Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Chương 2: Tiền đồ Vô lượng




Minh Tu Nghệ xuất hiện khiến cho cả Hoang Châu điện hoàn toàn bùng nổ, ngay cả tên đại ma bị cà khịa cũng mắt lộ hung quang, vẻ mặt nhất định phải có cho bằng được.
Dù sao có thể thôn phệ linh căn linh cốt thượng đẳng, tu vi nhất định sẽ tiến bộ rất nhiều.
Đại ma có thể đến được chủ điện của Hoang Châu điện toàn là tu vi cường hãn, sức mạnh gần chạm tới đỉnh cao, muốn tiến thêm một bước còn khó hơn đắc đạo phi thăng.
Căn cốt trời cho của Minh Tu Nghệ, tất cả ma tu Quá Vân Giang đều mong muốn có được.
Ma tức cuồn cuộn trong đại điện, vô số ma đồng* màu đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào Minh Tu Nghệ đang đứng chính giữa điện.
*Ma đồng: mắt ma
Cung Ngô Đồng vào nhầm hiện trường tranh cơm của đám ma tu, lười nhác gẩy gẩy Phật châu xem kịch vui, ánh mắt đảo quanh người Minh Tu Nghệ.
Minh Đăng cúi người thấp giọng nói: "Ma tu Hoang Châu điện có rất nhiều đại năng, tu vi của Tiểu Thánh tôn chỉ mới Hoá Thần kỳ, chỉ sợ một mình ngài sẽ không thể mang Minh Tu Nghệ đi, ngược lại còn làm bại lộ thân phận."
"Lộ thì lộ." Cung Ngô Đồng nghịch ngợm dùng ngón tay cuốn quanh hoa tai linh vũ theo thói quen, trong cặp ma đồng toàn là không tập trung và phong tình vô ý tản ra, "Không phải tam giới ai cũng sợ cha ta như chuột sợ mèo ư? Hôm nay ma tộc Quá Vân Giang, chỉ cần Ma tôn không tới, ai dám đụng tới ta?"
Minh Đăng nghẹn họng.
Tu sĩ chính đạo quan trọng nhất là tu tâm, thông thường có rất ít người mang gia thế ra doạ người một cách hợp tình hợp lý như thế, nhưng Tiểu Thánh tôn đây một mình một cõi.
Minh Đăng thử hỏi: "Nếu Ma tôn cũng tới thì sao?"
Cung Ngô Đồng: "……"
Trước giờ Cung Ngô Đồng nói chuyện toàn được người khác hùa theo, bị đáp trả một câu nhẹ nhàng như thế, giận tới mức suýt chút nữa kéo đứt hoa tai linh vũ.
Y trừng Minh Đăng: "Hắn mà dám đụng đến ta, ta sẽ gọi sư tôn tới."
Minh Đăng: "……"
Không dựa vào cha thì còn có thể dựa vào sư tôn.
Hai người tán gẫu một hồi, tôn chủ Hoang Châu điện đã xuất hiện, cưỡng ép sử dụng tu vi mạnh mẽ áp chế các đại ma đang xao động, chỉ nói một câu: "Luật cũ."
Đại ma tức khắc cao giọng hô to một con số, âm thanh rung trời, vì một Minh Tu Nghệ mà tranh đến mặt đỏ tía tai.
Ban đầu Cung Ngô Đồng không hiểu "luật cũ" là sao, nhưng thấy các đại ma hô số sau lớn hơn số trước, mơ hồ đoán được đây chính là luật giao dịch linh khí và linh cụ quý hiếm của chính đạo -- ai ra giá cao thì được.
"Một vạn linh thạch!"
"Một vạn năm!"
"Cút mẹ đi! Con mẹ nó ai dám tranh với ông?!"
"Hai vạn! Cộng thêm một viên linh tủy châu!"
Cung Ngô Đồng xem đến trợn mắt há mồm: "Cái giá này cũng..."
Minh Đăng thầm nghĩ cái giá này quá cao rồi!
"Quá thấp đi?" Vẻ mặt Cung Ngô Đồng như được "bổ sung thêm kiến thức mới", "Bình thường ta khen thưởng cho người kể chuyện toàn là cái giá này, ma tộc Quá Vân Giang lại nghèo như thế ư, nếu chúng mà đi tu quỷ đạo, chắc chắn cả đám sẽ giác ngộ mà phi thăng tại chỗ!"
