Dã Man Thành Nghiện

Chương 8: Tâm tình rất tốt




Cuối cùng, Ninh Du cũng ngoan ngoãn theo sau lưng Lý Mộ đi qua hàng rào gỗ, mãi đến khi Lâm Trường mở cửa nhà mời hai người vào, cậu mới rút bàn tay đang nắm ống tay áo của Lý Mộ lại.
Trái với tưởng tượng của Ninh Du, Lâm Trường  không có nhiều đặc điểm dân tộc thiểu số trên cơ thể, ngoại trừ làn da ngăm đen hơn Lý Mộ và hai má có màu đỏ cao nguyên rõ ràng, thì anh ta trông giống như một người nông dân bình thường hơn.
“Mời vào.”  Lâm Trường chào đón hai người một cách nồng nhiệt, nói bằng một chất giọng mạnh mẽ, “Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, không làm phiền anh.” Lý Mộ bước qua ngưỡng cửa đi vào nhà, “Chị dâu đâu rồi?”
“Về nhà mẹ đẻ hai ngày nay.” Lâm Trường ngâm một bình trà, sau đó gọi Ninh Du, “Cậu chính là người hôm qua đi lạc à, sao lại lạc thế?”
Ninh Du sợ hãi khi ở trong nhà người khác làm sai điều gì đó, thậm chí đi qua ngạch cửa cũng  chú ý theo chuyển động của Lý Mộ ở bên kia. Nhìn thấy Lý Mộ bước vào nhà bằng chân trái, cậu vốn đặt chân phải ở ngưỡng cửa, nhưng lại bước một bước nhỏ, sau đó đổi sang chân trái để đi qua.
Sau khi vào nhà, Ninh Du cũng hết sức thận trọng, cẩn thận nhìn nhạc cụ và trang phục treo trên tường, nghe thấy Lâm Trường chào hỏi, trong tiềm thức nhìn Lý Mộ, thấy Lý Mộ không có ý chen vào, lúc này mới trả lời: “Tôi ra khỏi nhà vệ sinh và đi nhầm hướng.”
“Ngày hôm qua chúng tôi tìm cậu rất lâu, may mà gặp được Lý Mộ.” Lâm Trường nói, “Bây giờ, sau khi dọn sạch đường, cậu có thể về nhà. Mấy ngày tới nếu có chuyện gì bất tiện cứ nói cho tôi biết. “
Ninh Du gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Lý Mộ ngồi xuống ghế sô pha, sau đó trò chuyện với Lâm Trường về hậu quả của vụ cháy. Vụ cháy này đã ảnh hưởng rất lớn đến danh lam thắng cảnh, sự cố sập núi dẫn đến danh lam thắng cảnh bị tạm đóng, khu du lịch sẽ không được mở cửa cho công chúng tham quan cho đến khi các nguy cơ tai họa được loại bỏ hoàn toàn.
Việc đóng cửa một danh lam thắng cảnh như công viên địa chất quốc gia Kanas trong một ngày sẽ gây thiệt hại lớn cho tài chính địa phương, nhìn bộ dạng Lâm Trường cũng rất lo lắng, xem ra còn phải báo cáo rất nhiều.
Ninh Du lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Lý Mộ, giả vờ như mình không tồn tại. Cậu đang yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Vừa lấy ra cậu liền thấy người gọi đến là trợ lý Tiểu Triệu.
Bây giờ, Tiểu Triệu hẳn là đang cùng Lý Triều ở khách sạn bên ngoài danh lam thắng cảnh. Nếu cô ấy gọi đến lúc này, thì chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Ninh Du chào hỏi Lý Mộ, sau đó cầm điện thoại di động đi ra ngoài nhà gỗ.
“Ninh tổng, anh ở đó có thể tổ chức một cuộc họp trực tuyến được không?”
“Có thể, sao thế?”
“Nhà sản xuất rất quan tâm đến dự án mới của chúng ta, và có một số câu hỏi muốn chúng ta giải thích. Nếu điều kiện của anh cho phép, vậy bây giờ tôi sẽ đi thu xếp. ”
“Được, tôi hiểu rồi. ”
Cúp điện thoại, Ninh Du liếc mắt nhìn nhóm làm việc trên hàng đầu. Trong ngày Quốc khánh, nhóm công việc không có nhiều tin nhắn, Ninh Du cũng đi hẹn hò với Lý Triều sau khi đã thu xếp ổn thỏa mọi việc. 
Tuy nhiên, nhà sản xuất hợp tác là một công ty Nhật Bản, bên đó sẽ không quan tâm đến việc bạn đang đi nghỉ dưỡng dài ngày, lúc cần họp vẫn phải họp.
Ninh Du chọn ra vài người đứng đầu dự án để chuẩn bị cho cuộc họp, sau đó tiếp tục cuộn xuống WeChat, mới phát hiện nửa giờ trước Lý Triều đã gửi cho cậu hai tin nhắn, một cái là phong cảnh bên ngoài khách sạn, một là để hỏi bữa sáng của cậu như thế nào.
