Dã Man Thành Nghiện

Chương 14: Mãnh nam buồn bực




Ninh Du đã có rất nhiều phỏng đoán mơ hồ về Lý Mộ.
Có thể sự nghiệp không suôn sẻ, làm ăn thất bát nên muốn lui vào núi rừng.
Hoặc cũng có thể anh ấy thất vọng về tình cảm, bị vợ ghẻ lạnh nên muốn trốn khỏi thế giới.
Nhưng tất cả những suy đoán này đều không thể chống lại khi cân nhắc, bởi vì Lý Mộ đã sử dụng máy pha cà phê La Marzocco và lái hàng chiếc Ford Raptor hàng trăm nghìn tệ, dù nhìn thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không giống kẻ thua cuộc.
Những suy đoán mơ hồ dần trở nên cụ thể, khi Ninh Du loại trừ tất cả những điều không thể, chỉ còn một khả năng – gia đình Lý Mộ rất giàu, và lý do khiến đến đây làm kiểm lâm hoàn toàn là vì anh ta thích.
Ban đầu, Ninh Du không hề mong đợi về một câu trả lời riêng tư, nhưng không ngờ Lý Mộ lại phá lệ mở miệng nói: “Vì bảo vệ môi trường, cậu tin không?”
Giọng điệu của anh khi nói những lời này không giống như đang đùa, đáp án logic cũng hề không sai, nhưng câu hỏi cuối lại khiến Ninh Du cảm thấy rất khó hiểu.
“Tại sao lại không tin?” Ninh Du kỳ quái hỏi.
“Bởi vì nó thật nực cười.” Lý Mộ nhìn thẳng về phía trước con đường, “Bảo vệ môi trường chỉ là khẩu hiệu trong mắt hầu hết mọi người.”
Ninh Du chậm rãi hiểu ra những gì  Lý Mộ nói
Khi một người làm một việc gì đó, mục đích của nó thường mang giá trị phổ quát được xã hội công nhận. Khi động cơ của một người là “vì sứ mệnh” hoặc “vì vinh quang”, điều đó có vẻ nực cười, bởi vì xã hội không công nhận hai giá trị này.
Lý Mộ cho rằng bảo vệ môi trường chỉ là khẩu hiệu, giống như một sứ mệnh và vinh quang mơ hồ, hầu hết người dân không lấy khái niệm bảo vệ môi trường làm trọng tâm trong cuộc sống hàng ngày chứ đừng nói đến bảo vệ rừng ở những vùng biên giới xa xôi để bảo vệ môi trường.
“Tôi không nghĩ là buồn cười.” Ninh Du nghiêm túc nhìn Lý Mộ nói: “Tôi thấy anh rất lợi hại.”
Lý Mộ không đáp lại.
Ninh Du tiếp tục nói: “Gia đình chúng tôi cũng quyên góp cho Quỹ Bảo vệ Môi trường hàng năm.”
Vừa dứt lời, Lý Mộ liền cười một tiếng, Ninh Du hơi hơi sửng sốt, hỏi: “Có cái gì buồn cười sao?”
“Cho nên tôi mới nói, bảo vệ môi trường chỉ là khẩu hiệu trong mắt đại đa số mọi người.” Lý Mộ liếc mắt nhìn Ninh Du một cái, “Chừng nào con người còn tiếp tục phát triển thì không thể sống hòa hợp với thiên nhiên được.”
Ninh Du nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Lý Mộ – quyên góp không có nghĩa là thân thiện với môi trường. 
Cậu không cam lòng mà lập luận: “Tất nhiên con người có thể sống hòa hợp với thiên nhiên.”
“Vậy để tôi hỏi cậu——” Lý Mộ nói.
Nghe câu này, Ning Du bất giác căng thẳng ngồi thẳng lưng, bởi vì Lý Mộ cũng đã nói câu tương tự trong cuộc thảo luận lần trước về nền văn minh, mà cậu đã bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
“Làm sao loài người có thể phát triển nếu không khai thác tài nguyên thiên nhiên?” Lý Mộ đặt câu hỏi.
“Chúng ta có thể phát triển ở một mức độ hạn chế.” Ninh Du nói.
