Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 37:




Lý Duật đã quen với mấy câu sốc tận óc cả Dụ Niệm Chi từ lâu, ban đầu anh không định lên tiếng, sau liếc thấy bóng dáng ngoài cửa, anh sợ dì doạ người ta chạy mất, bèn che miệng ho một tiếng: “Dì ơi.”
Dụ Niệm Chi: “Cái gì?”
Lý Duật: “Dì đừng dọa bọn họ.”
“…”
Nghe cháu mình nói thế, Dụ Niệm Chi liếc xéo anh: “Yên tâm, dì có chừng mực.”
Cô ấy nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lý Duật, cảm thấy buồn cười: “Cháu lo lắng cho cô bé đó thế à? Trước đây cháu cũng đâu có lo dì có doạ người ta hay không.”
Người ngoài cửa đi rồi.
Lý Duật ngước mắt lên, không trả lời.
Thấy anh như vậy, Dụ Niệm Chi cố ý trêu: “Chắc trường mấy đứa bắt vụ yêu sớm nghiêm khắc hơn trường cũ nhỉ?”
Lý Duật: “…”
Dụ Niệm Chi giơ tay, vỗ vỗ bả vai anh: “Cháu hãy cẩn thận, dì không muốn một ngày nào đó nhận được điện thoại của giáo viên gọi tới, nói cháu yêu sớm rồi bảo người nhà đến trường làm việc.”
Lý Duật: “Sẽ không có chuyện đó.”
Dụ Niệm Chi tò mò: “Là cháu sẽ không yêu sớm, hay chuyện yêu sớm sẽ không bị phát hiện?”
Trong mắt cô ấy ánh lên vẻ hóng hớt: “Nói dì nghe thử, biết đâu dì có thể bao che cho cháu thì sao.”
Nghe Dụ Niệm Chi thì thầm to nhỏ bên tai, Lý Duật nhíu mày, mất kiên nhẫn hỏi: “Sao hôm nay dì nhiều chuyện thế?”
“...” Dụ Niệm Chi bị cháu mình chặn họng, bực mình lườm anh: “Thằng nhãi này, dì đang quan tâm cháu chứ bộ.”
Lý Duật vẫn im lặng.
Dụ Niệm Chi khẽ hừ một tiếng, hơi cáu kỉnh: “Thôi, dì kệ cháu. Cháu tự cố gắng đi.”
Dứt lời, cô ấy cũng chẳng chờ Lý Duật lên tiếng, ôm cục tức rời đi.

Còn bên kia, sau khi lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, Ngu Hạ không vội quay về phòng khách.
Cô đi ra sân, giơ tay quạt gió. Không biết thế nào mà tự dưng cô cảm thấy nóng nực.
Bỗng giọng Dụ Niệm Chi vang lên bên tai: “Hạ Hạ.”
Ngu Hạ quay đầu, khi đối diện với gương mặt tươi cười của Dụ Niệm Chi, cô hơi lắp bắp: “Chị... Chị Niệm Chi ạ.”
Nghe vậy, Dụ Niệm Chi nhướng mày: “Em có thể gọi chị là…”
Chưa kịp nói hết câu, cô ấy chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Lý Duật. Dụ Niệm Chi thầm thở dài trong lòng, lời đến miệng bèn nuốt về, chuyển chủ đề một cách gượng gạo: “Sao lại đứng ở đây?”
Ngu Hạ “dạ” một tiếng: “Em ra ngoài hóng gió.”
“Hóng gió?” Dụ Niệm Chi ngạc nhiên: “Không lạnh hả bé?”
“…”
Im lặng vài giây, Ngu Hạ bối rối nói nói: “Hình như cũng hơi lạnh thật.”
Phản ứng của cô đã chọc cười Dụ Niệm Chi, cô ấy cười nói: “Sao em lại đáng yêu quá vậy.”
Ngu Hạ không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.
Dụ Niệm Chi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô mà không nhịn được cười: “Mà sao mặt em đỏ bừng thế kia? Chẳng lẽ trong phòng nóng lắm à?”
Ngu Hạ chớp chớp mắt, nói cà lăm: “... Chắc là do... Cơ địa của em dễ đỏ mặt.”
“Ra là thế.” Dụ Niệm Chi phì cười, nháy mắt với cô rồi nói: “Vậy càng đáng yêu.”
