Dã Man Thành Nghiện

Chương 18: Cũng giống như từ biệt




Từ thanh đạm trở thành xa hoa thì dễ, từ xa hoa trở nên thanh đạm mới là khó.
Lý Mộ nhớ lại thật kỹ, những ngày Ninh Du tới, cậu ta mỗi đêm đều tắt đèn ở cửa ra vào, sau đó sờ soạng trong bóng tối để trở về chỗ ngủ. Có lần còn vô tình giẫm phải chiếc ghế lười trong phòng khách mà suýt ngã.
Hai đêm này, Ninh Du đều tắt đèn, còn anh thì thoải mái nằm ở trên giường, chờ trong phòng tối lại.
Chưa bao giờ nghĩ đến những điều này trước đây, nhưng phải thừa nhận rằng, cảm giác thật tuyệt khi có người tắt đèn cho.
“Làm thế nào để đổi sang điều khiển kép?” Lý Mộ đi theo Ninh Du trở lại nhà, hoàn toàn không quá tin tưởng Ninh Du có thể có đề xuất khả thi nào. Một người hít bụi thành phố, thậm chí còn không thể chặt củi, liệu có thể hiểu về điện không?
“Anh đi mua bảng điều khiển ổ cắm có công tắc trước.” Ninh Du đến trước bàn làm việc ngồi xuống, dự định sẽ viết ra tất cả các bước để sau này Lý Mộ có thể làm theo. Nhưng trước khi cậu bắt đầu viết, Lý Mộ đã nói, “Tôi có.”
“Bạn có bảng điều khiển và công tắc?” Ninh Du hỏi.
“Khi cải tạo ngôi nhà gỗ này, tôi đã mua rất nhiều vật liệu, và một số trong số đó không được dùng đến.” Lý Mộ nói, “Cậu có muốn tôi lấy nó không? Nó ở bên trên gác mái.”
Thật quá tốt rồi.
Ninh Du vốn tưởng rằng Lý Mộ sẽ không thể đi ra ngoài mua những thứ cậu cần cho đến sau khi đường trong danh lam thắng cảnh được thông. Nếu như tự mình nói ra hết nội dung, cậu cũng không cần viết cho Lý Mộ bản ghi nhớ nữa, chỉ cần trực tiếp làm là được.
“Trước tiên tháo bảng ổ cắm mép giường ra.” Ninh Du vừa nhìn điện thoại vừa hướng dẫn cho Lý Mộ.
Nguồn điện trong nhà gỗ đã bị cắt từ trước, Lý Mộ đã làm theo hướng dẫn của Ninh Du, thực hiện các bước giật dây và nối mạch điện, từ sự nghi ngờ ban đầu, đến lúc Ninh Du chỉ chỗ nào anh làm chỗ đấy, thời gian giữa hai người cứ vô tri mà lặng lẽ trôi qua.
Cuối cùng khi tất cả các công đoạn đã hoàn thành, Ninh Du chủ động đi ra ngoài bật nguồn điện chính, sau đó đi tới công tắc ở cửa ra vào, hỏi Lý Mộ: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Được rồi.” Lý Mộ làm hành động ok.
Ninh Du nhấn công tắc, đèn vòm trong phòng bật sáng, giây tiếp theo, khi Lý Mộ nhấn lại công tắc, đèn vòm tắt ngóm.
Nghiệm thu Dự án – Đã hoàn thành.
“Xong rồi!” Niềm vui của Ninh Du đều hiện hết trên khuôn mặt, rõ ràng là chuyện vặt vãnh, nhưng lại khiến cậu vui hơn cả hoàn thành dự án khó khăn trong tay.
Cuộc sống nơi thị thành thường đầy rẫy những ham muốn vật chất, mỗi ngày trôi qua đều dành cho những rắc rối không đáng có. Trở về với môi trường bình dị nhất, ngược lại có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc giản đơn.
