tốt, buông tay áo rộng thùng
thình, ngồi vào một bên, nghiêm mặt nói:“Biện pháp này có hữu hiệu hay
không, chúng ta còn phải chờ. Ta lần trước hôn mê một thời gian đâu,
không biết ngươi có thể hay không?”
“Chúng ta làm hết khả năng rồi, chờ thiên mệnh đi.” Mộ Dung Lợi
nghĩ,“Huống hồ không phải có biểu tiểu thư làm bạn sao? Ta trên đường
cũng không tịch mịch.”
“Mỹ nhân rắn rết làm bạn cũng không phải loại chuyện tốt.” Diệp thị huynh đệ sợ hãi.
“Đến lúc đó oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta tự mình giải quyết cũng tốt.”
Ôn Nhu lúc sau mới có tâm tình để ý, nàng chuyển hướng Diệp Thế Đào nói:“Không phải nói không cho các ngươi tới ư?”
“Tình hình như hiện tại nàng bảo ta yên tâm thế nào đây, huống hồ ở bên
ngoài nghe nàng kêu thảm như vậy, ta đương nhiên xông vào.” Hắn đúng lý
hợp tình hồi đáp.
“Đệ muội, cám ơn.” Diệp Thế Cẩm chân thành nói lời cảm tạ.
“Còn không biết có hiệu quả hay không.” Ôn Nhu có chút lo lắng nói.
“Tóm lại cám ơn.”
Mộ Dung Lợi giữ chặt tay nàng, nói:“Nhu, có ngươi ở đây thật tốt.”
Ôn Nhu cũng cầm tay nàng, cùng cười,“Đúng nha,ta cũng vậy.” Các nàng là
bạn tốt lắm tốt lắm, có thể nghĩa vô phản cố(nghĩa vô phản cố/làm việc
nghĩa không được chùn bước/đạo nghĩa không cho phép chùn bước/không có
đường lui) đi tìm chết vì đối phương.
Sự tình phát triển tốt đến bất ngờ, chỉ trừ bỏ –
“Nhu nhi, ngươi xem có thể giúp Thanh Thanh giải độc hay không?” Diệp
lão phu nhân sai vài nữ nhi thay nhau ra trận du thuyết(thuyết phục)
không có hiệu quả, không thể không tự mình tiến đến.
Ôn Nhu trả lời:“Nương, không phải ta không giúp biểu muội, người cũng
biết ta lần trước vì cứu A Lợi mất máu quá nhiều, cần phải tĩnh dưỡng.”
Diệp Thế Đào ở một bên phụ họa,“Đúng,đúng, nương, Nhu nhi cần tĩnh dưỡng.”
Diệp lão phu nhân không dấu vết trừng mắt nhìn nhi tử đã không hỗ trợ
lại còn ngăn cản.“Vậy chờ ngươi tĩnh dưỡng tốt rồi nói sau.”
“n, nương đi hảo.”
Diệp lão phu nhân vừa đi, Ôn Nhu liền thay đổi thành bộ mặt dạ xoa, chống nạnh bất mãn gầm nhẹ với trượng phu,“Là ngươi nói đi?”
Diệp Thế Đào mất mặt sờ mũi,“Dù sao hiện tại Mộ cô nương cũng không có việc gì.”
“A Lợi là không có việc gì, nhưng khi nàng có việc, các ngươi ai cũng
không giúp được gì. Dựa vào cái gì mà ta hiện tại phải đi cứu biểu muội
nhà các ngươi chỉ biết gây họa cho người khác?”
Hắn nhược nhược nói:“Nhu nhi –” Hắn lại bị nàng giận chó đánh mèo, từ
lúc xảy ra việc này, hắn luôn luôn bị nàng giận chó đánh mèo a.
“Nhu.” Bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo hữu lực, rất
nhanh, thân ảnh Mộ Dung Lợi xinh đẹp liền xuất hiện ở Minh Nguyệt tiểu
lâu.
“A Lợi.” Nhìn bạn tốt, Ôn Nhu lập tức mặt mày hớn hở, lao thẳng tới.
Hai người theo thói quen đập hai lòng bàn tay vào nhau.
“Hôm nay tinh thần không tồi.”
Mộ Dung Lợi cười gật gật đầu,“n, miệng vết thương của ngươi không còn đáng lo đi?”
Ôn Nhu nâng cánh tay trái nhìn, mím môi cười,“ Ok rồi.”
“Đi, chúng ta ra bên ngoài đi dạo một chút, Phú Quý sơn trang thật lớn, ta rất nhiều nơi chưa đi qua.”
Nàng phụ họa nói:“Đúng nha, ta cũng vậy.”
Hai người hữu thuyết hữu tiếu(vừa cười vừa nói) đi ra ngoài, hoàn toàn
đem Diệp nhị thiếu trở thành cái phông nền, khiến hắn vô cùng mất mát.
