Đã hơn hai giờ chiều.
Lý Duật không hỏi thì không có cảm giác gì nhưng anh vừa hỏi, Ngu Hạ lập tức cảm thấy bụng mình đang đánh trống trận. Hơn nữa cô cũng không muốn ở lại thư viện.
“Đói rồi.”
Lý Duật ừ một tiếng: “Bây giờ đi ăn cơm không?”
Ngu Hạ không có ý kiến.
Chờ Thẩm Nhạc Tranh làm xong bài toán cuối cùng, ba người rời khỏi thư viện.
…
Bên cạnh thư viện có một trung tâm thương mại cỡ lớn, ăn uống chơi bời đủ mọi thứ. Lúc này không phải là giờ ăn cơm nên mấy quán ăn nổi tiếng đều đang nghỉ bán, Lý Duật giao quyền lựa chọn quán ăn cho hai cô gái. Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh xoắn xuýt một lát rồi quyết định vào một quán ăn kiểu Hồng Kông thoạt nhìn cũng không tệ lắm trên tầng ba.
Sau khi chọn xong, Ngu Hạ hỏi Lý Duật: “Cậu thấy thế nào?”
Lý Duật không có ý kiến.
Ba người vào quán ăn rồi ngồi xuống bàn, Lý Duật đưa thực đơn cho hai cô gái. Hai người nhận cuốn thực đơn, xem tên các món ăn được in trên thực đơn, không khỏi khó xử. Đang lưỡng lự thì chợt Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang chơi di động đối diện, gọi một tiếng: “Lý Duật.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh: “Cậu là người Hồng Kông mà nhỉ?”
Lý Duật khựng lại: “Cậu muốn tôi gọi món à?”
“Tất nhiên rồi.” Ngu Hạ đẩy thực đơn đến trước mặt anh: “Bọn tôi rất ít khi đến quán ăn kiểu Hồng Kông ăn cơm, không biết nên chọn món nào.”
Khẩu vị của Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đều rất nặng, rất ít khi đặt chân vào quán ăn chuyên bán đồ ăn thanh đạm như thế này.
Lý Duật cũng không từ chối. Anh hỏi khẩu vị của Thẩm Nhạc Tranh rồi dùng bút đánh dấu mấy món ăn. Đánh dấu xong, anh cho hai người Ngu Hạ xem lại, xác định không thêm món ăn nào rồi mới đưa cho nhân viên phục vụ.
Gọi món xong, Thẩm Nhạc Tranh bỏ lại một câu đi vệ sinh rồi chạy mất tăm. Thoáng chốc, nơi này chỉ còn lại Ngu Hạ và Lý Duật.
Giờ này có rất ít khách trong quán ăn. Có lẽ là để “phù hợp với ý cảnh”, quán ăn phát một ca khúc tiếng Quảng Đông rất êm tai.
Ngu Hạ rất ít nghe nhạc Quảng Đông nên không biết tên ca khúc này, cô chỉ cảm thấy làn điệu âm nhạc uyển chuyển lâu dài. Nghe thêm mấy câu, cô kìm lòng không đậu bắt chuyện với thiếu niên đối diện: “Lý Duật.”
Lý Duật liếc cô: “Cậu muốn nói gì?”
Ngu Hạ vốn định hỏi anh có biết bài hát này tên là gì hay không nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Sao tiếng phổ thông của cậu không dính chút khẩu âm nào của Hồng Kông vậy?”
Hỏi xong, Ngu Hạ chỉ hận không thể cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ. Cô đang hỏi cái gì vậy?
Lý Duật thoáng kinh ngạc, khi thấy ánh mắt cẩn thận từng li từng tí của Ngu Hạ, có lẽ đang ngẫm lại xem có phải mình vừa nói sai câu nào hay không, anh chợt lên tiếng, chất giọng hơi trầm: “Hồi bé tôi nói tiếng phổ thông nhiều hơn tiếng Quảng Đông.”
Hồi Lý Duật còn bé, cha anh rất bận, mẹ anh không biết nói tiếng Quảng Đông, cũng không hiểu được lời nói của người Hồng Kông nên yêu cầu đầu tiên khi thuê người giúp việc của nhà họ là phải biết nói tiếng Quảng Đông, tốt nhất là người Bắc Kinh. Vậy thì mẹ anh mới không cảm thấy cô đơn.
Nghe vậy, Ngu Hạ khẽ ồ một tiếng. Thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của cô, Lý Duật hỏi: “Cậu còn muốn hỏi gì nữa?”
Ngu Hạ không do dự nữa, cầm di động hỏi: “Cậu có biết bài hát vừa rồi tên gì không?” Cô muốn tìm lại để nghe.
