Nhìn Lý Duật đi rồi, ba người trố mắt nhìn nhau.
Thẩm Nhạc Tranh tò mò hỏi: “Bài thi gì vậy?”
Ngu Hạ mở ra xem thì thấy đó là đề đi thi lấy giải mà Phùng Quang Lượng “chăm sóc đặc biệt” cho Lý Duật.
Ba người chợt im lặng mất một lúc. Thích Hy Nguyệt cảm thán: “Thành tích tốt cũng có nỗi phiền não của thành tích tốt.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Ai bảo không phải đâu chứ.”
Ngu Hạ: “...”
Ba người bọn họ lại chụm đầu tám nhảm một hồi nữa rồi hai người kia mới quay về chỗ của mình.
Ngu Hạ vốn định xem xem mình có làm được bài trong đề này không, ai ngờ mới đọc được hai phút cô đã từ bỏ. Thôi, đừng nên yêu cầu quá cao với bản thân thì hơn.
Cô nhét bài thi vào hộc bàn của Lý Duật rồi nằm bò ra bàn chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát.
Cuối mùa thu gió ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, trong phòng học càng ngày càng lạnh.
Ngu Hạ ngủ mơ màng cuộn mình thành một cục. Dần dần, cô lại cảm thấy hình như không còn lạnh nữa.
Giấc ngủ trưa ngắn ngủi này của Ngu Hạ kéo dài mãi đến khi chuông vào học buổi chiều vang lên.
Cô lim dim buồn ngủ mở mắt ra mới phát hiện trên vai mình đang khoác một chiếc áo khoác. Kiểu dáng và màu sắc chiếc áo này trông có hơi quen quen. Cô khẽ trợn mắt nhìn một hồi rồi chợt ngửi thấy mùi bạc hà trên đó.
“Cậu...” Ngu Hạ quay sang và nhìn thấy Lý Duật chỉ mặc mỗi cái áo đồng phục mỏng dính ngồi bên cạnh đúng như dự đoán: “Không lạnh à?”
Ngu Hạ trả áo khoác lại cho anh.
Lý Duật nhận lấy rồi cụp mắt nhìn cô: “Ngủ ngon không?”
Ngu Hạ xoa xoa mũi, buồn buồn đáp: “Vẫn còn buồn ngủ.”
Trông cô như chưa tỉnh ngủ vậy.
Lý Duật cảm thấy dáng vẻ cô khoảnh khắc này rất dễ thương, bèn nghiêng đầu bật cười rồi đưa cốc nước ấm giữ nhiệt trên bàn cho cô: “Uống ngụm nước đã.”
Ngu Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
Uống nước nhuận họng xong Ngu Hạ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô nhìn người đang mặc áo khoác vào bên cạnh, thoáng cảm thấy hình như trên người mình vẫn còn dính chút mùi bạc hà mát lạnh. Mùi này không gay mũi chút nào, rất dễ ngửi, cũng rất ấm áp.
Nghĩ đoạn, Ngu Hạ cảm thấy mặt mình hơi nóng bừng lên.
“Cậu quay về lớp từ bao giờ vậy?” Cô không nhịn được hỏi.
Lý Duật: “Hai mươi phút trước.”
Ngu Hạ: “... Thế là tôi ngủ ba mươi phút.”
Lý Duật: “Nhìn ra được.”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhìn thấy đôi mắt đong đầy ý cười của anh, tim Ngu Hạ đập mất kiểm soát: “Vậy... Chẳng phải cậu phải chịu lạnh hai mươi phút à?”
“Vẫn ổn.” Lý Duật đáp: “Tôi không sợ lạnh lắm.”
Ngu Hạ nhướng mày: “Thật hả?”
Lý Duật: “Cậu không tin à?”
Ngu Hạ đang định gật đầu thì Lý Duật chợt giơ tay ra, nhẹ nhàng chạm mu bàn tay vào mặt cô một cái trước khi giáo viên bước vào, còn thấp giọng hỏi: “Cảm nhận được chưa?”
“...”
