*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi thanh toán từ cửa hàng ra, Ninh Du tiếp tục đi dọc theo con đường, cậu rất tập trung, như thể không quen biết Lý Mộ đang đi theo phía sau mình.
Mặc dù ở trong môi trường xa lạ này, Ninh Du sẽ không thể đi nếu không có Lý Mộ, nhưng ít nhất vào lúc này, cậu biết việc hai người phải làm bây giờ là trở về trường tiểu học dắt ngựa, cho nên bây giờ cậu không cần Lý Mộ dẫn đường.
Không cần Lý Mộ dẫn đường, có nghĩa là không cần để ý Lý Mộ. Ninh Du tự mình đi về phía trước, âm thầm phản đối xưng hô của Lý Mộ với mình.
Lý Mộ đi phía sau cũng không thèm chào hỏi Ninh Du, bởi vì rõ ràng vị đại tiểu thư này vẫn đang hờn dỗi với anh.
Bọn họ đi song song trên con đường vắng lặng, cả hai đều không chủ động bắt chuyện với đối phương. Nhưng sau một vài phút, như Lý Mộ đã dự đoán, Ninh Du thực sự quên quẹo vào giao lộ.
“Đường này.” Lý Mộ đứng ở ngã tư ngăn Ninh Du đang đi về phía trước lại.
Ninh Du nhận ra mình đã đi sai đường, không cứu được sắc mặt, quay đầu lại hỏi: “Có chắc không?”
Sau đó, không đợi Lý Mộ trả lời, liền đi về chỗ ngã tư, theo hướng Lý Mộ chỉ.
Phía sau cậu vang lên một tiếng cười nhẹ.
“Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao cậu lại bị lạc trong rừng rồi.”
Trở lại nơi buộc Cáp Nhật, lũ trẻ ở trường đã bắt đầu vào lớp, trong phòng học vang lên những giọng đọc tràn đầy năng lượng.
Lý Mộ một tay đặt đệm và chăn mang theo suốt đoạn đường lên lưng Cáp Nhật, một tay đưa nước có gas cho Ninh Du, nói: “Cầm lấy đi.”
Đến lúc này, Ninh Du mới phát hiện ra Lý Mô đã mua nó cho mình. Thứ mà cậu muốn uống, quả bóng căng phồng vì tức giận, bỗng chốc xẹp xuống giống như một con mắt nhỏ bị kim chích.
Ninh Du đột nhiên phát hiện ra một thứ mới mẻ, trái tim Lý Mộ không hề thô ráp như vẻ bề ngoài.
“Tôi không muốn uống.” Ninh Du cầm lấy nước có ga, bắt đầu nói chuyện với Lý Mộ. Tất nhiên, những gì cậu ta biểu hiện vẫn chưa phải là quá thân thiện.
“Vậy sao lại nhìn nó nửa ngày?” Lý Mộ đối mặt với Cáp Tân, tiếp tục thu xếp dây thừng buộc chăn bông.
“Chỉ là tôi tò mò.” Ninh Du nói. Cậu chưa từng nhìn thấy đồ uống mật ong lên men này ở nơi nào, vì vậy đã vô thức mà nhìn thật lâu.
“Nếu tò mò thì nếm thử đi.”
Hết câu, Lý Mộ cũng dọn gối đệm xong. Anh ném xuống câu “Tôi đi một lúc.”, sau đó xoay người bước vào trường tiểu học.
Ninh Du nhìn bóng lưng của Lý Mộ, nhịn không được mà mở nắp nước có ga, nhấp một ngụm.
Nó giống như mật ong trộn với bia, nhưng không có vị đắng của bia và độ cồn mà là nước uống có vị ngọt, cùng với gas.
Thật sự là đồ uống ngon.
