Dã Man Thành Nghiện

Chương 17: Anh thật khó chịu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh Lý Mộ!”
Sau khi ra khỏi nhà ăn của trường tiểu học, Lý Mộ bị vây quanh bởi những học sinh đến sớm, đây là điều anh trải qua mỗi ngày, nhưng chỉ có khác là hôm nay tâm trí của anh không ở đây.
Rõ ràng Ninh Du cũng gọi anh là anh trai giống như vậy, như so với đám trẻ thì lại có cảm giác hoàn toàn khác.
Ninh Du cũng không biết tại sao mình lại gọi một tiếng anh trai, Lý Mộ nghe xong đột nhiên rời đi căn nhà gỗ không quay đầu lại.
Cậu nằm trong nhà một lát, nghe thấy tiếng Lý Mộ đóng gói sữa sau đó lên ngựa rời đi, khi nhà gỗ hoàn toàn yên tĩnh, cậu định xoa lên thì phát hiện vết thương ở thắt lưng không nghiêm trọng như cậu nghĩ.
Chính xác mà nói, cậu không phải bị căng cứng thắt lưng, chỉ là các cơ ở lưng dưới đột ngột dùng lực mà không có sự chuẩn bị trước, trong giây lát bị cứng lại.
Sau khi Lý Mộ xoa bóp thắt lưng, cậu đã hoàn hồn rồi, chỉ cần không vận động quá nhiều, thì sẽ không cảm thấy đau nhức lưng dưới nữa.
Trên tấm thảm bên cạnh cậu là cuốn “Chăm sóc bò sau sinh” mà Lý Mộ chưa đọc xong, Ninh Du cầm nó lên lật xem, lúc này, điện thoại của cậu đột nhiên rung lên mười mấy cái liên tiếp, tất cả đều là tư liệu về bảng mạch điện được gửi bởi Tiểu Triệu.
Tối hôm qua, Ninh Du đã không hoàn thành sơ đồ mạch điện, dù sao thì cậu cũng không phải là thợ sửa điện chuyên nghiệp. Một số câu hỏi đã được gửi đến Tiểu Triệu để kiểm tra thông tin.
【 Tiểu Triệu: Chủ tịch Ninh, chuyện này có liên quan đến dự án mới của chúng ta không? 】
【 Ninh Du: Không có. 】
【 Ninh Du: Tôi đang đi nghỉ, đừng nói chuyện công việc với tôi.】
【 Ninh Du: Hình ảnh.jpg】
Ninh Du chụp ảnh cuốn sách trên tay và gửi nó qua. Cậu không biết rằng Tiểu Triệu ở đầu bên kia của điện thoại đang biểu hiện một dấu chấm hỏi đen xì. Lần đầu tiên cô không biết nên làm thế nào để bày tỏ ý kiến ​​của mình về cuốn sách trên tay ông chủ.
【 Tiểu Triệu: Kỳ nghỉ vui vẻ/ nhe răng 】
Thông tin mà Tiểu Triệu gửi đến bao gồm việc lắp đặt mạch điện của ngôi nhà gỗ, kết nối các công tắc, v.v. Những điều này không khó đối với Ninh Du, rất  nhanh chóng cậu đã tìm ra nguyên tắc.
Ninh Du tiếp tục đọc sách chăm sóc sau sinh, sau một khoảng thời gian không rõ, ngoài cửa sổ vang lên tiếng vó ngựa từ xa đến gần, cậu lập tức đặt sách xuống, đi tới bên cửa sổ, nhìn xoay Lý Mộ người xuống ngựa hỏi: “Hôm nay anh có đi tuần núi không?”
“Buổi chiều đi.”
Lý Mộ cầm cái thùng rỗng đến bệ tắm, rửa sạch sẽ, Ninh Du dù sao cũng không có việc gì làm, vậy nên cậu đi theo Lý Mộ, không nói lời nào, chỉ xem công việc trên tay anh.
Một lúc sau, Lý Mộ cảm thấy kỳ quái, tắt vòi nước, nhìn Ninh Du hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?