Nhìn vẻ mắc cỡ đỏ mặt của Ngu Hạ, Dụ Niệm Chi cười một lúc lâu mới nghiêm mặt nói: “Hạ Hạ này.”
“Vâng?” Ngu Hạ ngước mắt: “Chị Niệm Chi có chuyện gì ạ?”
Dụ Niệm Chi kéo cô đến băng ghế gỗ bên cạnh ngồi xuống, dịu dàng nói: “Lý Duật ở nhà em liệu có thêm phiền phức cho mọi người không?”
Ngu Hạ ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: “Không có đâu chị.”
Cô nhấn mạnh: “Ba mẹ em cũng rất thích cậu ấy.”
Đây là lời thật lòng, đôi khi Ngu Hạ có cảm giác Ngu Thanh Quân ước gì Lý Duật là con trai mình nữa kia.
Dụ Niệm Chi mỉm cười: “Tuy tính thằng nhóc này lạnh lùng nhưng quả thật dù nó ở đâu cũng được chào đón cả.”
Nói đến đây, cô ấy bắt đầu buôn chuyện với Ngu Hạ: “Vậy bên trường thì sao? Thằng bé ở trường có được chào đón không?”
Ngu Hạ: “... Dạ có.”
Cô ăn ngay nói thật: “Trong trường có rất nhiều bạn nữ thích cậu ấy.”
Hai mắt Dụ Niệm Chi sáng bừng, vốn định hỏi Ngu Hạ Hỉ có thích cháu mình không nhưng ngẫm lại cô ấy cảm thấy nói vậy thẳng thừng quá, Ngu Hạ lại dễ mắc cỡ, không hỏi thì hơn.
Dụ Niệm Chi cố gắng nén lòng tò mò, gật đầu: “Vậy là tốt rồi, lúc trước chị còn lo thằng bé chuyển sang đây sẽ không quen, có vẻ là chị lo nhiều quá.”
Nghe thế, Ngu Hạ bèn nói: “Chị Niệm Chi ơi.”
Dụ Niệm Chi: “Ơi?”
Cô ấy nhìn Ngu Hạ muốn nói lại thôi, cười hỏi: “Em muốn hỏi chị điều gì? Cứ việc hỏi đi, chị không nói cho Lý Duật đâu.”
Ngu Hạ sờ mũi: “Vì sao Lý Duật lại chuyển trường vậy chị?”
“Nó không nói cho em biết hả?” Dụ Niệm ngạc nhiên.
Ngu Hạ thản nhiên: “Em chưa hỏi cậu ấy bao giờ.”
Cô sợ Lý Duật không muốn nhắc tới chuyện này, cơ mà, thật sự cô rất tò mò.
Dụ Niệm Chi vỡ lẽ, thân thiết kéo cánh tay Ngu Hạ rồi kể cô nghe: “Nguyên nhân nó chuyển trường cũng không phải chuyện gì khó nói, thằng bé chuyển trường là vì cãi nhau với ba nó.”
Ngu Hạ bất ngờ: “Chỉ vì cãi nhau mà chuyển trường ạ?”
“Ừ.” Dụ Niệm Chi nhún vai, buông tay nói: “Có lẽ đây là nhà tư bản đáng ghét.”
Ngu Hạ không hiểu.
Dụ Niệm Chi bổ sung: “Hai ba con bọn họ ngứa mắt nhau nên muốn đối phương cách xa mình một chút.”
Ngu Hạ không ngờ nguyên nhân Lý Duật chuyển trường lại đơn giản thế.
Cô bị sốc một lúc lâu mới khẽ gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
Hai người đang trò chuyện thì Lý Duật gọi vào ăn cơm.
Hiếm có dịp nhà bà ngoại Lý Duật có nhiều người đến chơi như hôm nay, hơn nữa đều là người trẻ tuổi. Hai ông bà vui vẻ vô cùng, liên tục dặn họ cứ tự nhiên như ở nhà, đừng khách sáo làm gì.
Trước khi rời đi, ông bà cụ vẫn dặn đi dặn lại mấy người Ngu Hạ có rảnh thì thường tới chơi, bọn họ sẽ chào đón mấy đứa bất cứ lúc nào.
Trên đường trở về, là Dụ Niệm Chi gọi xe cho bọn họ.
