Dã Man Thành Nghiện

Chương 41: Cảm giác ở rể




Tiểu Triệu trở lại văn phòng của Lâm Trường, để thu xếp các vấn đề liên quan đến truyền thông, trong khi Ninh Du và Lý Mộ lại đang nắm tay nhau đi lang thang quanh làng một cách nhàn nhã.
Không phải hai người họ không thích công việc, chỉ là thói quen hàng ngày của sếp là họp bàn và đưa ra quyết định, sau khi ra quyết định thì đương nhiên sẽ có cấp dưới triển khai, thực ra cũng không có nhiều việc mà họ cần phải tự làm.
Đang bước đi, Ninh Du cảm thấy tay mình bị gió thổi hơi lạnh, vì vậy cùng quấn lấy tay Lý Mộ đút vào trong túi áo của anh.
Khi hai người đi đến một ngã ba đường, Ninh Du không chút nghĩ ngợi mà rẽ trái, còn Lý Mộ vẫn đứng yên hỏi Ninh Du: “Em đi đâu vậy?”
Ninh Du dừng lại, trả lời: “Đến trường tiểu học.”
“Bên phải.” Lý Mộ hất cằm chỉ chỉ.
“Thật sao?” Ninh Du nghi ngờ nói, nhưng lại xoay người đi theo Lý Mộ ở bên phải, “Nơi đây tuyết rơi, chỗ nào cũng giống nhau.”
“Là bởi vì tuyết,” Lý Mộ đi chậm lại, phối hợp với bước chân Ninh Du, ”Hay là em vốn dĩ mù đường vậy? ”
“Em không có mù đường.” Ninh Du lẩm bẩm, “Chỉ là cảm hướng có chút không tốt.”
“Đó là chính là mù đường.” Lý Mộ nói.
Ninh Du còn muốn biện hộ vài câu, nhưng lại nghe Lý Mộ nói: “Cũng may em mù đường, nếu không chúng ta sẽ không thể gặp mặt.”
Nghe vậy, Ninh Du đột nhiên bình tĩnh trở lại, cảm thấy là một tên mù đường cũng tốt. Dù sao, cho dù cậu có đi đâu, Lý Mộ cũng sẽ đều là la bàn của cậu. Ninh Du dựa vào người Lý Mộ, nâng cằm lên nhìn anh, hỏi: “Lý Mộ, khi nào thì chúng ta kết hôn?”
Vừa rồi Tiểu Triệu hỏi câu này, Ninh Du và Lý Mộ đều không rõ, cho nên không có câu trả lời dứt khoát, nhưng trên thực tế, Ninh Du vẫn hy vọng nhận được câu trả lời xác đáng.
“Bây giờ.” Lý Mộ thuận miệng nói.
“Bây giờ làm sao kết hôn?” Ninh Du nói, “Đây không phải là nơi đăng ký hộ khẩu của chúng ta.”
“Phong tục ở một số nơi là kết hôn trước khi lấy chứng nhận. Ở một số nơi khác là phong tục tổ chức tiệc cưới. Chúng ta có thể sử dụng hình thức khác.” Lý Mộ nhìn Ninh Du và nói.
“Hình thức gì?” Ninh Du hỏi.
“Tôi tuyên bố ngay bây giờ,” Lý Mộ rút tay khỏi túi áo quàng qua cổ Ninh Du, “Tại đây, ngay lúc này chúng ta chính thức trở thành vợ chồng.”
Giọng điệu của Lý Mộ có phần không nghiêm túc, khiến Ninh Du lập tức tức giận, trước khi đi, cậu đẩy Lý Mộ ra và nói: “Anh còn dám tuyến bố, anh nghĩ mình là ai?”
“Chồng của em.” Lý Mộ móc lại cổ nhéo nhéo má cậu, “Mau gọi chồng yêu đi bé của anh.”
“Không gọi.” Ninh Du duỗi tay chống trả, nhéo lại má Lý Mộ nói: “Rõ ràng ảnh là người ở rể, anh nên gọi em là chồng mới đúng!”
“Em chắc chứ?” Lý Mộ nắm lấy cổ tay Ninh Du, “Sáng nay là ai đang nằm trên bàn ăn mà khóc gọi tôi là chồng?”
“Em không có.” Ninh Du chột dạ mà rút tay về, “Là anh tự ảo giác.”
“Được rồi.” Lý Mộ không phản bác, nhưng Ninh Du biết, đêm nay cậu chỉ sợ là chạy trời sao khỏi nắng.
