Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 67:




Nghe thấy Lý Duật không biết xấu hổ nói như vậy, trong chốc lát Ngu Hạ không biết nên nói gì mới tốt.
Hai người cứ im lặng đứng ôm nhau như vậy, cô còn chưa kịp nghĩ ra lời mình muốn nói, cánh tay Lý Duật đã bỗng nhiên ghìm chặt vào, ôm chặt cô hơn khiến cô áp sát vào lồ ng ngực anh.
Lớp quần áo mỏng manh của mùa hè gần như không tồn tại, khiến bọn họ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp đập trái tim của đối phương.
Trong chốc lát, có một khoảnh khắc nào đó Ngu Hạ hi vọng thời gian tạm dừng lại ở khoảnh khắc này, để cô và Lý Duật có thể cứ mãi ôm nhau như thế.
Trái tim đã loạn nhịp từ lâu.
Lúc Ngu Hạ còn đang ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt mình, kiễng chân lên muốn chủ động hôn anh, cách đó không xa lại vang lên tiếng của Thẩm Nhạc Tranh: “Hạ Hạ! Cậu và Lý Duật đang làm…”
Cô ấy chạy đến từ một bên khác, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, những lời phía sau của cô ấy kịp thời dừng lại đúng lúc.
“Hai cậu…” Thẩm Nhạc Tranh chuyển đề tài, lúc đối diện với ánh mắt của hai người kia nhìn mình, cô ấy vội vội vàng vàng nói: “Cứ tiếp tục, tiếp tục đi, tớ không nhìn thấy gì hết.”
Trong lúc nói câu này, cô ấy quay người kéo Giang Phồn đến đây cùng cô ấy đi.
“...”
Sau khi người phá đám rời đi, bầu không khí bên Ngu Hạ và Lý Duật chìm vào sự im lặng trong giây lát.
Một lúc lâu sau, Ngu Hạ nghe thấy Lý Duật hỏi: “Có muốn tiếp tục nữa không?”
“?”
Ngu Hạ lập tức tỉnh táo lại, vội vã thoát ra khỏi lồ ng ngực anh, mặt đỏ tới tận mang tai: “Không muốn.”
Cô từ chối Lý Duật: “Em đói rồi, muốn ăn đồ nướng.”
Nghe cô nói vậy, Lý Duật nhíu mày: “Không phải vừa ăn cơm xong hay sao?”
Ngu Hạ trừng mắt nhìn anh: “Em đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, càng nhanh đói hơn.”
Lý Duật bị câu nói của cô chọc cười, lúc đối đầu với ánh mắt giận dữ trừng to nhìn mình của cô bạn gái, khóe môi anh cong lên: “Được, chúng ta đi ăn đồ nướng.”
Hai người giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, quay trở lại chỗ đồ nướng.
Vừa đi đến chỗ đó, mấy người đang đứng vây xung quanh vỉ nướng đều đồng loạt quay đầu lại nhìn hai người họ, trong ánh mắt tràn ngập sự đánh giá.
Ngu Hạ coi như không nhìn thấy, ra vẻ bình tĩnh chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Thẩm Nhạc Tranh: “Có cái gì có thể ăn được chưa?”
Thẩm Nhạc Tranh: “Dĩ nhiên không có rồi.”
Cô ấy giơ một xiên thịt Thường Tại nướng lên, hỏi Ngu Hạ: “Cậu có thể nhìn ra xiên thịt này ban đầu là thịt gì không?”
Ngu Hạ nhìn vào xiên thịt cháy đen trước mặt, mù mờ chớp chớp mắt: “Thịt bò?”
“Không phải.” Thích Hy Nguyệt lại gần nói: “Đây là thịt ba chỉ đen tối.”
Ngu Hạ: “...”
Mấy người đứng bên cạnh đã cười một lần trước đấy, lúc này lại được nghe giới thiệu lại thì vẫn cứ thấy buồn cười.
Thường Tại bị mọi người cười chê thì cũng bắt đầu nổi đóa: “Mấy cậu không làm việc đi mà lại còn đứng ở đây nói mát, tôi không làm được thì mấy người đến mà làm đi.”
Giang Phồn đang nướng ngô, cậu ấy ừ một tiếng rồi nói: “Cậu bỏ mấy xiên thịt kia qua một bên đi, tối nay để tôi nướng cho.”