Minh Đăng: "……"
Ngài cứ mắng ta cũng được.
Cả đám quỷ nghèo... Cả đám ma tu tranh giành đến chuẩn bị đánh nhau, giá cũng nhảy thẳng một đường tới bảy vạn linh thạch.
Minh Tu Nghệ hờ hững đứng chính giữa, tựa như thờ ơ với âm thanh có thể quyết định sinh tử của hắn ngay bên cạnh, ánh sáng còn sót lại nơi đáy mắt như lòng sông khô cạn nhiều năm, khô cằn và vỡ vụn.
Tranh đến cuối cùng, chỉ còn hai đại ma bên kia lần lượt tăng giá mỗi lần một ngàn, nhìn bộ dạng có vẻ chính sách không còn nhiều lắm.
Giá cuối lên tới tám vạn chín ngàn ngọc thạch, một đại ma trong đó hung hăng cắn răng, cuối cùng cũng buông tay, không thể ra giá cao thêm nữa.
Người ra giá cao nhất là đại ma vừa bị Cung Ngô Đồng cà khịa, thấy không còn ai ra giá, cuối cùng cũng lặng yên không tiếng động thở phào một hơi.
Tám vạn chín mua một lô đỉnh thượng đẳng, không lỗ.
Chẳng qua hắn còn chưa thở xong, một giọng nói lười biếng từ xa truyền đến.
"Chín vạn."
Đại ma: "……"
Đại ma nhận ra giọng điệu gợi đòn đó, giận dữ trợn mắt, cắn răng nói: "Ngươi...."
Cung Ngô Đồng lấy ra một chiếc quạt thêu tơ vàng nhỏ bằng bàn tay, phất một cái, để lộ đoá quỳnh màu vàng in trên mặt quạt, khí thế mà không mất phần phong nhã.
"Bất tài chẳng có thứ gì, chỉ được cái nhiều tiền." Y híp mắt cười quạt quạt hai cái, nho nhã lễ độ nói, "Mời tôn giả tiếp tục ra giá."
Đại ma gắt gao cắn răng, máu đã sắp phun ra, hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Thêm một viên tủy linh châu."
Cung Ngô Đồng: "Thêm mười viên tủy linh châu."
Đại ma: "……"
Đại ma bị y làm cho tức tới hộc máu, cuối cùng cũng không còn chủ ý buộc Cung Ngô Đồng song tu với hắn, cười lạnh một tiếng: "Một tên đạo tu như nguơi trà trộn vào Ma tộc đã là chuyện hoang đường, giờ còn có gan đi tranh lô đỉnh? Chẳng lẽ người sau lưng sai khiến ngươi trà trộn vào Ma tộc định định để ngươi dùng cái cách ngu xuẩn này mang Minh Tu Nghệ đi sao?"
Lời vừa nói ra, toàn Hoang Châu điện cả kinh.
Đạo tu trà trộn vào Ma tộc?
Toàn bộ tam giới đều biết, cuộc đời Ma tôn Quá Vân Giang ghét nhất là đạo tu -- sợ là đạo tu chỉ mới đến gần bờ sông biên giới đã bị hắn hung ác nghiền xương thành tro.
Hung danh của Ma tôn Hiềm Minh trải rộng khắp tam giới, sao có đạo tu nào chán sống đến Quá Vân Giang tìm chết?
Mọi người nhìn nhìn Minh Tu Nghệ một mặt không cảm xúc từ đầu tới cuối.
Chẳng qua... Nếu là vì cứu hắn, có lẽ đáng để mạo hiểm như thế.
Chư ma hoàn toàn tin lời đại ma nói, có vài ma tu đã mất kiên nhẫn lôi pháp khí ra.
Không tranh được Minh Tu Nghệ, thì bọn chúng cũng có thể miễn cưỡng gặm một đạo tu khác.
Đại ma cảm nhận được ma tức và sát khí sôi trào khắp Hoang Châu điện, ánh mắt hiện lên sự đắc ý.
Chỉ thấy Cung Ngô Đồng đóng quạt, tua rua gắn trên chuôi quạt nhoáng một cái, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào hắn, bộ dáng bị đổ tội không thể tin được.
"Ngươi... Sao ngươi có thể vô duyên vô cớ hắt nước bẩn cho người trong sạch như thế?" Cung Ngô Đồng che ngực, tức giận nói, "Chẳng lẽ chỉ vì ta đẹp hơn ngươi nhiều tiền hơn ngươi, nên ngươi cho là có thể tùy ý vu oan ta là đám đạo tu dốt nát ra vẻ đạo mạo kia ư?!"