Lý Duật: “Mộng cũ không cần nhớ.”
“?” Giọng Quảng Đông lạnh nhạt lạ lẫm lọt vào tai, Ngu Hạ ngơ ngác hỏi lại: “Hở?”
Lý Duật nghiêng đầu, không biết có phải cảm thấy cô rất ngốc hay là sao đó mà anh chợt nở nụ cười nhàn nhạt, trả lời cô bằng tiếng phổ thông: “Mộng cũ không cần nhớ.”
“…”
Ngu Hạ sâu sắc nhận thấy Lý Duật cố tình trêu đùa mình. Cô liếc anh một cái rồi nhập tên bài hát vào khung tìm kiếm, sau đó lưu vào danh sách chờ nghe.
Lát sau, Thẩm Nhạc Tranh trở lại. Mấy món ăn mà họ gọi cũng lần lượt được đưa lên bàn.
Giữa ba người cũng không xa lạ, chẳng qua Ngu Hạ không tìm được đề tài trò chuyện, còn Lý Duật thì ít nói. May mà có Thẩm Nhạc Tranh ở đây. Tính cách của cô ấy sáng sủa hoạt bát hơn Ngu Hạ, trước mặt Lý Duật cũng không cảm thấy áp lực, tán gẫu cùng hai người một cách rất tự nhiên: “Lý Duật, cậu thấy mùi vị của quán ăn này thế nào?”
Lý Duật: “Bình thường.”
Thẩm Nhạc Tranh: “…”
Ngu Hạ: “…”
Hai người ăn ý nhìn nhau, Ngu Hạ lại hỏi: “Vị đồ ăn ở Hồng Kông ngon hơn chỗ chúng tôi hả?”
Lý Duật suy tư mấy giây rồi mới đáp: “Tạm được.”
Ngu Hạ bị nghẹn. Anh nói như vậy thì khác nào chưa trả lời đâu.
Ăn cơm xong, ba người tính tiền rồi ra về. Vừa rời khỏi quán ăn, Lý Duật nhận được một cuộc điện thoại, anh cúp máy rồi nói với Ngu Hạ một câu, anh có việc phải đi trước.
Sau khi Lý Duật rời đi, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh quyết định phải thư giãn một phen. Hai người nhàn nhã đi dạo quanh trung tâm thương mại một vòng, sau đó lại chuyển sang quán cà phê truyện tranh, chơi chán chê mới chia tay nhau về nhà.
…
Khi Ngu Hạ về đến nhà đã là tám giờ tối.
Đèn phòng khách được bật sáng, cô mở cửa bước vào thì thấy một người ngồi trên sofa. Chắc Lý Duật mới tắm xong, anh mặc một chiếc áo thun trắng giản dị, quần đùi màu xám dài đến đầu gối, tóc đen nửa khô nửa ướt, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt hờ hững. Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt nhìn về phía Ngu Hạ.
Khoảnh khắc ấy, nhịp tim của Ngu Hạ như đập hụt một nhịp. Cô thấp thoáng nhận thấy con ngươi sâu thẳm của anh như đang dụ dỗ người khác sa đọa, hớp hồn con người.
Đứng cách xa đối diện với nhau một lát, Ngu Hạ hỏi: “Cậu về nhà hồi nào?”
Lý Duật: “Nửa giờ trước.”
Ngu Hạ ừ một tiếng, suy nghĩ mình nên lên lầu về phòng luôn hay là ngồi dưới lầu thêm một lát. Cô còn chưa rối rắm xong thì Lý Duật đứng dậy hỏi cô: “Cậu có uống nước không?”
Ngu Hạ đáp: “Uống.”
Cặp sách được đặt sang một bên một cách tự nhiên.
Ngu Hạ phát hiện, cặp sách của Lý Duật cũng chưa được đưa về phòng.
Lý Duật rót hai ly nước bưng ra ngoài, đưa một ly cho Ngu Hạ. Ngu Hạ nói tiếng cảm ơn rồi chậm rãi uống cạn ly, sau đó mới trả ly cho Lý Duật mang vào nhà bếp.
Tiếng nước chảy vang lên trong nhà bếp. Lý Duật rửa sơ qua ly nước của hai người rồi ra phòng khách: “Có phải cậu vẫn chưa làm xong bài tập không?”
“…”
Có đôi khi, Ngu Hạ thật lòng cảm thấy cái miệng của Lý Duật đừng nên nói câu nào thì tốt hơn.
Cô cạn lời trong chốc lát rồi mới khẽ hừ một tiếng: “Bây giờ tôi về phòng làm ngay đây.”
Lý Duật đáp một tiếng, sau đó khom lưng tiện tay xách hai chiếc ba lô đặt trong góc sofa. Ngu Hạ khựng lại, khẽ trả lời: “Cảm ơn.”