Thường Tại lại không muốn như vậy: “Cứ để tôi thử một lần nữa, nếu không được thì tôi sẽ rút khỏi cái ngành đồ nướng này.”
“Cậu vẫn nên đừng thử.” Lý Duật nói, sau đó lại quay sang hỏi Ngu Hạ: “Em muốn ăn gì?”
Ngu Hạ nhìn lướt qua rồi nói: “Muốn ăn thịt bò.”
Thịt bò không làm tăng cân.
Lý Duật cầm xiên thịt bò lên, ra hiệu cho Thường Tại nhường chỗ cho mình.
Thường Tại tặc lưỡi một tiếng: “Tôi cũng là một phần trong tình yêu của hai cậu sao?”
Tuy nói như thế nhưng cậu ta vẫn rất hào phóng, nhanh chóng đưa chỗ thịt vẫn chưa nướng cháy đen đang cầm trong tay cho Lý Duật: “Nướng cho tốt đấy, xiên này lát nữa cho tôi ăn.”
“...”
Nghe thấy mấy chữ người yêu này, Ngu Hạ sửng sốt mất một lúc, có hơi ngượng ngùng mím môi, cô cũng không cố ý nói chuyện cô và Lý Duật đã ở bên nhau cho đám Thường Tại nghe, thế nhưng cô cũng không ngờ đám con trai này lại nhìn ra chính xác như vậy.
Chẳng qua sau khi nghĩ lại thì cô và Lý Duật quả thực… Thể hiện tình cảm cũng rất rõ ràng.
Ngu Hạ còn chưa kịp mở miệng nói gì, Lý Duật đã trả lời Thường Tại trước: “Hôm nay cậu mới biết hay sao?”
Thường Tại nghẹn lời luôn.
Mấy người khác lại không nhịn được cười.
Đám người đứng xung quanh vỉ nướng đợi một lúc, đợi Lý Duật nướng thịt cho mọi người.
Thấy tư thế nướng thịt thành thạo này của anh, nhân lúc những người khác đều cầm thịt đi sang bên cạnh rồi ngồi xuống uống bia nói chuyện, Ngu Hạ xích lại gần anh một chút: “Trước đây anh có thường hay nướng thịt không?”
Lý Duật liếc cô một cái: “Không.”
Ngu Hạ nhướn mày, rõ ràng là không tin lời anh nói: “Không có mà anh lại nướng quen tay như vậy sao?”
“...” Lý Duật im lặng, dùng đầu óc thiên tài của anh trả lời Ngu Hạ: “Việc này không khó.”
Chỉ cần quan sát nhiều hơn, chú ý độ lửa một chút là có thể nướng chín được.
Ngu Hạ chớp chớp mắt mấy cái, im lặng quay đầu nhìn về phía Thường Tại đang bá vai bá cổ nói chuyện trên trời dưới đất với Tống Tri Hành, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh nói như vậy là đang nói Thường Tại ngốc sao?”
Lý Duật liếc mắt ám chỉ với bạn gái: “Suỵt, đừng nói cho cậu ấy biết.”
Ngu Hạ trịnh trọng nói: “Anh yên tâm đi.”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Lúc hai người ở bên cạnh nhau, những người khác cũng biết ý không đến làm phiền.
Bỗng nhiên, Tống Tri Hành lại nói một câu: “Sang ngày hôm sau rồi.”
Tiếng chuông đồng hồ đã điểm mười hai giờ.
Mọi người im lặng mất mấy giây, Vương Tân Giác xúc động nói: “Ngày đầu tiên sau khi tốt nghiệp cứ trôi qua như vậy, bỗng dưng tôi cảm thấy còn có chút trống rỗng.”
Nghe thấy cậu ấy nói như thế, Thường Tại cầm một lon bia đặt xuống trước mặt Vương Tân Giác, dùng hành động để từ chối tâm trạng xúc động của cậu ấy: “Uống thêm mấy lon bia này đi, cậu sẽ không cảm thấy trống rỗng nữa.”
Vương Tân Giác: “...”
Đêm nay, nhóm nhỏ gồm tám người nói chuyện rôm rả đến tận hai giờ đêm mới ở lại luôn phòng khách nhà Thường Tại.
Nhà Thường Tại cũng không có nhiều phòng nhưng ba nữ sinh chen chúc trong một phòng, mấy cậu nam sinh thì ngủ ở đâu cũng được, ghế sofa ngoài phòng khách cũng có thể ngủ được, bởi vậy ở lại nhà cậu ấy cũng không có gì khó khăn cả.