Ngu Hạ chỉ cảm thấy ầm một tiếng, sau đó mặt cô từ từ nóng dần lên.
“Cậu...” Cô há hốc mồm, có hơi khó tin: “Cậu làm gì vậy?”
Lý Duật nhướng mày, mặt đầy vẻ vô tội: “Chẳng phải cậu không tin à?”
Ngu Hạ bị chặn họng không biết trả lời thế nào. Trong khoảng thời gian ngắn cô không tìm được lời nào để phản bác anh.
Cô không tin anh mặc ít vậy còn không lạnh. Nhưng mà... Cô có cho anh sờ mặt mình để chứng minh đâu?
Trong lúc Ngu Hạ im lặng, giáo viên bước vào lớp.
Cô vội vàng đè trái tim đang đập thình thịch trong lồ ng ngực lại, cố gắng ép bản thân không để ý đến Lý Duật nữa: “Tôi... Không nói chuyện với cậu nữa.”
Nghe vậy, Lý Duật cụp mắt nhìn chằm chằm vào gò má đỏ ửng và hàng mi khẽ run lên của cô hồi lâu.
Sau đó anh cong môi cười quay sang chỗ khác.
Có bạn nam đang đứng ngoài hành lang cách đó không xa nhìn thấy sự tương tác qua lại giữa hai người mà trợn mắt há hốc mồm. Cậu ta hít ngược vào một hơi, còn chưa kịp ngoảnh đi thì Lý Duật đã nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt như thường.
Cậu ta chớp chớp mắt, sau đó lặng lẽ làm động tác khóa miệng với Lý Duật.
Cậu ta tuyệt đối sẽ không nói bậy bạ ra ngoài đâu!!!
-
Buổi chiều tan học, Ngu Hạ và Lý Duật chờ phần lớn các bạn trong lớp về hết rồi mới một trước một sau rời khỏi lớp.
Đến cổng trường, hai người chưa kịp đến gần chỗ chú Trần đậu xe đã nghe một tiếng gọi từ phía sau: “ Ngu Hạ, Lý Duật.”
Hai người đồng loạt quay đầu lại.
Bạn kia hỏi: “Các cậu cũng đến giờ mới về hả?” Nói đến đây, cậu ta lại hỏi Lý Duật: “Sao gần đây cậu không đạp xe đi học nữa vậy?”
Ngu Hạ có chút ấn tượng về bạn nam này. Hình như cậu ta là bạn chơi bóng rổ với Lý Duật.
Nghe cậu bạn hỏi vậy, cô không nói gì.
Trái lại Lý Duật lại quay sang nhìn cô một cái rồi mới trả lời: “Lạnh quá.”
Ban nam kia gật đầu: “Cũng đúng.”
Cậu ta nói tiếp: “Thế bây giờ cậu về nhà kiểu gì? Đi tàu điện ngầm hay xe buýt vậy? Cùng đi nhé?” Cậu ta nói: “Hôm nay tôi cũng không đi xe đạp.”
Hồi trước cậu bạn này đã tình cờ gặp được Lý Duật trên đường hai lần nên biết anh đang ở đâu. Đường về nhà của hai người giống nhau.
Lý Duật hơi khựng lại chốc lát rồi lạnh nhạt từ chối: “Không được.”
Anh liếc nhìn Ngu Hạ: “Tôi và cậu ấy còn có chút chuyện.”
Bạn nam kia ngẩn người, hết nhìn Lý Duật lại nhìn Ngu Hạ rồi đột nhiên nghĩ đến đống tin đồn trên diễn đàn trường. Cậu ta cười một tiếng ra vẻ sáng tỏ: “Được rồi, vậy tôi đi trước nhé.”
“...”
Chờ bạn nam kia đi rồi, Ngu Hạ tới gần Lý Duật hỏi nhỏ: “Cậu nói vậy... Không sợ cậu ta hiểu nhầm hả?”
Cô thoáng cảm thấy ánh mắt bạn kia nhìn mình có chút lạ lùng.
Lý Duật không trả lời thẳng vào vấn đề mà cô hỏi: “Hiểu nhầm gì cơ?”
