Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 2:




Xe hơi màu đen chạy như bay trong màn mưa đêm, ánh đèn neon như nối liền thành một sợi dây sặc sỡ nhiều màu.
Âm thanh vang lên kèm theo tiếng mưa rơi tầm tã ngoài xe, là tiếng răn dạy của bà Ngu.
Sau khi lên xe, Ngu Thanh Quân dặn dò tài xế điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe lên cao hơn, sau đó cầm khăn mặt đã chuẩn bị sẵn, nghiêng người lau những giọt nước đọng trên mặt, trên tóc Ngu Hạ.
Lau tóc xong, Ngu Thanh Quân lại lấy một chiếc chăn lông dày quấn quanh nửa người trên của cô, lúc này mới hỏi: “Có lạnh không?”
Ngu Hạ không nói một lời.
Khi Ngu Thanh Quân hỏi lại lần thứ hai, đôi môi của cô khẽ nhúc nhích: “Không…”
Vừa dứt lời, mũi cô đã ngứa ngáy, không kiềm chế được hắt xì một phát.
Ngay sau đó, tình thương của mẹ trên người Ngu Thanh Quân hoàn toàn biến mất. Bà nhìn Ngu Hạ, kìm nén cơn tức trong lòng: “Không lạnh hả?”
“Có phải con cứ phải chờ đến khi nhập viện thì mới không mạnh miệng nữa không?” Ngu Thanh Quân răn dạy cô: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò bỏ nhà đi bụi? Có phải con cho rằng ba mẹ thật sự không nỡ làm gì con nên giờ mới chơi cái trò thách thức giới hạn của ba mẹ như kiểu này không hả?”
Nghe tiếng răn dạy của Ngu Thanh Quân, Ngu Hạ muốn cãi lại mà tủi thân không nói được một câu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt đẫm lệ, vẫn giữ im lặng.
Thấy cô như vậy, Ngu Thanh Quân quả thật nổi giận: “Ngu Hạ, nói chuyện đi!”
“Con còn biết nói gì nữa?” Ngu Hạ miễn cưỡng quay đầu, cố kìm nén nước mắt đong đầy khóe mắt, giọng nghẹn ngào: “Mẹ chỉ biết quát con thôi.”
Thấy cô như vậy, Ngu Thanh Quân không đành lòng, giọng điệu ôn hòa hơn một chút: “Mẹ đang…”
Ba chữ “nói lý lẽ” còn chưa thốt lên thì một giọng nói lạnh nhạt truyền tới từ hàng ghế trước: “Dì Quân.”
Đó là Lý Duật ngồi trên ghế lái phụ. Anh nghiêng người quay đầu, đưa di động của mình cho Ngu Thanh Quân: “Điện thoại của chú Nhậm ạ.”
Chú Nhậm mà Lý Duật nhắc đến là Nhậm Nham, cha của Ngu Hạ, Ngu Hạ theo họ mẹ.
Ngu Thanh Quân sửng sốt, lúc này mới chợt nhớ di động của mình vừa mới hết pin tự tắt nguồn. Thế là bà dừng việc phê bình Ngu Hạ, nhận lấy di động của Lý Duật rồi mách lẻo với người chồng đang đi công tác của mình.
Nghe cha mẹ trò chuyện, Ngu Hạ không phục quay đầu, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
Mưa bụi dày đặc, cột đèn hai bên đường đều bị bám đầy vệt nước mà trở nên tối tăm hơn hẳn, đường phố tối om, không thể thấy rõ cảnh vật chung quanh. Ngu Hạ đang định dời tầm mắt thì bỗng chú ý tới hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh của xe hơi…
Có cô, cũng có Lý Duật.
Nhận ra điều này, Ngu Hạ im lặng nghiêng người, liếc nhìn ảnh phản chiếu trên cửa kính xe hơi. Ánh sáng trong xe rất mờ nhưng hình dáng góc nghiêng của Lý Duật phản chiếu trên cửa kính lại rất lập thể. Lông mi của anh vừa dài vừa dày, xinh đẹp như lông chim quạ, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đường nét góc nghiêng vừa mượt mà vừa rõ ràng.
Ngu Hạ thích đu idol, từng gặp không ít bạn khác phái cùng trang lứa có ngoại hình đẹp trai ưa nhìn. Chẳng qua ngoại hình của ngôi sao đa phần sẽ được trau chuốt tỉ mỉ, kèm theo tạo hình của chuyên viên trang điểm thì mới có thể phô bày dáng vẻ hoàn hảo nhất của mình. Còn Lý Duật thì không cần, trên mặt anh không bị “ô nhiễm” bởi bất cứ sản phẩm hóa học nào, khí chất trên người vừa ngạo mạn vừa trong trẻo, tựa như bông tuyết ngày đông rơi trên ngọn cây không dính một hạt bụi trần.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Ngu Hạ chợt thấy không ổn.