Mơ mơ màng màng ngủ được mất tiếng, còn chưa đến năm giờ sáng mọi người đã thức dậy hết.
Bọn họ đã hẹn trước với nhau là buổi sáng sẽ cùng đi leo núi rồi ngắm mặt trời mọc.
Còn chưa đến sáu giờ sáng, đám Ngu Hạ đã leo lên đến đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn về Bắc Kinh nơi xa, nhìn mặt trời mọc từ từ nhô lên từ đường chân trời, vượt qua núi cao rừng cây, lúc mặt trời lên đến tầng mây, trước mắt mọi người như đột nhiên trở nên thoáng đãng, sáng rực cả lên.
Gió sớm thổi nhè nhẹ, lúc Ngu Hạ vô thức quay đầu lại thì trùng hợp nhìn thẳng vào mắt của người bạn đứng bên cạnh.
Mọi người ăn ý, nhìn nhau mỉm cười.
Bỗng nhiên, Thường Tại hét to một câu: “Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp rồi.”
Cậu ấy vừa nói dứt lời, những người khác cũng hét to theo, tiếng hét mang theo toàn bộ những áp lực, những suy nghĩ tiêu cực đã bị bản thân mỗi người kìm nén bấy lâu nay, giờ đây đã được giải phóng ra ngoài.
Đứng hò hét trên đỉnh núi có chút ngây thơ, cũng có chút khó hiểu.
Nhưng sau khi hét xong, con người ta sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Rất lâu về sau, Ngu Hạ vẫn thường xuyên nhớ lại những hình ảnh rất đỗi bình thường của ngày hôm nay.
Bình minh, người mình thích, bạn bè, cây cối xung quanh xanh um tươi tốt và những cơn gió nơi đỉnh núi. Cô rất may mắn, bên cạnh vẫn luôn có rất nhiều bạn bè.
-
Hơn bảy giờ, mọi người cùng nhau xuống núi, sau đó về nhà.
Về đến nhà, Ngu Hạ và Lý Duật rửa mặt một lượt, rồi ai về phòng người nấy đi ngủ.
Nghỉ ngơi mấy ngày, hai người cũng lấy lại được phần nào sức lực, tinh thần.
Trong nhóm chat, đám Thẩm Nhạc Tranh đang rôm rả thảo luận nên đi chỗ nào để du lịch tốt nghiệp. Vốn dĩ, mọi người muốn đợi đến lúc có thành tích thì mới đi.
Nhưng sau khi bàn bạc với nhau một phen, mọi người ai cũng cảm thấy khoảng thời gian này cứ ở trong nhà chờ đợi kết quả thi thì vô cùng đau khổ, hơn nữa thi thì cũng đã thi xong hết, cũng không thể nào có cơ hội thay đổi kết quả được nữa, chẳng bằng cứ chơi thả ga một phen trước đã, đến lúc có thành tích rồi, nếu thi tốt thì tiếp tục vui chơi, nếu thi không tốt thì phải nghĩ kỹ xem chặng đường kế tiếp nên đi như thế nào.
Vừa nói như vậy, tất cả mọi người không ai có ý kiến gì nữa.
Ngu Hạ xem tin nhắn trong nhóm, Thẩm Nhạc Tranh đưa ra mấy địa điểm để lựa chọn, một nơi là bãi biển, một nơi khác là biên cương của tổ quốc, vào khoảng tháng sáu, nơi đó cỏ xanh thì xanh rờn, tầm nhìn nhất định rất bao la, phong cảnh chắc chắn cũng rất đẹp.
Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ nhiều người như vậy, đến nơi rìa biên giới thì phải tự mình lái xe mới vui được nhưng thuê một chiếc xe cũng không đủ chỗ ngồi. Thế nên lộ trình này bị loại, cuối cùng mọi người nhất trí quyết định đến nơi bờ biển kia.
Phải đến nơi có biển nên nữ sinh đều muốn ăn mặc thật xinh đẹp.
Ngu Hạ, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt đã hẹn với nhau sẽ đi dạo phố mua sắm vào hai ngày trước khi xuất phát, mua thêm mấy chiếc váy.
Vào hôm ra ngoài đó, Ngu Hạ dậy sớm hơn mấy ngày trước, lúc cô xuống lầu thì không ngờ lại nhìn thấy Lý Duật ở dưới lầu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Ngu Hạ nghi ngờ hỏi: “Sao hôm nay anh cũng dậy sớm thế?”