【 Ninh Du: Xin lỗi, tôi vừa mới xem tin nhắn.  】
Nếu là người quen, Ninh Du sẽ giải thích thêm một câu. Nếu là người lạ, thì sẽ không có câu giải thích nào.
Tuy nhiên, Lý Triều là vị hôn phu không thân thiết của cậu, không thể bị đối xử như một người xa lạ, nhưng cậu cũng chưa quen với điều đó.
【 Ninh Du: Tôi ăn sáng rồi.】
Sau câu trả lời này, Ninh Du vốn là muốn cất điện thoại đi, nhưng là xem xét  trên phương diện xã giao, cậu lại gõ thêm một câu.
【 Ninh Du: Còn anh thì sao? 】
Lý triều nhanh chóng đáp.
【 Lý Triều: Tiệc tự chọn ở khách sạn khá ngon. 】
【 Lý Triều: Bây giờ đến chỗ lở đất để xem.】
【 Ninh Du: Chú ý an toàn. 】
【 Lý Triều: Được, cậu cũng vậy nha. 】
Quay trở lại trong nhà, Lý Mộ và Lâm Trường vẫn đang bàn về vụ cháy, nghe nói đêm qua lính cứu hỏa đã điều tra rất kỹ nguyên nhân gây cháy,  hiện tại họ đã đưa ra kết luận sơ bộ rằng đám cháy là do tàn thuốc…
Bởi vì đang có công việc trước mặt nên Ninh Du không có nghiêm túc nghe chuyện, cậu đổi  điện thoại sang chế độ rung, thật chú ý tới nhóm làm việc.
“Tôi không biết ai đã hút thuốc trong rừng.” Lâm Trường nói.
“Có thể là khách du lịch từ danh lam thắng cảnh?”
“Du khách nào sẽ đến nơi đó? Nó cách danh lam thắng cảnh rất xa.”
“Nhưng bọn săn trộm cũng sẽ không đến đó, không có động vật hoang dã và dược liệu quý nào ở đấy. “
“Vị trí có thể không chính xác, nếu tàn thuốc bị gió thổi qua thì sao? “
“…”
Ninh Du vô tình hay cố ý nghe được đại khái, giống như điểm cháy không phải ở xung quanh thắng cảnh, cũng không phải là nơi bọn săn trộm lui tới.
Cậu vốn định tiếp tục nghe phân tích của hai người, nhưng lúc này điện thoại lại rung lên, đó là tin tức mà Lý Triều đưa về.
【 Lý Triều: Tôi đã hỏi người phụ trách, con đường này tối đa bốn năm ngày là có thể thông. 】
【 Ninh Du: Được rồi, có vẻ như sẽ không mất quá nhiều thời gian. 】
【 Lý Triều: Tôi sẽ ở đây vài ngày, hãy liên hệ với tôi nếu cậu cần bất cứ cái gì… 】
Ninh Du gõ chữ “cảm ơn” còn chưa kịp bấm gửi, Lý Mộ đang ở bên cạnh đột nhiên quay đầu hỏi cậu: “Cậu hút thuốc à?”
Ninh Du lập tức mở to mắt, thầm nghĩ cậu làm sao có thể hút thuốc được chứ? Nhưng cậu đã sớm nhận ra Lý Mộ đang nghi ngờ mình.
Điều này cũng có thể hiểu được, bởi vì ngày hôm qua Ninh Du đã lang thang trong rừng rất lâu, tuy rằng vị trí có thể không ở xung quanh đám cháy, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có nghi ngờ.
“Tôi không hút thuốc.” Ninh Du lắc đầu, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.
Cậu lại vùi đầu, xóa từ “cảm ơn”, lại gõ một câu khác.
【 Ninh Du: Anh hút thuốc không? 】
Ngày hôm qua có lẽ Lý Triều cũng đã lang thang trong rừng, bởi vì Ninh Du mất tích, anh ta so với những người khác nhất định sẽ sốt ruột hơn. Nói một cách nghiêm túc, nếu Ninh Du xảy ra chuyện, rất có thể cả công ty nhà họ Lý cũng phải chịu thiệt hại.
Tin nhắn của Lý Triều nhanh chóng được gửi đến.
【 Lý Triều: Không hút. 】
【 Lý triều: Có chuyện gì vậy? 】
Xem ra là Ninh Du đã suy nghĩ quá nhiều.
【 Ninh Du: Không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi. 】
【 Lý Triều: Cậu không thích đàn ông hút thuốc sao? 】. Đọc‎ tru𝑦ệ𝘯‎ ha𝑦‎ tại‎ (‎ 𝒯‎ R‎ 𝑈‎ 𝑀‎ 𝒯‎ R‎ 𝑈‎ Y‎ Ệ‎ N.V𝘯‎ ‎ )
Ngay từ buổi gặp mặt đầu tiên, Ninh Du và Lý Triều đều đã nói về người bạn đời lý tưởng của họ.
Lý Triều nói chung chung mà không đề cập đến sở thích cụ thể của mình, đương nhiên có thể là do giá trị tài sản ròng của anh ta không bằng Ninh Du nên không dám bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng Ninh Du lại làm được, cậu ta yêu cầu rất rõ ràng rằng bên kia phải có năng lực làm việc xuất sắc và phải có trình độ học vấn tốt.