Địa điểm cũng giống như lúc đến, ba cô gái đám Ngu Hạ và Lý Duật đi chung một chiếc.
Sau khi lên xe, Thích Hy Nguyệt và Thẩm Nhạc Tranh vẫn đang ca ngợi nơi đây dễ chịu và thoải mái quá, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh của Bắc Kinh, trong thời gian ngắn ngủi mà đã có thể giúp bọn họ giải tỏa phiền não về chuyện học hành.
Ngu Hạ nhìn khoảng sân cách mình càng lúc càng xa, hỏi Lý Duật: “Lý Duật, bên này lúc tuyết rơi chắc đẹp lắm nhỉ?”
Lý Duật “ừ” một tiếng, đôi mắt sáng trong nhìn cô: “Đẹp lắm, nếu có rảnh thì nghỉ đông đi.”
“Thật sao?” Ngu Hạ hớn hở: “Vậy khi nào tuyết rơi tụi mình lại đến đây được không?”
Lý Duật: “Được chứ.”
Có lời cam đoan của Lý Duật, Ngu Hạ đã yên tâm.
Ngu Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vốn không thích mùa đông nhưng giờ lại háo hức mong chờ đến ngày ấy.

Trên đường về, tài xế đưa từng người trên xe tới tận cửa nhà mình.
Lý Duật, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh là người cuối cùng xuống xe.
Ba mẹ Thẩm Nhạc Tranh vẫn chưa về, hai ngày nay cô ấy ở nhà Ngu Hạ.
Xuống xe, Lý Duật nhận lấy hoa quả hái ở vườn trái cây, không để hai cô bạn xách đồ nặng.
Ánh nắng chiều chiếu lên người họ, vừa ấm áp vừa dễ chịu. Ba người đi sóng vai nhau, trông có vẻ càng xứng đôi vừa lứa.
Ngu Hạ nhìn người bên cạnh xách túi lớn túi nhỏ, cô không đành lòng: “Thật sự không cần tôi xách sao?”
Lý Duật: “Không cần.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Cậu chắc không?”
Ngu Hạ: “Không nặng xíu nào ư?”
Lý Duật liếc cô, chỉ ừ một tiếng: “Không nặng.”
Dứt lời, anh lại nói tiếp: “Tôi đâu phải người yếu ớt.”
“…”
Nghe vậy, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh liếc nhau, cả hai không nói gì.
Hai người bọn cô cũng đâu có ý nói Lý Duật yếu ớt, do anh sốt ruột tự chứng minh mà, chẳng lẽ đây là lòng tự trọng của con trai ư?
Lúng túng vài giây, Ngu Hạ cất tiếng: “Tôi chưa có nói cậu yếu, cậu cũng không cần tự chứng minh bằng cách này nhỉ?”
Đôi mắt đen của Lý Duật ánh lên tia sáng, mắt nhìn cô chằm chằm.
Ngu Hạ bị anh nhìn nên mặt có cảm giác nong nóng.
Cô bất giác mím môi, mắt nhìn ngang nhìn dọc: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Lý Duật im lặng một thoáng, anh nhớ tới chuyện ban nãy nên hỏi: “Dì tôi đã nói gì với cậu?”
Ngu Hạ: “Hả?”
Cô chớp mắt, nhìn lại anh với vẻ vô tội: “Không nói gì cả, sao cậu lại hỏi như vậy?”
Lý Duật: “… Không nói gì hết sao?”
“Không có.” Dù gì Ngu Hạ cũng không thể kể anh nghe chuyện cô hỏi Dụ Niệm Chi lý do anh chuyển trường, vả lại tạm thời cô không muốn để Lý Duật cảm thấy mình để ý anh nhiều như vậy.
Rõ ràng Lý Duật không tin, anh đang định nói gì đó nhưng cách đó không xa có một giọng nam xa lạ cất lên: “Ngu Hạ.”
Ba người đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Có một người cao dong dỏng, dáng người gầy gò đứng gần chỗ họ. Người nọ đội mũ lưỡi trai màu đen, trên mặt đeo khẩu trang cùng màu, trông có vẻ thần bí.
Ngu Hạ chớp mắt, lại quay sang nhìn Thẩm Nhạc Tranh rồi mới đi đến chỗ người nọ: “Sao cậu lại ở đây?”