Bỗng gặp được nhị ca, Diệp Thế Đào liền quyết đoán :“Nhị ca, ta quyết định mang Nhu nhi đi chu du thiên hạ.”
Diệp Thế Cẩm thản nhiên trả lời:“Chủ ý tốt lắm, ta cũng quyết định đi ra ngoài một chút, cứ ở đây mãi thì chẳng khác gì đi ẩn cư.”
Hai huynh đệ ăn nhịp với nhau.
Bọn họ nghĩ đến là làm, ngày hôm sau liền đóng xe kéo mã muốn xuất môn, sau đó bị Diệp lão trang chủ ngăn lại.
“Các ngươi đi rồi, Thanh Thanh làm sao bây giờ?” Theo như tính tình của
hắn là thật mặc kệ nàng chết sống, nhưng muội muội bên kia vô cùng bận
tâm.
Đau đầu! Ôn Nhu hừ nhẹ một tiếng. Mộ Dung Lợi ngẩng đầu lên nhìn trời . Diệp Thế Đào thân thủ sờ cái mũi.
Diệp Thế Cẩm hé ra cái mặt lạnh, nói:“Trừ phi nàng đáp ứng từ nay về sau không đặt chân tới Phú Quý sơn trang.”
Diệp Kinh Lôi gật gật đầu,“Này ta cam đoan thay nàng, nàng nếu làm không được, sơn trang chúng ta cũng sẽ không cho nàng vào.”
Mộ Dung Lợi lấy chân đá bạn bè một cước.
Ôn Nhu nhếch miệng,“Làm chi?”
“Mi nói đi?” Nàng nhíu mày hỏi.
“Đau.” Ôn Nhu mặt nhăn nhanh mày.
“Kia lại dưỡng hai ngày đi.” Diệp Thế Đào đau lòng nhìn vết thương trên
cánh tay trái của nàng còn chưa khép lại, mỗi lần thay dược, hắn lại đau lòng chết khiếp.
Diệp Kinh Lôi không nói gì, vẻ mặt đầy hắc tuyến.
Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi, nếu không nhanh, liền chuẩn bị thay người nhặt xác.
Diệp Thế Cẩm nói:“Kia Tam đệ cùng đệ muội ở lại trang mấy ngày đi, ta cùng Lợi nhi đi trước.”
Diệp Thế Đào thống khoái gật đầu,“n, Nhu nhi, chúng ta ở lâu vài ngày đi.”
“Lợi nhi, chúng ta đi.” Hắn thân thủ đỡ Mộ Dung Lợi lên xe.
Nàng từ chối, nắm tay nàng rất kiên định hữu lực, nàng chỉ có thể hướng bạn bè đáng thương hề hề liếc mắt một cái.
Ôn Nhu liếc lại bạn tốt, hì hì cười nói:“Đi thôi đi thôi, sơn thủy có gặp lại.”
Mộ Dung Lợi gật đầu,“Nhu, mi bảo trọng nga.”
“Mi cũng vậy.”
Nàng không kịp nói nhiều, người đã bị kéo vào toa xe, thậm chí còn chưa ngồi ổn định, xe đã bắt đầu di chuyển.
“Diệp Thế Cẩm ngươi làm gì?”
Nàng bất mãn gầm nhẹ. Hắn im lặng.
Nàng định đi xốc màn xe lên vẫy tay nói lời từ biệt với bạn bè, kết quả
một bàn tay to rõ ràng quyết đoán túm tay nàng, ôm vào trong lòng.
“Diệp Thế Cẩm!” Nàng giận dữ.
“Từ lúc gặp Ôn Nhu, trong mắt nàng liền không có ta.” Hắn như đang trách cứ nàng.
Mộ Dung Lợi nháy mắt thất thanh, con mắt vòng vo di động, mang theo vài
phần ngượng ngùng nói:“Ta với Nhu từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng xa
nhau lâu như thế, ta đương nhiên rất nhớ nàng cho nên khi gặp lại luôn
kè kè cùng nàng thôi.”
Diệp Thế Cẩm càng ghen tị, ghen tị thời gian các nàng quen biết nhau lâu như vậy.
“Tốt như vậy a.” Hắn ê ẩm nói.
“n, chúng ta là thanh mai trúc mã.” Mộ Dung Lợi tự hào trả lời.
Hắn nhịn không được thân thủ phủ trán nhìn nàng,“Cái kia là dùng để nói nam nhân và nữ nhân.”
“Nhưng ta thích nói như vậy.”
Vì thế, Diệp Thế Cẩm không phản bác nữa.
Xe ngựa bay nhanh chạy trên quan đạo, Mộ Dung Lợi bị xóc nảy dần dần
buồn ngủ, cuối cùng ngã vào trong lòng Diệp Thế Cẩm ngủ say sưa.