“Có giới hạn là chuyện cười, trong giới hạn có thể không gây ô nhiễm môi trường sao?”
“Sẽ không nghiêm trọng như vậy…”
“Vậy tiền đề của bảo vệ môi trường là không cản trở sự phát triển của con người.” Lý Mộ nói, “Chỉ cần nó liên quan đến lợi ích, cậu xem còn ai quan tâm đến bảo vệ môi trường nữa không.”
Ninh Du thấy rằng cậu thực sự không thể thắng được Lý Mộ.
Người này thật sự quá thông hiểu, cho dù là chuẩn mực xã hội hay là phát triển con người, lúc nào cũng có thể trực tiếp chỉ ra thực chất của sự việc, đến mức Ninh Du nghẹn ngào không thể phản bác.
“Vậy nên, anh mới trở thành một nhà bảo vệ môi trường.” Ninh Du tổng kết.
“Không.” Lý Mộ nói, “Tôi vẫn phải lái xe khi cần thiết, tôi không ngăn cản cậu sử dụng túi ni lông trong siêu thị. Giống như tôi đã nói, tiền đề của việc bảo vệ môi trường là không xung đột với lợi ích của con người, vì vậy tôi sẽ không ngăn cản cậu. Tiền đề của việc bảo vệ môi trường, không làm cho tôi quá bất tiện. 
“… Tôi hiểu rồi.” Ninh Du trầm ngâm nhìn Lý Mộ, “Anh đang có một số đóng góp cho việc bảo vệ môi trường, nhưng nếu bảo vệ môi trường xung đột với nhu cầu cá nhân, anh vẫn đặt nhu cầu của chính mình lên hàng đầu.” 
Nói tóm lại, một nhà bảo vệ môi trường điển hình là người không bị ràng buộc bởi chủ nghĩa giáo điều và có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn.
“Đúng vậy.” Lý Mộ kinh ngạc liếc nhìn Ninh Du, không ngờ Ninh Du lại hiểu nhanh như vậy.
“Nhưng tại sao?” Ninh Du lại nói, “Việc này nhất định phải có cơ hội.”
Lý Mộ vốn dĩ không muốn nghĩ sâu hơn, không hiểu sao lại đạt tới trình độ này. Nhắc mới nhớ, anh đã xa nhà quá lâu và chưa từng gặp ai có thể chia sẻ những hiểu biết của mình, vì thế anh phá lệ nói với Ninh Du: “Bởi vì kinh doanh ở nhà rất không thân thiện với môi trường.
“A?” Câu trả lời này gần như vượt qua giả thiết khiến Ninh Du ngạc nhiên, “Vậy anh không làm cái gì đó để thay đổi sao?”
“Thay đổi kiểu gì?” Lý Mộ nói, “Công ty không phải do tôi quyết định.”
Ninh Du  hiểu rất sâu sắc về điều này, cậu cũng phải tuân theo sự sắp xếp của bố mẹ ở trong công ty. Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được hỏi Lý Mộ, “Nhà anh làm gì vậy?”
Lần này, Lý Mộ không trả lời.
Ninh Du biết Lý Mộ không thích nói về chuyện riêng tư của mình, cho nên cũng không hỏi nữa, nhưng hiểu biết của cậu đối với Lý Mộ đã sâu hơn một chút – người này không chỉ thông hiểu mà còn rất tự do, bởi vì không đồng tình với công việc của gia đình nên anh ấy đã tự thân vận động bước vào sự nghiệp bảo vệ môi trường theo ý muốn.
Không thể không nói, điều này thật tuyệt
Trở lại trên núi, Lý Mộ không đi ra ngoài nữa, anh lấy ra một cái rìu cán dài nơi cất giữ đồ dùng trong nhà, chặt củi ở một góc sân.
Lúc đầu, Ninh Du nghĩ thật kỳ lạ, nhà gỗ nhỏ dùng bếp từ và bình đun nước điện, không có chỗ để dùng củi, cậu lén quan sát một lúc thì thấy Lý Mộ đang so chiều dài của khúc gỗ, lúc đó cậu ta mới nhận ra gỗ này được sử dụng để xây dựng phòng tắm.