Đại ma: "……"
Minh Đăng: "……"
Tiểu Thánh tôn, ngài..... Hình như cũng là đạo tu.
Tiểu Thánh tôn tàn nhẫn ngay cả bản thân cũng chửi: "Vừa rồi Tôn chủ đã nói rõ luật lệ, ngươi nghèo hơn ta nên mới dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế à?! Nếu ngươi muốn lô đỉnh này tới mức đó, trực tiếp hét to một tiếng ta là quỷ nghèo, ta sẽ trực tiếp hào phóng nhường cho ngươi, hà cớ gì phải dùng trăm phương ngàn kế tính toán ta như thế?!"
Chúng ma: "……"
Đại ma: "……"
Đại ma bị chửi đến ngu người, suýt chút nữa bị y dắt mũi, hồi lâu sau mới phản ứng lại, tức giận nói: "Vừa rồi chính miệng ngươi đã thừa nhận, ngươi chính là đạo tu không thể nghi ngờ!"
Cung Ngô Đồng thầm nghĩ ma tu quả nhiên vẫn không có não, hạt châu trên khăn che mặt của y va chạm vào nhau, hơi nhướng mày, kiêu căng nói: "Nếu ta không phải đạo tu thì sao?"
Đại ma vô cùng nóng nảy, không chút nghĩ ngợi đáp: "Tùy ngươi xử trí!"
Minh Đăng thấy náo loạn ngày càng lớn, đang muốn khuyên Cung Ngô Đồng dừng lại, lại nghe thấy Cung Ngô Đồng phát ra tiếng cười thiếu đòn.
Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng nhếch môi sau lớp khăn che mặt, giơ tay kéo áo choàng lông cừu xuống trước mặt mọi người, tùy tiện vén tóc đen như mực sau lưng ra, áo ngoài màu tím hơi kéo xuống, để lộ hoa văn hoa quỳnh trên vai trái của mị ma.
Hoa văn đỏ tươi, lan từ bả vai lên gáy, một đường đi xuống ẩn trong tấm lưng trắng tuyết.
Đại ma ngây ngẩn cả người.
Người này.... Thật sự là mị ma?!
Ma tức trên người có thể che giấu biến ảo, nhưng mị ma văn đó lại không thể nào làm giả.
Chúng ma lục đục thu hồi sát ý, hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả Tôn chủ Hoang Châu điện cũng thở phào nhẹ nhõm -- nếu bị Ma tôn Hiềm Minh phát hiện có đạo tu trà trộn vào Hoang Châu điện, tám phần mười hắn sẽ bị lột mất một lớp da.
Cung Ngô Đồng bày ra mị ma văn xong, tiện tay kéo áo lại, liếc tên đại ma đang á khẩu không thể trả lời một cái: "Sao? Rốt cuộc ta là đạo tu hay ông nội mị ma của ngươi, ngươi đã thấy rõ rồi chứ?"
Đại ma: "…… Ngươi! Ta ——"
Minh Đăng tiến lên khoác áo choàng lông cừu cho Cung Ngô Đồng, che phủ mị ma văn sau gáy.
Sau khi khoác áo choàng, hoa văn đỏ tươi phảng phất như từ từ phai màu, yên lặng tản đi, như một con rắn nhỏ thon dài chui vào trong gáy y.
Hoa quỳnh trên tóc đen như mực dường như lại nở rộ thêm đôi chút.
Cung Ngô Đồng nghiêng đầu, nhướng mày nói: "Ngươi ngươi ta ta cái gì? Miệng câm hay mắt mù? Có hiểu đạo lý đánh cược thì phải chấp nhận thua cuộc không?"
Đại ma: "……"
Ma tu thích xem náo nhiệt, thấy hiểu lầm được gỡ bỏ thì bắt đầu ồn ào.
"Đã cược thì phải chấp nhận chịu thua!"
"Nhận lỗi đi!"
"Nhanh lên! Phải đàn ông không đấy?!"
Đại ma đâm lao thì phải theo lao, khuôn mặt hết xanh tới tím, hơn nửa ngày sau mới cắn răng, nuốt ngụm lão huyết đã lên tới cổ họng xuống, gian nan cúi đầu: "Là ta.... Sai."