“Uh, tôi…” Đầu óc Ninh Du bỗng nhiên bế tắc, lúc này mới nhận ra mình đang hành động như một kẻ bám đuôi, Lý Mộ đi đâu cũng sẽ đi theo đó, không có mục đích gì cả, “Tôi nghĩ nên thử những thứ mà mình chưa từng làm trước đây.”
Câu phải tìm một lý do hợp lý bào chữa cho chính mình.
“Thắt lưng của cậu không đau nữa sao?” Lý Mộ hỏi.
“Không còn đau nữa.” Ninh Anh đáp.
“Được rồi.” Lý Mộ nhét cái xô rỗng vào tay Ninh Du, “Cậu rửa đi.”
“… Ồ.”
Ninh Du lúc đầu không muốn rửa, nhưng chính cậu đã nói muốn thử, hơn nữa cũng không có lý do nào tốt hơn để thoái thác.
Lý Mộ đi qua bên kia, lấy những khúc gỗ dài ngắn chuyển qua bên này, còn dùng một chiếc xe đẩy nhỏ chất rất nhiều đất ở ngoài sân. Ánh mắt Ninh Du vẫn rơi trên người Lý Mộ, cậu vừa rửa sạch sữa bên trong thùng rỗng, vừa hỏi Lý Mộ: “Anh đang làm gì vậy?”
“Sửa nhà vệ sinh và phòng tắm.” Lý Mộ nói, “Cậu muốn làm cùng không?”
Ninh Du gật gật đầu: “Muốn.”
Cấu trúc xây dựng của ngôi nhà rất đơn giản, vách tường bằng gỗ và đất. Nền tảng của móng đã được đặt sẵn, Lý Mộ chỉ cần xây dựng gỗ theo vòng tròn dọc ngoại vi của nền.
“Gỗ sẽ không bị ướt chứ?” Ninh Du ngồi xổm bên cạnh Lý Mộ, đưa từng thanh gỗ cho anh.
“Không, thời tiết ở đây rất khô.” Lý Mộ lấy thanh gỗ từ Ninh Du, đặt nó vào điểm giao nhau rồi dùng bùn đất gắt gao cố định.
“Nhưng căn phòng nhỏ này thật quá đơn sơ.” Ninh Du nhanh chóng hiểu được kết cấu của chỗ này, bên phải trang bị cống thoát nước, là buồng tắm đứng, bên trái chôn sẵn đường ống nước thải, là nhà vệ sinh. Không có vách ngăn ở cả hai bên, tức là không có sự ngăn cách của ướt và khô.
“Cậu nghĩ tôi đang xây một khách sạn cao cấp sao?” Lý Mộ khiến Ninh Du im bặt.
Quả thực như Lý Mộ nói, ở đây chỉ cần một chỗ che mưa che gió, cũng không cần quá xa hoa.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, vách gỗ của ngôi nhà nhỏ cũng dần thành hình, cuối cùng Lý Mộ che đi phần mái đã làm sẵn, thấy sắp sửa xong, Ninh Du đột nhiên nói: “Anh không để lại chỗ cho dây điện à? ”
Động tác của Lý Mộ dừng lại, anh nói, “Chỉ cần tùy tiện tìm một vị trí sau đó lắp dây là được.”
“Tùy tiện tìm một vị trí?” Ninh Du khó hiểu, “Anh muốn tắm ở đây, làm sao có thể tùy tiện tìm vị trí? ”
Lý Mộ chỉ xem xét vị trí đặt ống nước, quả nhiên không tính đến hệ thống dây điện, bởi vì căn phòng nhỏ này chỉ cần mỗi đèn trần, không cần thêm thiết bị điện nào khác. Tuy nhiên, sau khi Ninh Du đề cập đến nó, anh vẫn tháo mái nhà, khoét một lỗ trên đó và dành một chỗ cho hệ thống dây điện.
Căn phòng nhỏ đơn sơ cuối cùng cũng thành hình, Lý Mộ đi đến góc sân lấy một cái thang, kê lên mép gian chính của ngôi nhà gỗ, sau đó trèo lên căn gác nhỏ trên tầng hai, tìm thấy cái bệ ngồi xổm anh đã mua từ trước.
