Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 51:




Một khoảng thời gian sau đó, Ngu Hạ còn phải chăm chỉ học hành hơn cả mấy ngày trước kỳ thi giữa kỳ.
Ban đầu cô cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng dần dần, dường như cô đã tìm ra niềm vui thú trong học tập, hàng ngày đều giải đề trong sự hưởng thụ.
Chỉ trong thoáng chốc, mùa đông đã đến.
Những năm trước, cứ đến mùa đông là Ngu Hạ không thể dậy nổi. Ngày nào cũng phải để dì Dương hoặc Ngu Thanh Quân gọi hoặc kéo cô từ trên giường xuống.
Mà năm nay, nhiệm vụ gọi cô dậy đã được chuyển sang cho Lý Duật.
Nhưng mà, Lý Duật không cảm thấy việc gọi Ngu Hạ ngủ dậy có gì khó khăn.
Có lẽ vụ việc đến muộn lần trước đã khắc ghi quá sâu vào lòng Ngu Hạ, cho nên bây giờ dù cô không thể tỉnh dậy ngay sau tiếng chuông báo thức thì cũng có thể lập tức đứng dậy ngay sau khi nghe tiếng gõ cửa và giọng nói lạnh lùng của Lý Duật cất lên gọi tên cô, sau đó cả hai cùng đến trường.
Vì chuyện lần trước nên giờ dù hai người xuất hiện có đôi có cặp thì cũng không cần phải tránh bất cứ hiềm nghi nào nữa.
Dẫu sao gần như toàn trường đều biết Lý Duật ở nhờ nhà của Ngu Hạ, hai người ở chung một nhà.
Vào tuần giữa tháng mười hai, cả lớp bắt đầu thảo luận về Đêm Giáng sinh và Lễ Giáng sinh, ngày lễ đã trở nên phổ biến trong những năm gần đây.
Ngu Hạ đang mải làm đề toán, bả vai bỗng có người đập bụp xuống, là Thẩm Nhạc Tranh: “Giáng sinh thế nào? Chúng ta đi công viên giải trí nhé?”
Giáng sinh năm nay rơi vào thứ bảy và họ được nghỉ.
Nghe vậy, Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ngoài công viên giải trí còn có địa điểm nào khác để lựa chọn không?”
Thẩm Nhạc Tranh nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Cậu có đề xuất gì không?”
Ngu Hạ định nói thì chợt nhìn thấy Lý Duật đang từ lớp khoa học tự nhiên về, cô dừng lại, nghĩ đến nhóm bạn trước đây của Lý Duật và câu hỏi trước đó của cô về nơi chụp ảnh của anh.
Nghĩ đến đó, trước khi Lý Duật đến gần mình, Ngu Hạ bèn nhỏ giọng trả lời Thẩm Nhạc Tranh: “Tớ chưa biết nữa, đợi tối nay tớ hỏi rồi nói cho cậu nhé.”
Thẩm Nhạc Tranh nhìn theo ánh mắt của cô, im lặng: “Cậu đừng có mà trọng sắc khinh bạn, bỏ rơi tớ và Hy Nguyệt đấy nhé?”
Ngu Hạ: “...”
Cô không dám nói là không.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Thẩm Nhạc Tranh liếc cô: “Không có lương tâm.”
Ngu Hạ không phải là người bị bạn nói mà lập tức thay đổi suy nghĩ, cô lẩm bẩm thản nhiên: “Tớ vốn như thế mà.”
“...”
Đúng lúc ấy Lý Duật đã đến, Thẩm Nhạc Tranh biết ý rời đi chỗ khác.
Cô ấy đi rồi nên Ngu Hạ bèn lén lút dòm sang bên cạnh, cứ muốn nói lại thôi khiến Lý Duật không chú ý cũng khó.
Dưới cái nhìn không biết lần thứ bao nhiêu của cô, Lý Duật giương mắt: “Sao vậy?”
Ngu Hạ mím môi, nhắc nhở: “Thứ bảy tuần sau chính là lễ Giáng sinh.”
“...”
Vẻ mặt Lý Duật hơi lạnh nhạt: “Rồi sao nữa?”
Ngu Hạ: “?”
Cô ngơ ngác không tưởng tượng được mà nhìn Lý Duật chằm chằm: “Rồi sao nữa cái gì?”