Dù sao cũng khẳng định không phải giống như Lý Mộ.
Ninh Du trả lời bằng một tiếng “hmm”, trong khi thực hiện một phép so sánh nhàm chán.
Rõ ràng bộ dạng của Lý Mộ không tệ, cũng thuộc loại đẹp trai như Lý Triều, nhưng chỉ là không có thu nhập ổn định, trông dã man và thô kệch, thậm chí còn bảo Ninh Du vào rừng “xả”, loại sự tình chỉ có anh ta mới làm ra được.
“Như vậy trước đi, hôm nay đi tuần trên núi tôi sẽ chú ý hơn.”
Vừa nói xong, Lý Mộ đột nhiên đứng lên, Ninh Du lập tức nhận ra cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhanh chóng đứng lên theo Lý Mộ.
Lúc đầu, Lý Mộ đã yêu cầu cậu vào xem trước khi quyết định có sống ở đây hay không, mặc dù nhà của Lâm Trường rất sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng suy nghĩ của Ninh Du từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi – cậu muốn quay lại với Lý Mộ.
Lý Mộ hướng ra ngoài cửa bước một bước, sau đó, giống như đột nhiên nhớ ra thứ gì, quay đầu nói Lâm Trường:… “Đúng rồi, có chuyện muốn phiền anh một chút.”
Nghe được lời này, cả người Ninh Du trong nháy mắt trở lên căng thẳng, ở góc mà Lâm Trường không nhìn thấy, cậu siết chặt lấy quần áo của Lý Mộ
Gì vậy?
Anh ta không phải thật sự muốn để cậu ở đây chứ?
Lý Mộ nghiêng đầu, liếc nhìn tay của Ninh Du, sau đó nói với Lâm Trường: “Anh có thể cho tôi mượn nệm và chăn bông không?”
Sau Ninh Du khi rời khỏi  nhà Lâm Trường liền cảm thấy tâm tình rất tốt.
Lý Mộ không chỉ muốn giữ cậu lại, mà còn mượn chăn bông cho cậu. Mặc dù vẫn phải ngủ dưới sàn, nhưng vẫn tốt hơn là ngủ trong túi ngủ.
Tâm trí con người thật phức tạp.
Nếu bạn muốn một người lau sàn, và bạn biết người đó không đồng ý, vậy hãy để hắn vừa lau sàn vừa giặt quần áo, cho đến khi hắn kêu than, thì hãy để hắn chỉ lau sàn mà thôi, hắn sẽ rất cảm kích vì không phải giặt quần áo nữa.
Bây giờ Ninh Du chính là tâm lý như vậy, rõ ràng nhà của Lý Mộ không được thoải mái cho lắm, nhưng hiện tại cậu rất vừa lòng – bởi vì Ninh Du đã tránh được sự tình mà cậu muốn tránh nhất.
Hai bên đường đã xuất hiện những người dân dậy sớm, Ninh Du tinh mắt phát hiện bên đường có cửa hàng tiện lợi, liền chào hỏi Lý Mộ, sau đó quẹo thẳng vào trong.
Trước hết, cần mua bàn chải đánh răng và khăn tắm, Ninh Du không có nhiều lựa chọn, chỉ có thể lấy loại đắt tiền nhất.
Sau khi chọn đồ dùng vệ sinh, cậu ta vô tình đi tới kệ đồ ăn vặt, thấy có mấy món ăn vặt lạ miệng như khoai tây chiên vị cà phê, sữa chua, v.v… nên cậu lấy vài gói đồ ăn vặt mình chưa từng thấy qua, nghĩ ngợi lung tung, nếu chưa quen bữa chính, cũng có thể dùng bữa phụ để thỏa mãn cơn đói.
Các điều kiện trên núi rất đơn sơ, lấy thêm một chút đồ uống cũng không tồi.
Ngay khi Ninh Du đang chọn đồ uống ở cửa hàng tiện lợi, giọng nói của Lý Mộ đột nhiên vang lên bên tai cậu: “Đại tiểu thư, người định đến nhà tôi nghỉ hè sao?”
Ninh Du kinh ngạc mà nhìn về phía Lý Mộ: “Anh gọi tôi là cái gì?”
Lý Mộ lặp lại một lần nữa: “Đại tiểu thư.”
Ninh Du nhíu mày không vui: “Tôi tên là Ninh Du.”
Lý Mộ hờ hững thay đổi lời nói: “Ninh đại tiểu thư.”
Ninh Du thực không thích Lý Mộ  trêu chọc mình như vậy, cậu không nói một lời nào mà đi về phía quầy thu ngân, cả mặt đều viết dòng chữ to “tôi không muốn nói chuyện với anh”.
Lý Mộ vốn là thiếu kiên nhẫn chờ đợi, nhưng khi nhìn bộ dáng củ Ninh Du, anh đột nhiên muốn cười một tiếng – đúng là thiên nga trắng giận dỗi.
Anh nhìn vào tủ đồ uống, lấy lon nước có ga mà vừa rồi Ninh Du đã nhìn rất lâu, sau đó đi theo đến quầy thu ngân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.