Lý Duật bình tĩnh nói: “Tự tỉnh thôi.”
Ngu Hạ à một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Hai người đi đến bên cạnh bàn ăn để ăn sáng, Ngu Hạ vừa ăn vừa nói chuyện với hai người Thẩm Nhạc Tranh.
Sau khi nói chuyện xong rồi cũng ăn sáng xong thì đã gần đến mười giờ.
Ngu Hạ quay về phòng thay bộ quần áo khác, thậm chí còn bôi chút BB Cream lên mặt, tạm thời cô vẫn không trang điểm quá nhiều, ngày thường chỉ dùng BB Cream.
Chỉ có điều, mỗi lần cô dùng, Lý Duật đều nói anh không nhìn ra là cô bôi kem, tình trạng da ban đầu và da sau khi bôi BB Cream của cô không khác nhau quá nhiều.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi rồi xuống lầu, Ngu Hạ liếc mắt nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, cô vô cùng bất ngờ: “Lý Duật.”
Lý Duật ngước mắt lên nhìn cô: “Sắp đi ra ngoài sao?”
Ngu Hạ gật đầu: “Anh đang xem TV à?”
Vừa nói, cô vừa nhìn TV để cách đó không xa, chương trình TV đang chiếu chính là một chương trình tuyển chọn tài năng. Từ bao giờ Lý Duật lại xem chương trình tuyển chọn tài năng chứ? Đây chẳng phải là motip chương trình mà cô mới có thể thích sao?
Lý Duật: “Không có.”
Anh cầm điều khiển từ xa để một bên lên: “Chỉ là tìm bừa một kênh thôi, có hơi chán.”
“Ồ.” Ngu Hạ không nghe hiểu hàm ý trong câu nói của anh: “Vậy anh cứ từ từ xem đi, em đi đây.”
“...”
Lý Duật khựng lại, thấy cô đi đến cửa đổi giày, anh vội vàng đứng dậy gọi với theo cô: “Ngu Hạ, đồ đạc mang đủ hết rồi sao?”
“?”
Ngu Hạ không hiểu ra sao quay đầu lại hỏi: “Em đi dạo phố thôi mà, còn phải mang cái gì nữa?”
Lý Duật: “Ô.”
Anh chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nắng hơi gắt đấy.”
Ngu Hạ nhìn xuôi theo hướng anh chỉ rồi lại nhìn vào cái túi của mình một lúc: “Không cần mang đâu, chú Trần sẽ đưa em đến tầng ngầm một của trung tâm thương mại, em sẽ không bị nắng chiếu vào đâu.”
Lý Duật: “...”
Tính sai rồi.
Anh ra vẻ bình tĩnh ừ một tiếng, lại hỏi: “Sạc đầy điện thoại chưa?”
Ngu Hạ không hiểu gì: “Hết pin thì em có thể dùng cục sạc dự phòng.”
Bầu không khí trong phòng khách lập tức rơi vào trong sự yên tĩnh mất một lúc, cũng may phản ứng của Ngu Hạ cũng không phải quá chậm hiểu, sau khi đi giày xong cô đột nhiên hiểu những hành động khác thường vào giữa trưa nay của Lý Duật có ý gì, cô không nhịn được ngửa đầu nhìn trần nhà cười cười: “Lý Duật.”
Lý Duật: “Hả?”
Ngu Hạ cầm điện thoại lên lắc lắc: “Buổi tối anh và chú Trần cùng đi đón em nhé?”
Cô đã đồng ý với Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt là không dẫn bạn trai theo, cô không thể nói mà không giữ lời được. Chỉ có điều cô cũng không nỡ bỏ mặc Lý Duật ở nhà cả ngày, sau một hồi suy đi nghĩ lại, Ngu Hạ chỉ có thể tìm cách vẹn toàn đôi đường.
Nghe thấy cô nói vậy, mặc dù Lý Duật vẫn có chút không hài lòng lắm nhưng cũng biết đây đã là sự nhượng bộ mà Ngu Hạ có thể làm được: “Được, nhớ nhắn tin cho anh đấy.”
Anh đứng dậy tiễn cô ra ngoài: “Ở bên ngoài bảo vệ bản thân cho tốt.”
Ngu Hạ dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn anh một cái nói: “Câu này phải dành cho anh mới đúng.”
Cô cũng không biết rõ Lý Duật đã được bao nhiêu thiếu nữ thổ lộ tình cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.