Ngu Hạ: “?”
Cô im lặng mấy giây, làm bộ như không thấy vẻ hài hước trong mắt anh, còn giả ngu nói: “Không biết nữa, tôi thuận miệng nói vậy thôi.”
Lý Duật: “...”
Anh nghẹn lời, đang định nói thêm gì đó thì Ngu Hạ khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi nhấc chân đi trước: “Đói rồi, tôi muốn về nhà ăn cơm.”
Môi Lý Duật giật giật, không tìm được cơ hội mở miệng nói tiếp nữa.
Anh khẽ cười nhìn cô gái kiêu ngạo bên cạnh.
Sau đó hai người tiếp tục đi ra ngoài tìm xe nhà mình.
Sau khi lên xe, chú Trần hỏi: “Hạ Hạ, đi từ trường đến đây có lạnh không?”
Ngu Hạ: “Có chút chút ạ.”
Chú Trần lại quay sang nhìn Lý Duật: “Tiểu Duật thì sao?”
Lý Duật: “Bình thường ạ.”
Nghe thấy câu trả lời của hai người, chú Trần a lên một tiếng: “Vậy...” Ông ấy nhìn Ngu Hạ rồi chần chừ hỏi: “Hạ Hạ, vậy tan học ngày mai cháu có muốn chú Trần lái xe lên phía trước một chút không?”
Ban đầu Ngu Hạ chưa hiểu tại sao chú Trần lại nói vậy, cho đến khi mắt đối mắt với ông ấy, cô mới bừng tỉnh hiểu ra.
Trước đây, Ngu Hạ tỏ vẻ rất kháng cự với việc phải đến trường với Lý Duật, thế nên cô đã bảo chú Thúc đưa đón mình đứng cách trường xa một chút vì không muốn các bạn phát hiện ra hai người bọn họ ngồi chung một chiếc xe tới trường, càng không muốn để mọi người biết bọn họ ở chung một nhà với nhau.
Sau này Ngu Hạ lại cảm thấy các bạn có biết hay không cũng chẳng sao, thế nhưng cô không nói với chú Trần về suy nghĩ này.
Vậy nên bây giờ ông ấy mới cẩn thận hỏi lại ý kiến của cô như vậy.
Sau khi nghĩ thông, Ngu Hạ hơi bực mình. Cô xin lỗi chú Trần: “Như vậy cũng được ạ.”
Ngu Hạ thúc khuỷu tay vào người bên cạnh: “Lý Duật không ngại thì cậu cũng không có vấn đề gì.”
Thế là chú Trần lại quay sang nhìn Lý Duật.
Lý Duật cạn lời lạnh nhạt đáp: “Chú Trần, cháu cũng không có vấn đề gì.”
Nghe vậy, chú Trần cười hớn hở: “Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhóc Hạ Hạ mùa đông rất dễ bị cảm, đừng nên đứng bên ngoài hóng gió quá lâu mới phải.”
Nghe chú Trần tuôn một lèo, hai người ngồi phía sau im lặng hồi lâu không nói gì.
Lúc bọn họ về đến nhà thì Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham còn chưa về. Bọn họ ăn cơm trước rồi tự giác về phòng làm bài tập.
Cũng như thường ngày, Ngu Hạ làm xong hết những bài mình làm được rồi lại ôm vở sang phòng bên cạnh.
Tới trước cửa, cô nhớ lại bạn nam bọn họ gặp ở cổng trường hôm nay và những lời chú Trần nói trong xe.
Ngu Hạ hơi cụp mắt nhìn “hiệp ước” dán trên cửa phòng Lý Duật. Khoảng thời gian gần đây mối quan hệ giữa hai người bọn họ đột nhiên thân thiết hơn trước nhưng cả hai đều ăn ý không nhắc gì đến tờ giấy này.
Chẳng hiểu sao bây giờ nhìn thấy nó cô lại hơi chướng mắt.
Ngu Hạ không nghĩ nhiều nữa mà cầm bút lên luôn, quyết định sẽ dùng cách bịt tai trộm chuông xoá điều đầu tiên trong hiệp ước này đi cái đã.