Phần mái của ngôi nhà gỗ chính là cấu trúc đặc trưng của “con người”, phía dưới là không gian để đặt các đồ linh tinh, Ninh Du chưa bao giờ lên đó.
“Đỡ nó.” Lý Mộ đứng ở trên thang giao cái bệ ngồi xổm nặng nề xuống, nhưng nhìn đến Ninh Du thì lại  nương nương tay, anh nhớ đến cảnh đốn củi, lại nói: “Thôi bỏ đi.”
Ninh Du thu hồi bàn tay khô khốc, hỏi Lý Mộ: “Anh cho rằng tôi không thể tin tưởng sao?”
“Không có.” Lý Mộ cầm cái bệ ngồi xổm bằng một tay, cẩn thận leo xuống bậc thang, “Cậu bị đau, người chịu khổ chính là tôi.”
Nghĩ đến việc xoa eo, Ninh Du không thể phản bác lại, đành phải bám chặt lấy thang.
Sau khi lắp đặt bệ xí ngồi xổm và bồn nước, nhà vệ sinh đã sẵn sàng để sử dụng. Ninh Du không xác định được nước thải sẽ đi đâu, nhưng cậu biết chắc chắn nó sẽ cùng hệ thống với các nhà vệ sinh trong toàn bộ khu vực danh lam thắng cảnh.
Nhấn nút xả nước, két nước hoạt động bình thường, Lý Mộ thành công mà vỗ vỗ bụi trên tay, nói với Ninh Du: “Hài lòng chưa? Đại tiểu thư.”
Ninh Du chưa bao giờ thích Lý Mộ gọi Mình như vậy, lông mày hơi nhíu lại nói: “Có liên quan gì đến việc tôi hài lòng hay không hài lòng chứ.”
Lý Mộ cũng hoàn thành một việc lớn, tâm tình rất tốt, hoàn toàn quên mất đại tiểu thư có bao nhiêu kiêu ngạo mà trêu chọc: “Cậu có muốn đóng góp chất thải đầu tiên không? 
Ngữ khí của anh ta khi nói lời này giống như muốn đem vinh dự kia nhường hết cho Ninh Du vậy.
Ninh Du trừng mắt nhìn Lý Mộ, không chịu nổi vung nắm đấm đập vào lồng ngực rắn chắc của anh ta, hung hăng nói: “Anh nói mấy thứ đó không thấy chán sao?”
“Khụ khụ.” Lý Mộ ôm ngực ho khan hai tiếng, không nghĩ thiên nga trắng tức giận còn có thể đánh người.
“Về sau anh không được phép nhắc tới ba chữ đó trước mặt tôi.” Ninh Du nói.
“Ba chữ nào?” Lý Mộ không thể quen với việc Ninh Du quá đặc biệt như thế, “sh——”
Lời còn chưa nói xong, môi anh đã bị Ninh Du bịt kín.
“Tôi đã nói anh không được nhắc tới.” Hiếm khi thấy Ninh Du mạnh mẽ nhìn chằm chằm Lý Mộ không thương lượng.
Lần đầu tiên Lý Mộ nhìn sâu vào mắt Ninh Du như vậy, anh thấy ánh sáng tức giận lóe trong đôi mắt hạnh nhân tròn xoe ấy, không hiểu sao Lý Mộ lại mất bình tĩnh.
“Tôi đã tìm ra cách sửa đổi mạch điện trong nhà của anh.” Ninh Du thu tay lại, đi về phía căn nhà.
“Đổi mạch điện trong nhà tôi?” Lý Mộ khó hiểu. “Tại sao?”
Ninh Du dừng lại, nhìn Lý Mộ: “Bởi vì tôi đi rồi, sẽ không có ai tắt đèn cho anh nữa.”
Lý Mộ mới vừa khôi phục tình thần sau khi rời khỏi đôi tay nhỏ bé của thiên nga trắng, anh nhận ra rằng cuối cùng thì con thiên nga trắng này cũng sẽ rời đi, giống như tất cả những con vật nhỏ mà anh đã cứu.
——
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ninh Du: Nắm đấm nhỏ đấm vào ngực.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.