Cung Ngô Đồng tự phụ ngẩng đầu, để lộ cần cổ quấn đầy tơ hồng sau lớp áo choàng: "Được, vậy ngươi xin lỗi đi."
Đại ma sửng sốt: "Xin lỗi... Xin lỗi như thế nào?"
Minh Đăng ở một bên suýt rớt mồ hôi lạnh, sợ Cung Ngô Đồng lại chuẩn bị buông lời sỉ nhục, khiến tên đại ma thẹn quá hoá giận.
Cũng may Cung Ngô Đồng còn nhớ tới chính sự: "Mua lô đỉnh kia cho ta đi, ta muốn nếm thử mùi vị của hắn."
Đại ma: "……"
Đại ma hận đến đỏ mắt, nhưng có tôn chủ Hoang Châu điện bên cạnh đứng nhìn, hắn không có cách nào cự tuyệt —— dù sao vu oan cho một ma tu là đạo tu chẳng khác gì lôi cả mồ mả dòng họ tổ tiên người ta lên chửi.
Thông thường ma tu thất bại khi luận bàn, không muốn mạng sống thì cũng phải là linh khí linh thú quý hiếm.
Đại ma nuốt một búng máu xuống, cúi đầu nói: "Được....."
Đại ma và Cung Ngô Đồng là người ra giá cao nhất, đại điện cũng không còn ai tiếp tục trả giá, Minh Tu Nghệ cũng tự nhiên về tay Cung Ngô Đồng.
Đại ma lảo đảo đi trả ngọc thạch, hắn mơ mơ màng màng, nhất thời không hiểu tại sao bản thân tại rơi xuống nước này.
Cung Ngô Đồng dùng một vở diễn hiền lành nhu nhược lấy được lô đỉnh, đôi mắt tím xinh đẹp nhẹ nhàng chớp chớp, truyền âm cho Minh Đăng.
"Bảo rồi mà, chỉ cần ta ngoắc tay, tự nhiên sẽ có người dâng lên cho ta."
Minh Đăng: "……"
Cung Ngô Đồng phe phẩy quạt nhỏ, ung dung nhàn nhã đi đến chỗ Minh Tu Nghệ đang đứng giữa điện.
Chúng ma chỉ được nhìn mà không thể ăn, gấp đến độ hai mắt phát sáng, nhưng vì luật lệ của Hoang Châu điện mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trò khôi hài nãy giờ cũng chưa thể làm Minh Tu Nghệ có động tĩnh, Cung Ngô Đồng thong thả đứng cách ba bước đánh giá lô đỉnh thuộc về mình, còn rất hứng thú mà xoay đi xoay lại hai vòng.
Thân hình thiếu niên mười sáu tuổi gầy yếu mà cao cao, khắp người tuyệt vọng suy sụp, mơ hồ nhìn ra hình dáng ban đầu của Ma tôn tính tình bất định trong tương lai.
Cung Ngô Đồng càng nhìn càng thoả mãn, y vô cùng vui vẻ mà không có ai để khoe, đành phải truyền âm cho Minh Đăng: "Ngươi thấy hắn được không?"
"......" Khoé môi Minh Đăng co giật, "Được."
"Ta nhận hắn làm đồ đệ được không?"
Minh Đăng khuyên can: "Thánh tôn sẽ không cho phép ngài thu đồ đệ, Tiểu Thánh tôn hãy suy nghĩ lại."
Cung Ngô Đồng không hề mất đi hứng thú: "Cha ta hai ba năm mới về một lần, dù ta có nhận đồ đệ thì ổng cũng không thể ngay lập tức quay về đánh ta."
Minh Đăng: "......."
Cung Ngô Đồng vui vẻ quyết định, sau khi đánh giá Minh Tu Nghệ không khác gì một con rối xong, chậm rãi tiến lên muốn thăm dò linh mạch của hắn, áp chế mùi hương đang toả ra từ linh dược.
Chỉ là y vừa mới vươn tay, Minh Tu Nghệ vẫn luôn im lặng đột nhiên co rụt đồng tử, sử dụng chút ít linh lực cuối cùng tạo ra một nhánh dây leo từ trong lòng bàn tay, nháy mắt bay thẳng về cổ Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng nhịn không được mà vui vẻ cười "ha ha" một tiếng, đưa tay ra đỡ, dây leo trực tiếp quấn hai vòng trên cổ tay y, làm cách nào cũng không tiến lên được, chỉ có thể im lặng run rẩy.