Cô đang xoá thì cửa bị người bên trong mở ra.
Ngu Hạ bị bất ngờ không kịp đề phòng nên lảo đảo ngã thẳng vào trong.
Cô không té mà là đụng vào một lồ ng ngực rắn chắc.
Trong nhà mở điều hoà nên nhiệt độ rất thoải mái.
Ở nhà Ngu Hạ và Lý Duật đều có thói quen mặc một bộ đồ mỏng.
Hai người chạm vào nhau như vậy, bộ đồ mỏng manh trên người không thể ngăn được nhiệt độ cơ thể mà truyền cho nhau.
Có thể là ảo giác, cũng có thể là cảm giác thật, nói chung là Ngu Hạ cảm nhận được hơi thở của Lý Duật phun lên người mình, nóng đến nỗi cô cảm thấy mình như sắp bỏng.
Tim Ngu Hạ đập còn nhanh hơn cả lúc bị mu bàn tay anh chạm vào má ở lớp nữa.
“Cậu...” Ngu Hạ ngẩng đầu lên nhìn người phía trước.
Sau đó cô bất ngờ bắt gặp đôi mắt tràn ngập bóng hình bản thân của anh.
“Tôi làm sao?” Lý Duật đứng tại chỗ cụp mắt xuống nhìn cô, giọng nói có vẻ khàn hơn bình thường một chút.
Ngu Hạ chậm chạp chớp mắt rồi nói nhỏ: “Sao đột nhiên cậu lại mở cửa vậy?”
Lý Duật cúi đầu thu hẹp khoảng cách giữa hai người: “Thế cậu làm gì trên cửa phòng tôi vậy?”
Anh nghe ra được cô đang lén lút làm gì đó ngoài cửa nên mới ra mở.
“Tôi lén lút bao giờ?” Còn lâu Ngu Hạ mới thừa nhận: “Tôi quang minh chính đại làm đấy chứ.”
Lý Duật nhướng mày: “Quang minh chính đại làm gì vậy?”
Ngu Hạ khẽ nhấp môi, đang định nói thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Là điện thoại của Lý Duật.
Anh nhíu mày nhìn chiếc điện thoại trên bàn: “Tôi nghe điện thoại cái đã.”
“À...” Ngu Hạ đáp lời, sau đó tranh thủ lúc anh xoay người đi tới bàn đọc sách mà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói thật là nếu không có cuộc gọi này thì cô thật sự không biết phải đối mặt với Lý Duật như thế nào.
Co cúi đầu nhìn ngực trái của mình.
Tim cô đúng là chẳng chịu thua ai bao giờ cả. Lần nào đến gần Lý Duật một chút nó cũng đập nhanh hơn cả chạy bộ.
Ngu Hạ đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu rồi mới khom lưng nhặt cây bút vừa làm rơi xuống đất lên.
Cô quay đầu liếc nhìn điều đầu tiên trên hiệp ước đã bị mình gạch đi một cái, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng.
Chờ Lý Duật nói chuyện điện thoại xong, hai người lại học bổ túc như thường lệ.
Hết giờ, Lý Duật “tiễn” cô về phòng.
Đi tới cửa, hiển nhiên là anh cũng để ý thấy sự thay đổi trên hiệp ước kia.
Lý Duật im lặng nhìn tờ giấy rồi lại cúi xuống nhìn Ngu Hạ: “Sao cậu lại gạch đi rồi?”
Ngu Hạ đã nghĩ xong lý do từ lâu nên mặt không thay đổi lại có lý chẳng sợ nói: “Tôi muốn gạch nên tôi gạch đấy, không được à?”
Lý Duật nhướng mày nhìn cô chăm chú.
Nghe lúc Ngu Hạ cho rằng anh lại sắp đào hố chôn mình thì anh lại chỉ cười khẽ: “Được chứ.” Anh nhìn Ngu Hạ, môi cong lên nói với vẻ hài hước: “Cô cả nhà chúng ta muốn làm gì cũng được hết.”