“Có chút tài năng đó,” Lý Mộ nhẹ cong khóe miệng, “Đai tiểu thư.”
“Anh vẫn là gọi tôi như vậy.” Ninh Du nhíu mày bất mãn.
“Vậy thì đại thiếu gia?” Lý Mộ nhìn thời gian, đi tới phòng bếp hỏi Ninh Du, “Buổi trưa muốn ăn cái gì?”
Ninh Du ở chỗ của Lý Mộ ba ngày, cậu cũng chưa từng được hỏi về việc ăn uống, toàn bộ đều là chờ được cho ăn.
Liệu đây có phải là một phần thưởng không?
Lông mày cau có của Ninh Du giãn ra, cậu cầm cái giá rồi gọi món: “Tôi muốn ăn một đĩa thịt gà lớn.”
Lý Mộ cởi tạp dề ra, rồi lại mặc vào, nói: “Không có.”
Ninh Du hỏi: “Vậy có cái gì?”
“Khoai tây hấp, khoai tây kho, khoai tây chiên…” Nói xong câu cuối, Lý Mộ  không nhịn được mà bật cười.
Lúc này Ninh Du mới nhận ra nào có cái gì là gọi món đâu, Lý Mộ chỉ là đang trêu chọc cậu. Lông mày Ninh Du lại nhíu lại: “Anh lại trêu chọc tôi.”
Không, điều kiện ở đây có hạn nên tôi không thể nấu cho cậu một bữa thịnh soạn.” Nói xong, Lý Mộ dừng lại, quay lưng hỏi Ninh Du, “Chiều nay có muốn cùng tôi đi tham quan núi không?”
“Anh muốn dẫn tôi đi à?” Lần này Ninh Du không hề tin tưởng ngay, cậu nhớ lần trước nhờ Lý Mộ dẫn đi ngắm núi, Lý Mộ rõ ràng nói không được.
“Chà” Lý Mộ nói, “Muốn đi cùng tôi sao?”
Hôm nay Ninh Du rửa bát nhanh gấp đôi ngày thường, nếu người giúp việc của cậu nhìn thấy cậu làm việc gọn gàng như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc rớt hàm.
Lý Mộ đang chải tóc cho Cáp Nhật ở ngoài sân, khi Ninh Du từ trong nhà đi ra với một ba lô đầy đồ ăn vặt, anh đau đầu nói: “Cậu đi chơi à? Để đồ ăn vặt ở lại cho tôi.”
Khuôn mặt Ninh Du đỏ bừng vì xấu hổ, cậu thực sự nghĩ rằng mình đang đi chơi. Nhưng khi Lý Mộ đã nói lời kia, cậu cũng nhận ra mình phải tôn trọng công việc của người khác, cho nên cuối cùng chỉ giữ điện thoại di động trên người, thậm chí còn không có đeo ba lô.
“Hôm nay tôi sẽ tự mình lên ngựa.” Ninh Du nói.
Sau hai ngày, cảm giác đau nhức ở hai chân đã tiêu tan rất nhiều, nhưng Ninh Du vẫn chưa vượt qua được ảo giác tâm lý, luôn cảm thấy mình sẽ giẫm lên yên ngựa.
“Dùng sức ở đây.” Lý Mộ vỗ đùi Ninh Du một cái, “Chỉ cần đẩy lên thôi.”
Ninh Du cảm thấy có một luồng nhiệt nóng bỏng xa lạ bốc lên từ nơi mà Lý Mộ chạm vào, phản kháng thành lời: “Lần sau, anh có thể chào hỏi trước khi chạm vào tôi không?”
“Được rồi.” Lý Mộ cũng không kiên nhẫn, “Tôi cho cậu ba giây, nếu không lên được tôi sẽ đánh chỗ khác.”