Dứt lời, cô tiến về phía cửa cầu thang. Đi được mấy bước, cô không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau nên bỗng quay đầu lại, đúng lúc thấy Lý Duật lấy ra mấy tờ giấy ghi chép đủ màu sắc từ trong cặp sách, trong đó có một tờ giấy màu hồng trông rất quen mắt.
Ủa? Sao có nhiều vậy? Nét mặt Ngu Hạ cứng đờ, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì mấy tờ giấy ghi chép đó đều bị vứt vào sọt rác.
Hả?
Rất nhiều lúc, miệng của Ngu Hạ nói nhanh hơn não, cô buột miệng thốt lên: “Sao cậu lại vứt hết đi?”
Lý Duật ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt hoang mang: “Cậu muốn hả?”
Ngu Hạ bị chặn họng, sững sờ vì cách suy nghĩ của anh: “… Tôi lấy làm gì?” Cô lẩm bẩm: “Đó là do người ta cho cậu mà.”
Lý Duật khẽ ừ một tiếng.
“…”
Ngu Hạ không nói một lời, có thể hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của anh – nếu đã là người ta cho tôi thì tôi muốn xử lý thế nào là chuyện của tôi.
Cô im lặng trong chốc lát, nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy ghi chép bị vứt vào sọt rác, đầu óc bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, cô kìm lòng không đậu hỏi: “Sao lúc ở thư viện, cậu không vứt chúng đi?”
Bây giờ mới vứt, chẳng lẽ là đã lưu lại phương thức liên lạc rồi?
Lý Duật lời ít ý nhiều: “Quên.”
Gần bàn của họ không có thùng rác, lúc rời đi Lý Duật cũng không nhớ đến chuyện này. Mãi tới lúc này thấy cặp sách màu hồng của Ngu Hạ, anh mới chợt nhớ đến mấy tờ giấy ghi chép đó.
Ngu Hạ cứng họng, vô cùng bội phục anh.
Hai người tắt đèn trong phòng khách rồi nối đuôi nhau lên lầu. Đến cửa phòng, Ngu Hạ nhận lấy cặp sách từ tay Lý Duật rồi vào phòng đóng cửa.
Sau khi đóng cửa, cô nhấc chân đi đến bên bàn học của mình. Lúc đi ngang qua một chiếc gương toàn thân, Ngu Hạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, khóe môi cô cứ nhếch lên, không chịu tuân theo mệnh lệnh của não bộ.
Tắm rửa xong ra ngoài, Ngu Hạ chuẩn bị khiêu chiến bài tập toán học. Cô vừa mở sách bài tập ra thì thấy tin nhắn mà Thẩm Nhạc Tranh gửi tới, hỏi cô đã tắm rửa xong bắt đầu làm bài tập chưa?
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Tớ đang chuẩn bị bắt đầu đây. Còn cậu?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Tớ cũng sắp… Cơ mà trước khi bắt đầu, tớ muốn trưng cầu ý kiến của cậu.”
Cô ấy còn một bài thi toán học chưa làm xong, đang định nhờ Lý Duật giảng thêm. Lúc ở thư viện, Lý Duật chỉ đơn giản giải thích các bước giải đề cho Thẩm Nhạc Tranh, thế mà cô ấy hoàn toàn hiểu rõ. Cô ấy thấm thía cho rằng, Lý Duật giảng bài còn đơn giản dễ hiểu hơn cả Phùng Quang Lượng.
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Cậu nói đi.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Tớ muốn add nick QQ của Lý Duật.”
Ngu Hạ sửng sốt, vô cùng thắc mức: “Cậu muốn add nick QQ của cậu ấy ư?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Tớ cảm thấy…”
Cô ấy còn chưa gõ xong lời giải thích thì Ngu Hạ đã gửi tin nhắn tràn đầy khó hiểu: “Cậu muốn add nick QQ của cậu ấy thì trưng cầu ý kiến của tớ làm gì? Lẽ ra cậu phải hỏi cậu ấy mới đúng chứ, hay là cậu định nhờ tớ hỏi giúp cậu?”
Nói đến đây, Ngu Hạ nhắc nhở: “Chắc cậu đã vào nhóm chat của lớp rồi. Cậu vô nhóm chat của lớp mình xin kết bạn là được mà.”
Tất nhiên nhờ cô đi hỏi cũng được.
Một Quả Chanh Nhỏ: “?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “?”
Thẩm Nhạc Tranh không thể nhịn được nữa, gõ chữ lạch cạch: “Tớ chỉ bực cậu là khúc gỗ.”
Ngu Hạ: “…”