Lý Duật dường như không nhớ ra những lời lúc trước từng nói với cô, anh hỏi: “Cậu vừa mới nói chuyện với Thẩm Nhạc Tranh về lễ Giáng sinh à?”
“...” Ngu Hạ nhìn dáng vẻ dường như không có chút ấn tượng nào của anh thì hơi mấp máy môi, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa: “Phải.”
Cô thẳng thắn: “Hỏi cậu có muốn tham gia sự kiện Giáng sinh với bọn tôi không.”
Lý Duật nhìn vẻ mặt tức giận của cô, chậm rãi hỏi: “Các cậu định làm những gì?”
Ngu Hạ: “Đi công viên giải trí.”
Lý Duật cũng có ấn tượng với nơi này: “Là công viên giải trí tôi đón cậu đợt Quốc khánh à?”
Ngu Hạ ừ một tiếng, có phần bực bội: “Cậu có đi đâu mà hỏi kỹ thế làm gì?”
Lý Duật mỉm cười: “Tôi nói không đi bao giờ?” Anh nhìn Ngu Hạ chằm chằm: “Cậu cũng không mời tôi mà.”
Ngu Hạ nói không nên lời: “Tôi…” Cô đối diện với ánh mắt Lý Duật rồi tỏ ra kiêu ngạo: “Tôi cũng không muốn mời cậu.”
Người này nói chuyện chẳng giữ lời gì hết. Cô thầm chửi rủa trong lòng.
Lý Duật im lặng, đang định nói thêm gì đó thì ngoài cửa vang lên giọng Tống Tri Hành: “Lý Duật.”
Lý Duật nghiêng đầu.
Tống Tri Hành vẫy tay với anh: “Ra đây chút đi.”
Lý Duật hết cách, anh nói với Ngu Hạ là ra ngoài một chút rồi mới đứng dậy ra khỏi chỗ.
Sau khi anh đi, Ngu Hạ nặng nề khịt mũi. Còn ký ức mà cậu đã hứa thì sao? Những chuyện gì đã đồng ý với cô quên hết rồi à, chắc chắn là anh không để trong lòng mà.
Càng nghĩ, Ngu Hạ lại càng cảm thấy bực mình.
Cơn giận dỗi của Ngu Hạ kéo dài mãi tới lúc tan học vẫn không hết.
Ngày hôm đó đúng là ngày mà cô và Lý Duật cùng trực nhật. Hai người quét dọn vệ sinh xong, Lý Duật vẫn đi đổ rác như thường lệ, để lại một mình Ngu Hạ ở trong lớp.
Chờ anh trở về, hai người cùng nhau về nhà.
Cả đoạn đường, Ngu Hạ không cùng anh nói lấy một câu.
Về đến nhà, Ngu Hạ cũng chỉ nói chuyện trên trời dưới đất với dì Dương, hoàn toàn làm lơ anh.
Ăn xong bữa tối, Ngu Hạ nói rằng cô về phòng làm bài tập. Lý Duật vốn định đi cùng cô lên tầng thì lại bị dì Dương gọi lại, dáng vẻ rất thần bí: “Tiểu Duật.”
Lý Duật dừng bước: “Dì Dương.”
Dì Dương chỉ tay vào Ngu Hạ đã đi xa, nhỏ giọng hỏi: “Có phải ở trường Hạ Hạ gặp chuyện gì không vui không? Xem ra tâm trạng con bé tối nay không được tốt.”
“Không có gì đâu ạ.” Lý Duật hậm hực xoa mũi rồi nhẹ nhàng nói: “Là do cháu làm cậu ấy giận ạ.”
Dì Dương sửng sốt, ngầm hiểu: “À thế sao.”
Bà ấy cười cười rồi dịu dàng nói: “Hạ Hạ dễ dỗ lắm, lát nữa cháu cứ dỗ dành nó là nó hết giận ngay.”
Lý Duật đồng ý: “Cháu biết rồi ạ.”

Một bên khác, Ngu Hạ về đến phòng, việc đầu tiên là đi tới phòng tắm.
Cô có thói quen tắm rửa xong mới làm bài tập.
Từ phòng tắm đi ra, cô liếc nhìn điện thoại nhưng lại thấy nó vẫn yên lặng, không có tin nhắn từ người mà cô đang chờ đợi. Ngoài cửa cũng im lặng đến lạ kỳ.