Nghĩ lại trải nghiệm lần đầu cưỡi ngựa, Ninh Du biết Lý Mộ đang ám chỉ “chỗ khác” là ở đâu. Hành động của Lý Mộ luôn không nhẹ cũng không nặng, Ninh Du không muốn mông mình phải chịu thêm một tai họa nữa, nên lần này cậu gạt phân tâm sang một bên, đạp mạnh một cái, không ngờ lại có thể dễ dàng cưỡi ngựa thành công.
Nhưng còn chưa kịp tận hưởng niềm vui thành công, thì Lý Mộ đã quay ngựa, nắm lấy dây cương trước mặt, hướng Cáp Nhật chạy nhanh về phía trước.
Không có vách ngăn của ba lô, Ninh Du cảm thấy toàn thân như bị hơi thở của Lý Mộ bao trùm. Rõ ràng là trước sau của hai người hoàn toàn không dính vào nhau, nhưng lưng của cậu lại giống như tiếp xúc với ánh mặt trời nhỏ, cả người đều nóng lên.
“Thả lỏng thắt lưng.” Lý Mộ cảm thấy Ninh Du cứng đờ, liền dùng tay nhéo nhéo vị trí xương hông của cậu, “Nếu không chân cậu sẽ lại đau.”
Cáp Nhật không chạy nên va chạm không nghiêm trọng. Tuy nhiên, Ninh Du vẫn ép mình làm theo lời của Lý Mộ, vì cậu phải tìm thứ gì đó để đánh lạc hướng suy nghĩ của mình.
“Đung đưa eo theo nhịp lưng ngựa.” Thầy giáo Lý tiếp tục dạy, “Hãy để thắt lưng hoàn toàn thả lỏng.”
“Như này có đúng không?” Ninh Du cố gắng thả lỏng hoàn toàn, nhưng mông của cậu lại trượt về phía sau một chút, đụng phải giống loài hoang dã của ai đó mà không hề báo trước.
“Đừng buông lỏng như vậy.” Giọng nói của Lý Mộ trầm thấp không thể giải thích được, anh đỡ eo Ninh Du đẩy về phía trước, “Giữ lưng thẳng.
Ninh Du nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Cả hai ngầm giữ khoảng cách, như thể có sông Chu ở giữa, hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Ninh Du không muốn lãng phí cơ hội trải nghiệm hiếm có này, vô cùng cố gắng để vượt qua những con sóng, cuối cùng cậu đã thực sự nắm bắt được nó, không mất nhiều thời gian để cùng Lý Mộ duy trì nhịp điệu cưỡi ngựa.
“Cậu học tốt đấy.” Sau lưng vang lên thanh âm của Lý Mộ.
“Tôi đã nói đừng đánh giá thấp tôi.” Ninh Du đáp.
“Vậy tại sao cậu không giữ dây cương?” Lý Mộ hỏi.
“Có thể không?” Ninh Du quay đầu lại đi nhìn về phía Lý Mộ, “Nếu Cáp Nhật mất khống chế thì sao?”
“Không cần sợ, có tôi ở đây.”
Lý Mộ đưa dây cương cho Ninh Du và nói cho cậu cách sử dụng nó. Thực tế, không cần cố tình kéo dây cương trong quá trình chạy, nhưng cảm giác khi cầm dây thì khác hẳn khi Ninh Du chuyển từ hành khách sang tài xế.
Trước đây khi lạc đường, cậu không thể thưởng thức đầy đủ vẻ đẹp của rừng bạch dương xung quanh ngọn núi và đồng bằng. Bây giờ đang cưỡi ngựa, tản mạn trong nơi này, tận hưởng ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, nhìn đám sóc nhỏ trên cây đang bầu bạn với nhau. Cảm giác tuyệt vời hơn rất nhiều so với chuyến đi trong ngày đến vùng ngoại ô của thành phố.
“Ngày nào anh cũng đi lang thang trong rừng như thế này à?” Ninh Du hỏi.
“Ừ.” Lý Mộ không nói, đây không phải núi sâu, anh cố ý đưa Ninh Du đên chỗ có phong cảnh đẹp nhất trong rừng cây.