Rõ ràng, công việc là một cách tốt để trút bỏ cảm xúc, Ninh Du cảm thấy rất nhẹ nhõm khi chứng kiến ​​Lý Mộ vung rùi chặt gỗ
Không lâu sau, Lý Mộ cởi bỏ áo sơ mi kẻ sọc, trên người chỉ để lại một chiếc áo lót bên trong màu trắng.
Mỗi khi vung rìu, các cơ ở lưng của anh lại co giật; mỗi khi chém xuống, cánh tay mạnh mẽ của anh lại phồng lên rồi thả lỏng.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ cùng với hơi thở nặng nề thoát ra từ đôi môi.
Ninh Du giả vờ vào bếp rửa chén, thò nửa đầu ra nhìn trộm Lý Một, cảnh tượng trước mắt trùng lặp với suy đoán ban đầu của cậu – ở đây có một anh thợ rừng vừa bụi bặm vừa gợi cảm.
Không không không.
Ninh Du nhanh chóng rũ bỏ trí tưởng tượng viển vông trong đầu.
Lý Mộ đang bẩn như thế, làm sao có thể gợi cảm?
Sau khi chặt gỗ, Lý Mộ quay trở lại căn nhà nhỏ lấy khăn tắm của mình.
Ninh Du nhìn chiếc cốc sáng bóng trong tay, đột nhiên cảm thấy mình còn chưa rửa sạch nó, vì vậy lại vào phòng bếp, vô tình hay cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên, bức ảnh được mong đợi đã không xuất hiện, Lý Mộ không đi tắm mà chỉ đơn giản là dùng khăn tắm kỳ cọ.
Trong lòng cậu dâng lên một nỗi thất vọng không thể giải thích, Ninh Du tranh thủ trở lại phòng khách trước khi Lý Mộ tiến vào.
Bữa tối vẫn là cơm nhà đơn giản, Lý Mộ nấu cơm, Ninh Du rửa bát.
Nhiệt độ ở Tân Cương ban đêm xuống rất nhanh, Ninh Du đem quần áo đã phơi ở bên ngoài vào trong nhà, đặt trên một cái băng ghế nhỏ rồi hong bằng lò sưởi. Ngoại trừ quần tây vẫn còn hơi ướt thì quần lót và áo ngắn tay đều gần như đã khô.
Lý Mộ dựa vào ghế sô pha lười biếng trong phòng khách, trên tay cầm một quyển sách “Chăm sóc bò sau sinh”.
Anh không từ chối một sinh vật thở khác trong nhà mình, bởi vì Ninh Du rất yên tĩnh, sẽ không nói chuyện vụng về với anh, mà chỉ nằm xuống và chăm chú viết và vẽ.
Chỉ là…
Hai bắp chân kia cứ một trước một sau, đung đưa qua lại, thật sự rất dễ làm người khác phân tâm.
Một lúc sau, Lý Mộ để cuốn sách trên tay xuống, nhìn về phía Ninh Du hỏi: “Cậu đang vẽ cái vậy?”
“Sơ đồ mạch điện nhà anh.” Ninh Du ngẩng đầu nhìn Lý Mộ, “Tôi có thể giúp anh tối ưu hóa nó.”
“Thật đấy.” Lý Mộ tùy ý liếc nhìn bản thảo của Ninh Du, nhưng cũng không có ý kiến gì.
“Đúng rồi.” Ninh Du lại nói, “Lát nữa tôi uống một ly sữa trước khi đi ngủ được không?”
Uống sữa trước khi đi ngủ có thể giúp giấc ngủ ngon hơn, Ninh Du nhớ rõ lúc sáng nay Lý Mộ lấy từ trường tiểu học một bình lớn sữa bò đã xử lý về.
“Cậu là em bé sao?” Lý Mộ nhìn quyển sách trên tay, thuận miệng mỉa mai một câu, “Tự mình đun nóng đi.”
Nói xong, anh dừng lại nói thêm: “Không nên đun trực tiếp trong nồi, đổ vào ly, hâm nóng cách thủy.”