Khi hai người đang đùa giỡn bước vào trường, các học sinh ngồi bên cửa sổ trong phòng học là những người đầu tiên nhìn thấy Lý Mộ, nháy mắt sau đó, tất cả học sinh đều chen chúc tới cửa sổ, nhiệt tình chào hỏi Lý Mộ.
“Anh thật là nổi tiếng.” Ninh Du chua ngoa nói, nhưng cậu đã sớm nhìn thấy hai học sinh đã từng chụp ảnh với mình trong một đám nhốn nháo, hai học sinh đó người liền chào hỏi Ninh Du.
“Em cũng không kém.” Ngay lập tức tâm trạng của Ninh Du đã tốt lên, cậu vẫy tay với hai người họ.
“Do em tới sau.” Lý Mộ nói, lại nắm tay Ninh Du, “Sau một thời gian, bọn họ cũng sẽ đều yêu quý em.”
Trong vòng xoay của cuộc đời Ninh Du, cậu chưa từng hy vọng được ai đó yêu thích, dù là hàng xóm hay đồng nghiệp thì tốt nhất mọi người nên giữ khoảng cách nhất định, không ai được xen vào cuộc sống riêng tư của ai.
Nhưng ở đây thì khác, Ninh Du cũng muốn được mọi người yêu mến như Lý Mộ.
Sau khi ghé thăm trường học, Ninh Du lại cùng Lý Mộ đến thăm Lâm Trường và Lâm Lan một lần nữa. Mặc dù Ninh Du mới gặp hai người họ vào ngày hôm trước, nhưng Lý Mộ chỉ mới đến đây vào tối qua, trở về Kanas vẫn chưa chào hỏi họ.
Cuối cùng, con bò lớn vẫn ở lại chỗ của Lâm Lan, còn Cáp Nhật thì được Lý Mộ cưỡi lên núi. Ninh Du lái một con chim săn mồi to lớn và đi theo Lý Mộ với tốc độ ốc sên, cậu chiêm ngưỡng cảnh tuyết xung quanh và màn cưỡi ngựa anh dũng của Lý Mộ.
Tâm lý con người thật là kỳ lạ, ở thành phố, Ninh Du thậm chí không muốn tốn thời gian để lắp ráp đồ đạc, nhưng ở Kanas, cậu lại không nghĩ việc mình lái một chiếc xe chậm như vậy là lãng phí thời gian.
Nhìn nam nhân ngoài cửa sổ cưỡi ngựa đen cường tráng, cảnh tượng tuyết rơi bên kia anh ta tựa như một bức tranh phong cảnh.
“Nhìn đường.” Lý Mộ liếc mắt nhìn Ninh Du nhắc nhở.
Ninh Du vội vàng nhìn về phía trước quay tay lái, sau đó nhìn Lý Mộ lơ đễnh hỏi: “Cáp Nhật sẽ không bị lạnh chứ?”
“Không đâu.” Lý Mộ đáp, “Nó mang dòng máu của một con ngựa chiến, thể lực rất tốt. ”
Cáp Nhật dường như biết hai người đang nói chuyện, ánh mắt chuyển động, liếc nhìn Ninh Du.
“Vậy nó sẽ không cô đơn chứ?” Ninh Du lại hỏi.
Trai xinh gái đẹp hãy ủng hộ chính chủ ở fanpage Zenn đu boy love và
Lý Mộ đang định trả lời “Không”, nhưng anh đột nhiên nhìn thấy ánh mắt có chút chờ mong của Ninh Du, lập tức hiểu ra ý định thực sự trong câu hỏi của cậu. Anh hỏi lại: “Tại sao, em cũng muốn có một con ngựa à?”
“Ừ.” Ninh Du thoải mái thừa nhận, “Em muốn có một con bạch mã.”
“Vậy thì tôi sẽ tặng cho em.” Lý Mộ nói.
Với tài sản mà Ninh Du sở hữu, đương nhiên cậu sẽ không cần Lý Mộ trả tiền cho mình, nhưng không có nghĩa là cậu không thích nhận quà. Cậu nói với tâm trạng vui vẻ: “Em muốn một con bạch mã đẹp sánh ngang với Cáp Nhật đẹp trai. Em không thể để Cáp Nhật coi thường nó”.
“Đừng lo lắng, tinh tế và tao nhã, sẽ dựa trên hình tượng của em mà tìm kiếm.” Lý Mộ nói.
“Em như thế ở trong mắt anh sao?” Tâm trạng Ninh Du đi lên một tầng mới, cậu thích nghe Lý Mộ khen ngợi.
“Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở em,” Lý Mộ tiếp tục, “Bạch mã đẹp đến cỡ nào cũng sẽ thả —”
Còn chưa nói xong, Lý Mộ đột nhiên cảm giác được hai cái nhìn phát sáng phóng ra hướng cửa sổ xe. Anh nhanh chóng sửa lời, nói, “—Baba.”
“Em biết.” Ninh Du tức giận trừng mắt nhìn Lý Mộ, cũng Lý Mộ thay đổi từ ngữ kịp thời, lần này khó lắm cậu mới không so đo với anh.
Sau khi trở lại căn nhà gỗ, hai ông chủ nhàn rỗi lại phi ngựa. Nhún nhảy dữ dội đến nỗi nóc nhà cũng sắp bị lật bởi tiếng kêu của thiên nga trắng.
Chất lượng cuộc sống thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng, dù mặt bằng vật chất không được như ở thành phố nhưng chỉ cần có tâm lý thích nghỉ dưỡng thì cuộc sống sẽ thú vị hơn ở thành phố.
Ít nhất trong thành phố, Ninh Du sẽ không bao giờ dám liều lĩnh hét lên như vậy.
Sau khi kết thúc, hai người ôm nhau nằm trên cũi, Ninh Du uể oải nép vào trong tay Lý Mộ nói: “Em vừa đọc tin tức, Tiểu Triệu nói hẹn sáng mai sẽ phỏng vấn trực tuyến.”
“Được rồi.” Lý Mộ dùng đầu ngón tay vuốt ve lưng của Ninh Du.
“Bọn họ nhất định sẽ hỏi anh một câu.” Ninh Du ngẩng đầu, nhìn cằm Lý Mộ, nói: “Anh ngàn vạn lần không cần để ý.”
“Hỏi tôi cảm giác ở rể như thế nào à?” Lý Mộ cũng đã đoán được, thờ ơ mỉm cười, “Tôi sẽ không để ý.”
Nhưng Ninh Du vẫn lo lắng, cậu nói: “Dù sao, mặc kệ người khác nói gì, anh cũng là chồng của em.”
Lý Mộ hất cằm ra, nhìn nhìn Ninh Du, khóe miệng nở nụ cười, ý tứ càng ngày càng rõ ràng.
“Anh đang nhìn cái ánh mắt gì đấy?” Ninh Du bất mãn nói, “Em đang nói chuyện chính sự.”
“Tôi vừa mới phát hiện,” Lý Mộ dừng lại, “Sau khi bị **, em sẽ trở nên rất ngoan.”
“Lý Mộ!” Ninh Du vỗ mạnh vào ngực Lý Mộ, người này sao luôn lỗ mãng như vậy?
“Khụ khụ.” Lý Mộ ho khan hai tiếng, bỏ đi vẻ mặt nghiêm nghị, “Tôi thật sự không quan tâm, em còn không hiểu anh sao?”
Nếu Lý Mộ thật sự quan tâm đến chuyện này, vậy thì anh sẽ không tới tận đây rồi.
Ninh Du hít một hơi dài nói: “Em chỉ không muốn anh nghe bình luận của người khác mà cảm thấy khó chịu.”
“Sao có thể như vậy được?” Lý Mộ nói, “Người ta nói rằng du lịch và trang sức là những thứ dễ gây ra sự khác biệt nhất giữa các cặp đôi, nhưng khi chúng ta gặp nhau lần đầu, là em đến đây du lịch, chúng ta cũng đã cùng nhau sửa chữa phòng tắm, phiền phức nhất đã qua rồi, mọi chuyện khác đều không thành vấn đề. ”
Ninh Du phát hiện Lý Mộ thật đúng là phóng khoáng, nhưng như Lý Mộ đã nói, hai người họ hoàn toàn không cần phải quan tâm đến ý kiến ​​của người khác.
“Em muốn thông báo một chuyện.” Ninh Du đột nhiên nói.
“Chuyện gì?” Lý mụ mụ hỏi.
“Em sẽ thông báo ngay bây giờ,” Ninh Du nghiêm nghị nói, “Từ nay anh sẽ chính thức trở thành chồng của em.”
Lý Mộ không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tôi tuyên bố không tính, em phải tự tuyên bố mới tính, đúng không? “
“Đương nhiên.” Ninh Du nhẹ nhàng ậm ừ, “Anh có ý kiến ​​gì không? “
“Không.” Lý Mộ hôn lên môi Ninh Du, “Tất cả đều do em quyết định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.