“Cậu có nhìn thấy hai cái cây đó không?” Lý Mộ chỉ vào hai cây đứng cạnh nhau trên sườn đồi phía xa. “Đó là cây vợ chồng.”
“Tại sao lại là cây vợ chồng?” Ninh Du hỏi.
“Một trong số chúng là linh sam và loài còn lại là bạch dương. Linh sam có màu xanh lục quanh năm. Bạch dương sẽ chuyển từ màu xanh sang màu vàng, và rụng lá vào mùa đông.” Lý Mộ nói, “Bây giờ cậu có thể thấy một cái màu xanh lục, một cái màu vàng kim. ”
Ninh Du gật gật đầu.
“Sở dĩ nó có tên là cây vợ chồng là bởi vì sự xanh tươi của cây linh sam sẽ không thay đổi, trong khi cây bạch dương sinh ra rồi héo úa. Cây sam nui kia dường như đã đồng hành cùng cây bạch dương qua vô số kiếp luân hồi.”
Ninh Du cảm nhận được sự lãng mạn của hai cây, xúc động nói: “Linh sam giống như vẫn luôn ở tại chỗ chờ đợi.”
“Không sai.” Lý Mộ nói, “Thực vật cũng rất có tình cảm.”
Ninh Du thu hồi tầm mắt từ sườn núi xa xa lại, đúng lúc này, Lý Mộ đột nhiên dùng tay trái túm chặt dây cương, làm Cáp Nhật dừng lại bước chân, đồng thời tay phải từ phía sau yên ngựa gỡ xuống một đồ vật, tiếp theo là gắt gao ấn Ninh Du ở trong lồng ngực.
Ninh Du lần đầu tiên bị Lý Mộ bảo vệ chặt chẽ như vậy, lúc sau mới chú ý tới phía trước xuất hiện một con quái vật khổng lồ. Cậu theo bản năng mà ôm lấy cánh tay cánh tay anh, lo lắng nói: “Có, có sói…”
Sói trong vườn bách thú hoàn toàn không thể so sánh với sói hoang, tính tình cũng kém hơn rất nhiều. Con sói hoang trước mặt còn lớn hơn nhiều so với chó săn vàng, hai mắt ánh lên tia sắc bén khiến người ta thật sự cảm thấy đây là một con thú dữ hung hãn.
Ninh Du trước kia bị gấu nâu làm cho sợ hãi, nhưng bây giờ đối mặt với sói hoang ở khoảng cách gần như vậy, cậu cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.
“Đừng sợ.” Lý Mộ lại ôm Ninh Du chặt hơn, “Nó sẽ không vô duyên vô cớ tấn công chúng ta.”
Tuy nói như thế, nhưng Ninh Du lại nhìn thấy tay phải Lý Mộ cầm một con dao găm. Vốn dĩ cậu cho rằng con dao găm treo trên yên ngựa chỉ là một vật trang trí, nhưng không ngờ khi cần đến nó thực sự sẽ được sử dụng.
Con sói hoang bất động nhìn chằm chằm hai người bọn họ một hồi, Ninh Du cảm thấy thời gian này dài hơn một thế kỷ.
Nhưng cuối cùng, thay vì tấn công hai người, nó thu lại tầm nhìn và đi theo hướng khác.
Ninh Du rốt cục cũng lấy lại được nhịp thở, khi định thần lại, lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Đó là một con sói đực.” Lý Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm, đặt con dao găm trở lại yên. “Bình thường nó không xuất hiện ở khu vực này.”
“Vậy thì tại sao?” Trong lòng Ninh Du vẫn còn sợ hãi, run rẩy nói chuyện.
“Nó đang tìm vợ.” Lý Mộ nói.
“A?” Ninh Du không nghĩ tới diễn biến này.
“Vợ của nó đã mất tích một tháng.” Lý Mộ nói, “Rất có thể nó đã bị giết bởi những kẻ săn trộm.”