Cung Ngô Đồng rất hài lòng, đệ tử nhỏ chưa nhập môn mà đã muốn giết thầy ư?!
Rất có tiền đồ!
Không phải còn tốt hơn trong truyện vạn lần sao?!
Không biết Minh Tu Nghệ tích góp từng tí từ bao lâu mới có thể bắn ra một tia linh lực, vốn muốn một đòn giết chết ma tu trước mặt nhưng lại bị ngăn cản, ánh sáng cuối cùng trong đáy mắt hoàn toàn lụi tàn.
Thân hình đơn bạc của thiếu niên lảo đảo ngã xuống, dùng hết sức lực cuối cùng kéo dây leo quay về, không quan tâm mà nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của người nọ, hung hăng cắn một cái.
Hơi thở tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt, còn có hương hoa quỳnh không biết từ đâu truyền đến.
Sự phản kháng cuối cùng của Minh Tu Nghệ, chẳng qua chỉ là chà đạp tôn nghiêm của kẻ cầm đầu hắn trong tương lai, lưu lại một dấu răng không nặng không nhẹ.
Hắn chớp mi, hai hàng nước mắt chậm rãi lăn dài trên gò má tái nhợt, rơi xuống cánh tay mềm mại.
Hoa quỳnh trên tóc Cung Ngô Đồng chậm rãi nở rộ, tay áo rộng rãi rớt xuống khuỷu tay, để lộ hai dấu răng còn chưa phai bớt.
—— trên cánh tay lắm thương đầy tật cuối cùng cũng gom đủ ba dấu răng.
Thiên cơ, thật sự không lừa ta.
Cung Ngô Đồng ngắm nhìn Minh Tu Nghệ đang ngậm cánh tay của y, vẻ mặt thưởng thức, còn tán thưởng nói với Minh Đăng đã rút kiếm ra: "Người này dũng khí đáng khen, tiền đồ vô lượng."
Minh Đăng: "……"
Minh Đăng hoài nghi Tiểu Thánh tôn đã bị cắn đến choáng váng đầu óc, bắt đầu mê sảng lải nhải.
Cung Ngô Đồng vô cùng hài lòng với bộ dạng đại nghịch bất đạo của tiểu đồ nhi tương lai, nhưng y bị cắn đau cũng hơi sợ, nhẹ nhàng cầm quạt đánh vào gáy Minh Tu Nghệ.
Thân thể Minh Tu Nghệ mềm nhũn, hai tai ù ù, lần tiếp theo lấy lại ý thức bị điều khiển không khác gì một con rối, không bị khống chế mà từng bước đi theo người trước mặt.
Quanh hơi thở vẫn là hương hoa quỳnh nhàn nhạt như cũ.
Rõ ràng là nghe lệnh đuổi theo hương hoa mê người phía trước, nhưng Minh Tu Nghệ lại hoảng hốt cảm thấy như mình đang đi xuống địa ngục.
Oán hận tuyệt vọng, rồi lại bất lực.
Cung Ngô Đồng ngâm nga một bài hát, năm ngón tay thon dài thao túng linh lực của Minh Tu Nghệ kéo hắn ra ngoài phảng phất như đang đánh đàn.
Chỉ là vừa mới đi đến cửa đại điện, sau gáy Cung Ngô Đồng đột nhiên truyền đến cơn đau râm ran, như một con rắn nhỏ lại chui vào da thịt y.
Cung Ngô Đồng cau mày che gáy, hồi lâu sau mới như phát hiện gì đó, vẻ mặt cứng đờ.
"Minh Đăng, đi……"
Minh Đăng: "Cái gì?"
Cung Ngô Đồng không kịp giải thích, trực tiếp thô bạo ném Minh Tu Nghệ vào trong lòng ngực Minh Đăng, đổi một tư thế không ai sánh nổi, hoảng sợ không nói hai lời trực tiếp bỏ chạy.
Cùng lúc đó, bên ngoài Hoang Châu điện, một luồng ma tức cuồn cuộn lạnh thấu xương ập vào.
Chúng ma Hoang Châu điện sững sờ, lập tức khom lưng cúi chào người đang đứng trước cửa điện.
Cung Ngô Đồng chạy trước vừa ra tới cửa điện, trực tiếp đụng phải hắc y Ma tôn Hiềm Minh vẻ mặt tàn khốc.
Cung Ngô Đồng: "……"
Đại phiền toái, tới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.