Mình đang nghĩ gì vậy? Sao mình lại đánh giá cao một kẻ xa lạ sắp giành phòng để thú bông của mình như vậy chứ. Mình không thể làm như vậy!
Âm thầm phủ quyết sự đánh giá vừa rồi, Ngu Hạ đang định dời tầm mắt thì người ngồi trên ghế lái phụ dường như nhận thấy điều gì đó, quay sang nhìn về phía cô.
Trên cửa kính thủy tinh tối đen, ánh mắt của họ chạm nhau.
Khoảnh khắc ấy, Ngu Hạ như nín thở, lồng ngực như bị đổ nước mưa, từng giọt rơi tí tách.
Mi mắt của cô run rẩy, bối rối né tránh ánh nhìn chăm chú của Lý Duật.
Chẳng qua, hình như cô suy nghĩ nhiều quá. Lý Duật ngoảnh đầu lại không phải vì nhận thấy cô đang quan sát mình, chẳng qua anh nghe thấy tiếng gọi của Ngu Thanh Quân nên mới xoay người để lấy di động mà thôi.
“…”
Cuộc gọi kết thúc, bên trong xe hơi lại lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Lửa giận của Ngu Thanh Quân được chồng an ủi, không tiếp tục trách móc Ngu Hạ, ngược lại bắt đầu hàn huyên với Lý Duật, kể cho anh nghe tình hình hiện tại trong nhà.

Hai mươi phút sau, xe hơi màu đen dừng lại trong sân của một căn biệt thự ba tầng.
Mấy người cùng xuống xe. Thấy tài xế vòng ra cốp sau xe lấy vali hành lý, Ngu Hạ mới biết Lý Duật vừa đến Bắc Kinh thì lập tức đi theo Ngu Thanh Quân tìm cô, vẫn chưa bước chân vào nhà họ Ngu.
Vừa vào nhà, Ngu Hạ không để ý tới hai người đằng sau mà chạy lên lầu ngay lập tức.
Lúc nãy cô bị dính nước mưa, mặc dù quần áo đã được lau khô nhưng mặc trên người vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ngu Hạ chui vào phòng tắm, vốn định nằm vào bồn tắm lớn để tắm một cái cho thoải mái nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định này.
Tắm rửa xong, Ngu Hạ bước ra từ phòng tắm thì nghe thấy động tĩnh truyền đến từ ngoài cửa, hình như là bà Ngu đang nói chuyện với Lý Duật.
Ngu Hạ lau mái tóc sướt sũng, khẽ bước đến sau cánh cửa, muốn nghe rõ ràng hơn.
Vừa đến gần, còn chưa nghe được mấy câu thì cửa phòng của cô bị gõ vang: “Hạ Hạ.”
Ngu Hạ: “… Dạ.”
Ngu Thanh Quân đẩy cửa vào phòng, nhìn khăn mặt trong tay cô, vẻ mặt dịu đi, nói: “Sấy khô tóc rồi xuống lầu ăn cơm.”
Ngu Hạ khẽ giật mình, còn chưa kịp đồng ý thì Ngu Thanh Quân đã xoay người xuống lầu.
“…”
Ngu Hạ sấy khô tóc, đang lề mề xuống lầu thì Ngu Thanh Quân và Lý Duật đã ngồi vào bàn ăn.
“Ăn cơm đi.” Ngu Thanh Quân gọi dì giúp việc trong nhà.
Nhìn chỗ ngồi của hai người, Ngu Hạ im lặng kéo ghế dựa cách hai người một khoảng cách. Thấy hành động của cô, Ngu Thanh Quân đang định nói gì đó nhưng rồi lại từ bỏ. Ngu Hạ đang trong giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì, bà càng mong cô làm gì thì cô lại không muốn làm cái đó.
Mùi thức ăn tràn ngập trong phòng ăn.
Bụng Ngu Hạ đã réo vang vì đói, cũng chẳng còn tâm trạng nào mà giận dỗi nữa, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Ba người im lặng dùng bữa. Đến khi đã ăn no bụng, Ngu Thanh Quân lên tiếng bằng giọng điệu ôn hòa: “Tiểu Duật, sau này cháu cứ coi nơi này như nhà mình, đừng khách sáo với dì Quân và chú Nhậm của cháu nhé.”
Lý Duật đáp lại: “Cháu biết rồi, dì Quân.”
Ngu Thanh Quân gật đầu, sau đó lại dặn dò anh ở nhà cứ thoải mái một chút, nhà họ không có nhiều quy tắc này nọ đâu. Công việc của Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham rất bận, đa số thời điểm chỉ có một mình Ngu Hạ ở nhà, bây giờ Lý Duật đến đây, bà hy vọng hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.