Ninh Du không nhịn được uống thêm một ngụm nữa, lúc này trường tiểu học đột nhiên vang lên tiếng náo loạn, cậu nhìn xung quanh phát hiện Lý Mộ đang bưng thùng sữa trống rỗng đi tới, trên cửa sổ phòng học có rất nhiều cái đầu nhỏ nhô ra, tranh giành để trở thành người đầu tiên chào Lý Mộ..
Anh chàng này nổi tiếng như vậy sao?
Ninh Du tự hỏi, có phải Lý Mộ rất hấp dẫn không?
Sao cậu lại không nhìn thấu điều đó một chút nào nhỉ?
Lý Mộ cố định thùng sữa rỗng và một lít sữa tươi đã qua xử lý lên lưng Cáp Nhật, rồi dẫn Cáp Nhật đi về hướng lối ra của làng.
Ninh Du tự giác đi theo bên cạnh Lý Mộ nói chuyện phiếm với anh: “Bọn họ đều gọi anh là anh, anh không cảm thấy ngại sao?”
Theo nhận thức của Ninh Du, không có kinh nghiệm sống phong phú, sẽ không thể sống một mình trong rừng. Mà kinh nghiệm cần được tích lũy theo tuổi tác, vì vậy Lý Mộ không bao giờ có thể là một chàng trai trẻ.
Trên thực tế, đánh giá từ bộ râu thô ráp, Ninh Du cũng cảm thấy Lý Mộ hẳn là trên dưới 35 tuổi.
Làm sao một người đàn ông ba mươi mấy lại có thể không biết xấu hổ khi bị đám trẻ gọi là anh chứ?
“Cậu nghĩ mấy đứa trẻ nên gọi tôi là gì?” Lý Mộ khó hiểu hỏi.
“Chú.” Ninh Du nói.
Lý Mộ không biết mình đã bị Ninh Du gán cho cái mác người già, nhưng so với tuổi tác thật của anh, quả thực gọi anh hay chú đều được, vì vậy Lý Mộ liền đáp: “Cũng gần như nhau.”
Ninh Du không bận tâm về tuổi tác của Lý Mộ nữa, nó cũng chỉ là chuyện cỏn con, không cần thiết phải vẽ ra ranh giới giữa anh và chú. Cậu ta tiếp tục hỏi, “Anh không phải là người địa phương sao?”
Người dân địa phương có giọng mũi đặc, trong khi Lý Mộ nói tiếng phổ thông chuẩn.
“Không.” Lý Mộ không trả lời nhiều.
Điều này khiến cho Ninh Du suy đoán, kiểu người như nào sẽ sẵn sàng đến vùng núi biên giới để làm kiểm lâm?
Nghĩ lại cuộc tranh luận về văn minh đó, Lý Mộ hẳn là đã học đại học, Ninh Du lại hỏi: “Anh học đại học ở đâu?”
“Một nơi rất xa.” Lý Mộ vẫn không nói rõ ràng.
Trò chuyện là một kỹ năng, bạn không chỉ cần lựa chọn từ ngữ cẩn thận mà còn phải thăm dò ý định trò chuyện của đối phương.
Rõ ràng Lý Mộ không muốn nói chuyện riêng của mình, cho nên Ninh Du cũng không hỏi thêm.
Cậu đoán rằng “nơi rất xa” của Lý Mộ chắc là vùng ven biển, nhưng cậu không hề biết rằng nơi mà Lý Mộ học đại học thực sự là ở nước ngoài.
Trước khi rời làng, Lý Mộ dẫn Cáp Nhật đến trước cửa một căn nhà xinh đẹp.
Lúc đầu đến đây Ninh Du đã từng nhìn thấy ngôi nhà gạch đỏ này, nhưng cậu không để ý lắm, bây giờ khi đến gần, cậu mới phát hiện ra đó là một nhà vệ sinh công cộng được xây dựng cho khách du lịch.
Phải nói rằng cơ sở vật chất công cộng ở danh thắng này được tu sửa rất tốt.
“Tôi đi vệ sinh, cậu đi không?” Lý Mộ buộc Cáp Nhật vào lề đường.