Ngu Hạ không nói gì, cảm thấy chắc chắn là Lý Duật đã quên thật rồi.
Cô sấy khô mái tóc rồi chuẩn bị đi làm bài tập. Đang làm bài, điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn tag cô của Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt, hỏi cô cuối tuần có muốn đi công viên giải trí chơi Giáng sinh không, hay đi chỗ nào khacs.
Ngu Hạ đang rầu rĩ thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô ngoảnh đầu lại, chưa kịp mở miệng thì giọng Lý Duật bên ngoài đã cất lên: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ mím môi rồi chán nản nói: “Có việc gì không?”
Lý Duật nghe giọng nói buồn bực của cô, khẽ hỏi: “Tôi đi vào được không?”
“... Cửa không khóa.” Ngu Hạ trả lời bằng một câu không mấy tình nguyện.
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Ngu Hạ giương mắt nhìn người đó vẫn mặc bộ đồng phục: “Cậu…”
“Tôi làm sao?” Lý Duật hỏi.
Ngu Hạ và anh nhìn nhau, cuối cùng cô cũng kiêu ngạo dời mắt: “Tìm tôi có việc gì?”
Lý Duật cong môi: “Tôi tới để hỏi chút chuyện, Giáng sinh cậu có hẹn không?”
“Đương nhiên.” Ngu Hạ không chút nghĩ ngợi, cao giọng đáp lại anh.
Nghe thế, Lý Duật nhướng mày đáp: “Vậy sao.”
Nghe vậy, Ngu Hạ bỗng thấy bồn chồn trong dạ, chẳng lẽ Lý Duật sẽ không hẹn cô nữa? Trong lòng cô không khỏi suy nghĩ, đang nghĩ cách làm thế nào để biến lời nói của mình thành hiện thực thì lại nghe Lý Duật nói trước: “Vậy có thể lỡ hẹn không?”
“?”
Ngu Hạ sững sờ, khó tin nhìn anh: “Cậu nói cái gì cơ?”
Lý Duật nghiêng đầu, nhìn cô cười cười: “Không nghe rõ hả?”
Không đợi Ngu Hạ hỏi tiếp, anh nói rành rọt từng chữ: “Tôi hơi quá đáng chút, muốn cậu lỡ hẹn với bọn họ.”
“...”
Ngu Hạ ngơ ngác, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Lý Duật nói những lời vô lý như vậy. Cô im lặng không thốt nên lời trong mấy giây rồi mới khẽ thì thầm: “Thế không ổn lắm đâu.”
Lý Duật ngước mắt: “Cậu thật sự muốn tới công viên giải trí à?”
Ngu Hạ nghẹn lời bởi câu hỏi của anh, cô lườm anh một cái: “Công viên giải trí thì không tốt chắc?”
Cô thích đi đó.
“Ý của tôi không nói công viên giải trí không tốt.” Lý Duật giải thích: “Năm nay đón Giáng sinh ở nơi khác thì thế nào?”
Ngu Hạ do dự một chút rồi lên tiếng: “Cậu nói trước là đi đâu đi, nếu tôi thấy nơi đó thú vị thì sẽ bỏ hẹn với đám Tranh Tranh, đi cùng với cậu.”
Dù sao thì cô cũng chưa đồng ý với Thẩm Nhạc Tranh.
Lý Duật gật đầu nhìn cô rồi nói: “Dẫn cậu đi ngắm sao, có được không?”
Mặc d trong đầu đã đoán được, nhưng chính tai nghe được những lời anh nói, trong lòng cô vẫn không khỏi dao động.
Cô hơi mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi ngắm sao ở đâu?”
Lý Duật: “Hồng Kông?”
Nghe đến hai chữ Hồng Kông, Ngu Hạ ngẩn ra: “Ở đâu cơ?”
Cô sợ mình nghe lầm.
Lý Duật nheo mắt và nhìn cô chăm chú: “Hồng Kông, có muốn đi không?”
“... Giáng sinh cậu muốn về nhà sao?” Sự tập trung của Ngu Hạ lại dồn vào chỗ khác.
Lý Duật hắng giọng, lại hỏi lại: “Đi không?”