Lăng Ngạn xuống xe trước bọn họ mấy phút, chưa kịp đến nhà Ngu Hạ thì mắc nghe điện thoại nên nán lại.
Vừa cúp máy, cậu ấy đã thấy Ngu Hạ bước xuống xe.
Nghe câu hỏi của Ngu Hạ, cậu ấy hơi ngước mắt, chào hỏi Thẩm Nhạc Tranh trước, sau đó mới dời mắt nhìn một người khác đứng gần đó: “Bạn này là?”
Cậu ấy hỏi Ngu Hạ.
Ngu Hạ: “Lý Duật.”
Cô giới thiệu hai người họ với nhau: “Lý Duật, đây là Lăng Ngạn.”
Sợ Lý Duật không biết, cô cố ý nói rõ hơn: “Là cậu bạn diễn viên mà đám Tranh Tranh từng nhắc tới trước đây.”
Thẩm Nhạc Tranh lên tiếng đúng lúc: “Đúng thế, cậu ấy là bạn tham gia đoàn quay phim hồi trước tôi từng kể đó.”
Hồi bọn cô học cấp hai, có thể nói ba người họ là bạn thân đáng tin cậy của nhau.
Lăng Ngạn không đáp lại, ánh mắt chuyển sang nhìn Lý Duật, âm thầm đánh giá đối phương: “Có thể coi là vậy.”
Cậu ấy nhìn Lý Duật, tự giới thiệu: “Tôi là Lăng Ngạn, là bạn từ thời cấp hai của đám Ngu Hạ.”
Lăng Ngạn nhấn mạnh.
Lý Duật nhìn cô chằm chằm mấy giây, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, gật đầu với người trước mặt, lời ít ý nhiều: “Lý Duật.”
Mặc dù Lăng Ngạn thấy khó chịu với thái độ của anh, song cũng không để bụng. Cậu ấy quay đầu nói với Ngu Hạ: “Cậu đi đâu đấy?”
Ngu Hạ: “Đi vườn trái cây.”
Cô liếc cậu ấy, nói năng không hề khách sáo: “Cậu tới đây tìm tớ hả?”
Lăng Ngạn “ừ” một tiếng.
Ngu Hạ nhướng mày: “Vậy mà người quản lý của cậu không ngăn cản ư? Anh ta không sợ cậu bị chụp sao?”
Lăng Ngạn nhíu mày: “Sợ chứ, thế chúng ta còn đứng đây nói chuyện làm gì?”
Ngu Hạ nghẹn họng, liếc xéo cậu bạn: “Đi thôi, đến nhà tớ.”
Lăng Ngạn gật đầu rồi chợt chuyển sự chú ý sang Lý Duật: “Các cậu...”. Cậu ấy hỏi đến cùng: “Cậu bạn đây cũng ở khu chung cư này sao?”
Cậu ấy không biết Lý Duật và Ngu Hạ ở chung.
Ngu Hạ “à” một tiếng, sực nhớ ra Lăng Ngạn và bạn bè ở trường vẫn chưa biết chuyện Lý Duật ở nhà mình.
Cô ngẩn tò te, quay đầu nhìn về phía Lý Duật: “Cậu...”
Giọng Lý Duật lành lạnh: “Tôi làm sao?”
Lúc Ngu Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia, cô im lặng lắc đầu: “Không có gì cả.”
Cô nghĩ nếu hỏi câu mình vừa định nói, chắc Lý Duật sẽ diệt khẩu cô mất thôi. Vả lại, Lăng Ngạn không phải người bạn nhiều chuyện, để cậu ấy biết Lý Duật ở chung với mình cũng không sao.
Thêm nữa, Ngu Hạ không khỏi nghĩ rằng, dù các bạn trong trường đều biết cô và Lý Duật sống cùng một nhà thì cũng không hề gì.
Nhận thức được điều này, Ngu Hạ mới phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, cô không những hoàn toàn chấp nhận việc Lý Duật sống cùng một nhà với mình, thậm chí cô còn có suy nghĩ... Công khai chuyện này cho mọi người cũng được.
Nhận được câu trả lời của cô, Lý Duật miễn cưỡng ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Lăng Ngạn nhíu mày: “Là có ý gì?”
Ngu Hạ nhìn cậu ấy: “Lát nữa cậu sẽ biết.”
Mười phút sau, bốn người bước vào nhà Ngu Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.