Ninh Du lắc lắc đầu, vừa rồi cậu đã ở trong rừng xả sạch sẽ, hiện tại không có cảm giác gì.
Một lúc sau, Lý Mộ ra khỏi nhà vệ sinh, cởi dây cương, nói với Ninh Du, “Cậu có chắc là không muốn đi không? Trên núi không có nhà vệ sinh, tốt nhất cậu nên giải quyết sạch sẽ trước khi trở về
“Chờ một chút.” Ninh Du chợt nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu nín thở một lát, cuối cùng cảm thấy vẫn có thể đi ấp ủ được.
“Tôi đi vào một lát.” Ninh Du nhét đống đồ mua trong cửa hàng vào tay Lý Mộ, xoay người đi hai bước, sau đó quay đầu nói với anh, “Đừng chờ ở đây, đi dạo xung quanh làng đi.”
Lý Mộ khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Bởi vì Ninh Du sẽ rất không thoải mái.
Khi một đang đợi người khác, chúng ta sẽ vô thức ước tính xem mình phải đợi bao lâu, chính vì vậy chúng ta cũng sẽ vô thức tưởng tượng về tiến độ của người kia.
Ví dụ, nếu bạn hẹn đi ăn nhà hàng với một người bạn, nhưng người bạn đó vẫn chưa xuất hiện, bạn sẽ tưởng tượng xem liệu người bạn đó có đang bị kẹt giữa đường hay không, hay liệu giây tiếp theo cánh cửa nhà hàng có được mở ra hay không.
Nếu Ninh Du định làm việc khác, cậu sẽ không để ý đến việc Lý Mộ đợi mình ở cửa, nhưng cậu ta vào nhà vệ sinh để đi nặng, cậu không muốn Lý Mộ theo dõi quá trình của mình, và nếu có thể, Ninh Du thậm chí không muốn Lý Mộ biết mình đang làm gì.
“Anh đi dạo một chút đi, tôi có thể rất lâu.” Ninh Du nói.
“Bao lâu?” Lý Mộ hỏi.
Tất nhiên, Ninh Du sẽ không trả lời câu hỏi đi nặng sẽ mất bao lâu, cậu ta nói một cách khó chịu, “Dù sao thì anh đi dạo một vòng, lúc trở lại thì tôi sẽ xong thôi.”
Lý Mộ không nói tiếp, chỉ đứng tại chỗ nghi hoặc nhìn Ninh Du, cho đến khi anh thấy hai chiếc má trắng nõn xuất hiện hai luồng khả nghi đỏ hồng, cuối cùng anh mới hiểu thấu đáo, hóa ra vị đại tiểu thư khi không muốn anh chờ cậu ta đi nặng.
Thật là buồn cười, Lý Mộ nghĩ thầm.
Ninh Du không giống người khác, cậu ta là thiên nga trắng, trên mặt nước cao quý, tao nhã, nhưng thật ra hai chân bên dưới lại đang liều mạng đạp nước, cố gắng hết sức duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt nước.
“Tôi sai rồi.” Lý Mộ đột nhiên có ý xấu, “Tôi không nên gọi cậu là đại tiểu thư.”
Ninh Du lộ ra ánh mắt kỳ quái.
“Cậu nên là một tiên nữ nhỏ, đến rắm cũng thật thơm.”
Lời nói ngang ngược bật ra khỏi miệng Lý Mộ mà không hề báo trước, Ninh Du đột nhiên đỏ mặt, tức giận mắng: “Ly Mộ!”
Lý Mộ cười nhẹ, xoay người đi về phía thôn trong làng, quay lưng với Ninh Du: “Tôi sẽ đi một vòng quanh làng, để Cáp Nhật ở đây đợi cậu.”
——-
Tác giả có điều muốn nói:
Tuổi thật của Mộ Mộ là 25 nha ∠ (? 」∠) _