Ngu Hạ há to miệng, đối diện với đôi mắt đen láy của anh mà không thể nào thốt ra lời từ chối.
Nhưng mà, cô có rất nhiều thắc mắc: “Giấy tờ của tôi…”
“Vẫn đủ thời gian, kịp.” Lý Duật nói.
Ngu Hạ ồ một tiếng rồi lại mấp máy môi: “Chỉ có hai ta sao? Đi mấy ngày?”
Lý Duật: “Thứ sáu đi, tối chủ nhật về, cậu thấy thế nào?”
Ngu Hạ: “Còn ba mẹ tôi…”
Ý của cô rất rõ.
Lý Duật hiểu, cho cô một liều thuốc an thần: “Tôi vừa mới gọi điện cho dì Quân.”
Ngu Hạ kinh ngạc: “Cậu đã nói với mẹ tôi là hai chúng ta đi Hồng Kông rồi á?”
Lý Duật: “Ừm.”
Ngu Hạ: “Mẹ tôi đồng ý rồi ư?”
Lý Duật gật đầu.
Ngu Hạ: “...”
Cô không bất ngờ về việc Ngu Thanh Quân sẽ đồng ý, nhưng chuyện này đột ngột quá.
Bỗng dưng, Ngu Hạ nhớ ra mình đã bỏ qua một phần quan trọng.
“Lý Duật.” Cô gọi anh: “Cậu hỏi mẹ tôi trước rồi mới hỏi tôi, vậy cậu nói với mẹ tôi thế nào? Nói là tôi đã đồng ý à? Sao cậu lại chắc chắn tôi sẽ đồng ý đi với cậu chứ?”
Lý Duật cụp mắt, nhìn dáng vẻ mở tròn mắt dễ thương của cô mà không khỏi lóe lên ý cười trong mắt: “Tôi cá là cậu sẽ đồng ý.”
Ngu Hạ bỗng có cảm giác mình bị nắm thóp một cách kỳ lạ: “Vậy bây giờ tôi đổi ý.”
Cô không thể để Lý Duật nắm thóp được.
Lý Duật: “Thật không?”
Ngu Hạ: “Thật!”
Lý Duật à một tiếng, yên lặng mấy giây mới nói: “Giáng sinh tôi muốn về Hồng Kông, nếu như cậu không muốn đi thì đến Tết Nguyên Đán đi tới đó ngắm sao có được không?”
Ngu Hạ không nói nên lời, cứ cảm thấy Lý Duật đang đào hố cho mình.
Nhưng điều làm cô càng chú ý hơn: “Sao Giáng sinh cậu lại nhất định phải về Hồng Kông?”
Cho dù lễ Giáng sinh bên Hồng Kông khả năng sẽ vui nhộn náo nhiệt hơn nhưng dẫu sao Lý Duật cũng lớn lên từ nhỏ ở đó, cũng không đến mức không thể bỏ lỡ một lần chứ.
Lý Duật im lặng rồi thản nhiên nói: “Ngày giỗ của mẹ tôi là vào lễ Giáng sinh.”
“...”
Căn phòng rơi vào sự yên lặng đến kỳ lạ, Ngu Hạ há miệng và nhìn chằm chằm vào thiếu niên cách đó không xa một lúc lâu, cô khẽ nói: “Xin lỗi.”
Lúc mẹ Lý Duật qua đời, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham có tới dự tang lễ nhưng Ngu Hạ không đi. Sau này Ngu Thanh Quân cũng không bao giờ nhắc tới chuyện đó nên việc Ngu Hạ không có ấn tượng là chuyện rất bình thường.
Lý Duật hắng giọng: “Không cần phải xin lỗi.”
Đây không phải lỗi của Ngu Hạ.
Nhìn anh như thế, Ngu Hạ trầm tư rồi nói: “Vậy tôi đi… Có phải cũng không ổn lắm không?”
“Không có gì không ổn cả.” Lý Duật đáp: “Cậu muốn đi thì đi, không muốn đi cũng không cần miễn cưỡng.”
Ngu Hạ vội vã: “Tôi không có nói không muốn đi.”
Cô sợ là sợ Lý Duật, và cả người nhà của anh sẽ cảm thấy không có thiện cảm.
Nghe thấy thế, hàng mày của Lý Duật nhướng lên: “Vậy quyết định thế nhé?”
“...?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.