Ninh Du sửng sốt hỏi: “Mọi người cũng không biết vợ nó đã đi đâu sao?”
“Mọi người trong đoàn đã tìm kiếm giúp nó.” Lý Mộ nói thêm, “Nhưng không ai thấy.”
“Tại sao lại như vậy?” Ninh Du nhíu mày, “Chẳng lẽ các anh không có phương pháp giám sát sao?”
“Có camera hồng ngoại, nhưng cậu không thể dựa vào những thiết bị này để theo dõi chuyển động của chúng.” Lý Mộ tiếp tục, “Nơi này gần biên giới, có quá nhiều bất trắc, hơn nữa cậu có biết chi phí để duy trì một khu rừng rộng lớn như vậy là bao nhiêu không? Nhiều lúc cậu chỉ có thể để tùy nó đi.”
“Nếu là tiền, tôi có…” Lời này của Ninh Du có cảm giác như nói dối, coi tiền như rác, nhưng cậu chỉ gấp gáp mong muốn giúp đỡ nơi đây một chút.”
“Không đơn giản đâu. Nếu lắp đặt thiết bị ở đây, những kẻ săn trộm sẽ phá hủy tất cả.” Lý Mộ nói, “Thay vì quyên góp tiền, cậu có thể giảm bớt nhu cầu trong cuộc sống hàng ngày và làm điều gì đó thân thiện với môi trường.”
Lúc đi nhẹ nhàng về nhà lòng nặng trĩu.
Ninh Du thường nghe khẩu hiệu bảo vệ môi trường, nhưng sau khi tiếp xúc, cậu nhận ra rằng nó không phải là điều dễ dàng.
Chỉ cách căn nhà gỗ vài bước chân, điện thoại của Ninh Du đột nhiên rung lên mấy lần.
Có những tin nhắn văn bản cho biết điện thoại không được kết nối, cũng như những tin nhắn wechat từ Lý Triều và Tiểu Triệu, nói rằng điều kiện thời tiết ngày mai rất tốt, hướng dẫn viên nói rằng bọn họ có thể bay.
Tâm trạng vốn đã tồi tệ lại càng thêm buồn.
“Lý Mộ.” Ninh Du đi theo sau Lý Mộ vào sân, “Bạn của tôi nói rằng anh ấy có thể đến đón tôi vào ngày mai, tôi phải đi rồi.”.
“Thật à?” Lý Mộ không nhìn lại, mà tập trung vào buộc dây cương, “Vậy tôi sẽ đưa cậu xuống núi.”
Cứ như vậy sao?
Ninh Du không cam lòng khi nhận được loại phản ứng này, cậu cũng không biết tại sao, cậu chỉ muốn nhìn những cảm xúc khác trên gương mặt của Lý Mộ.
“Người anh đoán lần trước, là bạn trai của tôi.” Ninh Du nói.
“Ừ.” Lý Mộ vẫn không quay đầu lại, “Sao vậy?”
“Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi.”
Động tác buộc dây cương của Lý Mộ dừng lại.
Anh nhanh chóng thắt nút, quay đầu nhìn Ninh Du, nhẹ giọng nói: “Cậu rất cần một người ở bên cạnh chăm sóc mình.”
Ninh Du mím môi, không vui bước vào nhà, nhưng lúc này Lý Mộ đã gọi cậu lại.
“Ninh Du.” Đây là lần đầu tiên Lý Mộ gọi tên cậu, “Buổi tối có tiệc lửa dưới chân núi, cậu có muốn đi không?”
“Tiệc lửa sao?” Ninh Du dừng lại nhìn Lý Mộ.
“Ừ.” Lý Mộ nói, “Cũng giống như từ biệt cậu.” 
Trên đời này mọi điều tốt đẹp đều sẽ phải kết thúc, Ninh Du tuy rằng cảm thấy buồn bực, nhưng nhìn bộ dáng thoải mái tự tại của Lý Mộ, cậu cũng yên tâm, gật đầu nói: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.