Nghe vậy, Lý Duật nhấc mí mắt nhìn về phía cô gái đang ăn cơm thì động tác cứ chậm dần, khẽ gật đầu đồng ý.
Thấy Lý Duật hiểu chuyện như vậy, Ngu Thanh Quân cũng nhìn về phía con gái đang vểnh tai nghe lén, nói thêm: “Cháu với Hạ Hạ đều là bạn cùng trang lứa, trong trường có nhu cầu gì thì cháu cứ tìm Hạ Hạ là được.”
Lý Duật khựng lại, còn chưa kịp trả lời thì Ngu Hạ đã bất mãn buông đũa xuống, đứng phắt dậy, ghế dựa ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai: “Con no rồi.”
Dứt lời, cô không thèm xem sắc mặt của Ngu Thanh Quân thế nào, trực tiếp rời khỏi phòng ăn lên lầu về phòng.
“…”
Phòng ăn im lặng, Ngu Thanh Quân bất đắc dĩ xoa ấn đường, tràn đầy áy náy: “Xin lỗi Tiểu Duật, Hạ Hạ bị vợ chồng dì chiều hư mất rồi, hơi tùy hứng không hiểu chuyện.”
Cảm xúc trên mặt Lý Duật vẫn bình thản như ban đầu: “Dì Quân, cháu hiểu mà.”
Ngu Thanh Quân giật mình, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt bà nhìn về phía Lý Duật mang theo đau lòng, giải thích: “Hạ Hạ là một đứa trẻ thiện lương, hôm nay con bé làm như vậy không phải nhằm vào cháu đâu.”
Bà dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: “Cháu đừng để bụng.”
Lý Duật: “Cháu không để bụng đâu dì.”

Về phòng, Ngu Hạ chui vào trong chăn. Cô lăn trên giường mấy vòng, bên ngoài vẫn yên ắng như trước.
Bỗng dưng, di động đặt bên gối đầu rung lên. Ngu Hạ cầm điện thoại mở màn hình, đó là tin nhắn mà Thẩm Nhạc Tranh gửi tới, hỏi cô cách mạng đã giành được thắng lợi chưa.
Ngu Hạ buồn bực trả lời: “Vẫn chưa.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “… Cậu bỏ nhà đi bụi mà vẫn không thể khiến quý bà Ngu thay đổi ý định hả?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Ừ. Thậm chí bây giờ họ đang ngồi dưới lầu vừa cười vừa nói chuyện với nhau.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Thế còn cậu?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Tớ ở trong phòng.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu về phòng làm gì?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Tớ không về phòng thì đi đâu?”
Thẩm Nhạc Tranh nói có tình có lý: “Lẽ ra cậu cũng phải ở dưới lầu chứ! Đánh không thắng thì gia nhập, hiểu chưa?”
Ngu Hạ cạn lời: “Tớ không cần gia nhập vào mấy người đó đâu.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Nhưng không gia nhập thì cậu còn cách nào khác đâu? Người ta đã chuyển vào nhà cậu rồi, chẳng lẽ giờ cậu còn định đuổi người ta ra ngoài? Hơn nữa quý bà Ngu sẽ không cho phép cậu làm như vậy.”
Không chờ Ngu Hạ trả lời, Thẩm Nhạc Tranh đã nói tiếp: “Trừ phi người kia chủ động yêu cầu rời khỏi nhà cậu thì quý bà Ngu mới chịu đồng ý, đúng không?”
Thấy câu này, mắt Ngu Hạ sáng lên: “Sao tớ không nghĩ tới cách này nhỉ!”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Gì cơ?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Tớ không thể đuổi cậu ta ra khỏi nhà mình, nhưng tớ có thể làm cậu ta chủ động rời đi!”
Thẩm Nhạc Tranh không thể theo kịp suy nghĩ của cô: “Hở? Cậu định làm kiểu gì để cậu ta chủ động chuyển đi?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Để tớ suy nghĩ đã.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “… OK.”
Đặt di động xuống, Ngu Hạ bắt đầu suy nghĩ nên làm cách nào thì mới khiến Lý Duật chủ động đề nghị không sống ở nhà họ nữa với quý bà Ngu?
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngu Hạ cũng không tài nào nghĩ ra được một cách hay. Cuối cùng, cô đành phải cầm di động lên, tìm kiếm đáp án trên baidu.
Sau khi nhập câu hỏi, rất nhiều lời giải đáp tương tự xuất hiện trên màn hình…
Có chủ nhà trọ không muốn cho khách thuê phòng nên định ép khách trọ chủ động rời đi; cũng có bạn thân dọn vào nhà chủ top nhưng vì thói quen sinh hoạt không sạch sẽ, chủ top không muốn tiếp tục sống cùng đối phương; ngoài ra còn nhiều trường hợp khác tương tự như vậy, vân vân và mây mây…
Ngu Hạ đọc thật kỹ từng mục một, xem phương án giải quyết mà luật sư đề xuất, đồng thời cũng thấy được đề nghị thân thiện mà người qua đường góp ý.