Trước khi đi ngủ, Ninh Du uống một ly sữa bò nóng tinh khiết và thơm nồng.
Sữa của Tân Cương thật sự rất ngon, vị sữa đậm đà, khi uống vào miệng đã thấy tràn đầy hạnh phúc, vị ngon hơn bất kỳ loại sữa nào Ninh Du từng uống ở các nước khác.
Cuối cùng cậu cũng nghiêm túc rửa một cái cốc, Ninh Du mặc quần lót khô vào, tắt đèn trong phòng ở cửa ra vào, rồi lon ton chui vào ổ chăn.
Cậu quấn chăn hai bên trái phải, trong bóng tối nói với Lý Mộ: “Ngủ ngon, Lý Mộ.”
Căn nhà hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau, vang lên tiếng đáp lại của Lý Mộ: “Ngủ ngon.”
Ninh Du nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không còn trằn trọc như tối qua. Nhưng sau một khoảng thời gian không xác định, một cơn đau bụng đã đánh thức cậu khỏi giấc ngủ.
Cậu ôm bụng lại và co lại thành một quả bóng, trong lòng linh cảm một điều không lành. Nghiến răng kiên trì một hồi, cuối cùng không chịu nổi nữa, từ ổ chăn vùng dậy, lắc mạnh cánh tay Lý Mộ.
“Lý Mộ, anh mau tỉnh lại.”
Lý Mộ đang ngủ say trên giường, nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, khàn giọng hỏi: “Sao thế?”
“Tôi đau bụng.” Ninh Du nói, “Hẳn là do sữa bò.”
Ning Di bị chứng không dung nạp lactose nhẹ, triệu chứng của cậu rất đáng kinh ngạc, nếu uống sữa hàng ngày thì bụng sẽ ổn, nhưng nếu không uống một thời gian, thì có khả năng bị tiêu chảy khi uống lại.
Lần này, cậu mới có một ngày không uống, sau khi nghĩ lại, hẳn là chất dinh dưỡng của sữa tươi rất cao, mới khiến cho dạ dày của cậu cảm thấy khó chịu.
“Đi ra ngoài giải quyết đi.” Lý Mộ nghĩ là chuyện gấp, lại nhắm mắt lại, “Tôi không biết cái gì hết.”
“Không được!” Ninh Du liều mạng lắc lắc cánh tay Lý Mộ, “Đưa tôi xuống nhà vệ sinh dưới núi được không?”
Không ai thích bị quấy rầy giấc ngủ, Lý Mộ cau mày chống đỡ nửa người trên dậy, nói với Ninh Du: “Từ bản chất suy ra thì đại khái là phân người cũng không khác gì phân động vật. Đến sáng hôm sau, phân của cậu cũng sẽ phủ đầy lá rụng thôi, thậm chí cậu còn chẳng nhớ mình đã thả nó ở đâu nữa cơ— 
“Anh câm miệng cho tôi!!!”
Cái gì mà phân với không phân, não Ninh Du quả thực muốn nổ tung.
Lý Mộ bị quát đến mức sửng sốt, nhưng cũng đã tỉnh hơn rất nhiều. Anh không ngờ con thiên nga trắng lại có thể giết người ngay cả khi đang tức giận, giống như con ngỗng trắng to lớn với hiệu quả chiến đấu vượt trội.
Nhưng sau khi Ninh Du hét lên câu này, giọng điệu của cậu lại dịu đi, mang theo tiếng khóc lóc nói: “Lý Mộ, tôi cầu xin anh, đưa tôi xuống núi đi, được không? Nếu anh muốn tôi buông thả ở nơi hoang dã này, không bằng bảo tôi đi tìm chỗ chết.”
Lý Mộ cảm thấy không thể tin được, chết vì không muốn đi ẻ ngoài rừng?
Năm phút sau, một chiếc xe bán tải lao qua khu rừng trong đêm tối, phát ra hai tia sáng đặc biệt dưới bầu trời đầy sao.
Lý Mộ đã thực sự suy sụp, đây là lần sử dụng xăng quý giá không thể giải thích được nhất của anh – đưa nàng tiên nhỏ đến làng để đi ị vào lúc nửa đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.