Trong đó, điều khiến Ngu Hạ cảm thấy đáng tin cậy nhất là ký kết hợp đồng thuê nhà, dùng điều khoản xảo quyệt để khiến người kia chịu không nổi phải dọn ra ngoài. Chẳng qua Lý Duật sống ở nhà cô không cần trả tiền thuê nhà, cô cũng không phải là chủ nhà nên không thể nghĩ ra hợp đồng nào có hiệu quả về mặt pháp lý.
Một Quả Chanh Nhỏ: “Cần hiệu quả pháp lý làm gì? Có phải cậu sẽ thật sự lên tòa với Lý Duật đâu. Còn nữa, tầng ba vốn chính là địa bàn của cậu, cậu lấy cớ nam nữ khác biệt để đưa ra hiến pháp tạm thời yêu cầu Lý Duật là chuyện hợp tình hợp lý mà. Cho dù quý bà Ngu biết thì hẳn sẽ không nói gì đâu.”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Hình như đúng là thế thật.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Chuẩn chưa? Tớ thông minh chứ?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Thông minh. Thế thì để tớ suy nghĩ nội dung hiệp ước cái đã.”
Ngu Hạ đang định đặt di động xuống thì Thẩm Nhạc Tranh chợt hỏi: “Phải rồi, cậu trai đó có bảnh không?”
Không kìm được, trước mắt Ngu Hạ hiện lên gương mặt còn đẹp hơn cả nam chính trong truyện tranh thiếu nữ của Lý Duật.
Một Quả Chanh Nhỏ: “??? Sao cậu không nói gì?”
Ngu Hạ mím môi, mạnh mẽ gạt Lý Duật ra khỏi trí nhớ của mình: “Chẳng lẽ đây là trọng điểm?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “He he he, nếu cậu ta đẹp trai thì cậu cũng không phải là không thể chung sống dưới một mái nhà cùng cậu ta mà nhỉ.”
Ngu Hạ cứng đờ, mặc dù cảm thấy lời nói của Thẩm Nhạc Tranh cũng có lý nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện có thêm một người sống chung nhà với mình, cô lại cảm thấy khó chịu. Còn nữa, cô nhất định phải cho vợ chồng quý bà Ngu biết rõ, hậu quả của việc không tôn trọng mình là rất nghiêm trọng.
Ngu Hạ ngồi trước bàn, vắt óc suy nghĩ nửa giờ mà vẫn không thể viết ra từng quy định trong hiệp ước. Cô vò đầu bứt tai, quyết định để ngày mai lên trường thảo luận với Thẩm Nhạc Tranh rồi hẵng viết.
Bỗng dưng, bên ngoài có động tĩnh. Ngu Hạ vểnh tai lắng nghe, đó là tiếng bước chân của Lý Duật. Ngay sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa, kế tiếp là bên ngoài trở nên yên ắng.
Ngu Hạ ngồi trên ghế một hồi lâu, quyết định tìm việc gì đó làm để phân tán sự chú ý của mình. Đột nhiên, cô nhận được tin nhắn mà quý bà Ngu gửi cho mình, kêu mình xuống lầu vào phòng của bà.
Có lẽ nghĩ rằng con gái sẽ từ chối, Ngu Thanh Quân lại nói thêm một câu: “Mẹ muốn nói lời xin lỗi đàng hoàng với con, nhân tiện trò chuyện với con về Tiểu Duật.”
Ngu Hạ cụp mi, nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lát rồi mới trả lời: “Vâng.”
Ngu Hạ vào nhà vệ sinh một lát rồi chuẩn bị xuống lầu.
Tầng ba chỉ có hai gian phòng, một phòng là phòng ngủ của Ngu Hạ, trong phòng ngủ được thiết kế thư phòng và phòng chứa đồ, chiếm hơn nửa diện tích tầng ba. Một căn phòng khác cô dùng để chứa thú bông, là phòng cho khách ở góc nghiêng đối diện, bây giờ đã bị Lý Duật chiếm dụng.
Ngu Hạ xuống lầu, bất kể là đi thang máy hay thang bộ thì đều phải đi ngang qua phòng cho khách đó.
Ngu Hạ rời khỏi phòng, tiến về phía cầu thang. Lúc đi ngang qua phòng cho khách, tự dưng cô lại nghiêng đầu. Không biết từ khi nào cửa phòng cho khách đã mở ra để người ta có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Bất thình lình, Ngu Hạ đụng vào đôi mắt lạnh nhạt hờ hững của thiếu niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.