Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Chương 22: Nhảy múa dưới ánh đèn




Tảng đá ngay cổng Huyền trai bị Cung Ngô Đồng "Nghiền xương thành tro" lúc trước, hôm nay đã lặng lẽ xuất hiện một tảng mới —— đúng là khối Cung Ngô Đồng tiện tay mang về từ Hàn Đàm bên đảo Minh Hạp.
Hàn thạch bóng loáng như ngọc, tản ra hàn khí lạnh lẽo chưa tiêu tan, phía trên khắc hai hàng chữ.
—— Thiên Đạo ồn ào, ký dung hựu tắc.
Lạc khoản, "Cung".
Thu Khước Thiền sóng vai đi cạnh Cung Ngô Đồng, lúc lướt ngang qua tảng đá kia thì khẽ cau mày: "Đó là bút tích của sư huynh? Mỗi một nét chữ đều ẩn chứa kiếm ý sắc sảo, đúng là Thánh tôn chân truyền. Chỉ là chữ thì đẹp, nhưng nếu Thánh tôn trở về nhìn thấy, không chừng lại phạt sư huynh quỳ kinh*."
*Hành động khi thực hiện các nghi lễ Phật giáo, người khất thực sẽ quỳ xuống để bày tỏ lòng thành kính.
Hắn nói xong, giơ tay muốn hủy hàn thạch, Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng đưa mắt sang, đuôi mắt viết "Ngươi dám?"
Thu Khước Thiền lập tức thu móng vuốt về.
Hai người trở về Hồng Trần Uyển, không biết ba người Minh Tu Nghệ bị trách phạt cái gì mà giờ còn chưa về.
Cung Ngô Đồng đến phòng luyện đan, đánh bay cấm chế trên cửa, cất bước tiến vào.
Thu Khước Thiền thuần thục giúp Cung Ngô Đồng cởi áo khoác trên vai xuống đặt sang một bên, nhìn trái nhìn phải, giọng nói khàn đục, nghe như lại sắp hộc máu: "Sư huynh không luyện đan bao lâu rồi? Mấy ngày trước huynh nói mình không có phùng xuân linh đan, cỏ phùng xuân ba năm mọc một lần, chắc mấy ngày nữa bên Linh Hủy cốc sẽ đưa đến, không tồi không tồi, đúng lúc có thể đuổi kịp. Hôm qua sư huynh phát bệnh à, đệ thấy nửa đêm canh ba mà tam sư huynh bay ra ngoài... A a a!"
Cung Ngô Đồng không thể nhịn được nữa, cầm một bình thuốc đánh dấu chữ "Thu" mà y cố ý nghiên cứu chế tạo vì Thu Khước Thiền lên, nhét vào miệng hắn.
Thanh âm của Thu Khước Thiền đột nhiên im bặt.
Thế giới này rốt cuộc cũng thanh tịnh.
Ba vách tường trong phòng luyện đan nối với một tiểu giới, bên trong là vô số loại thảo dược do Linh Hủy cốc đưa đến, cây cối rậm rạp hàng ngàn hàng vạn, trí nhớ của Cung Ngô Đồng rất tốt, dù cho không có cách nào đánh dấu thảo dược thì y cũng có thể nhớ hết vị trí của từng loại.
Cung Ngô Đồng mở lò, bảo Thu Khước Thiền duỗi tay ra.
Thu Khước Thiền hay nói nhảm, từ nhỏ đến lớn đã quen với việc bị sư huynh đệ dùng đủ loại biện pháp để cấm ngôn, như không có chuyện gì mà khoanh chân ngồi bên cạnh, bấm tay búng ra một cái, đặt một ngọn lửa u lam trong lòng bàn tay Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng xem sức cháy, nhập tam dương hoả vào lò luyện đan.
Y cũng không thèm nhìn mà phất tay một cái, dược thảo cần thiết lập tức bay ra từ vách tiểu giới, rơi xuống lòng bàn tay y như những chú bướm, ngay sau đó bị y đưa vào lò luyện đan.
Lúc luyện đan không thể phân tâm, trên khuôn mặt diễm lệ của Cung Ngô Đồng hiếm khi không có cảm xúc.
Thu Khước Thiền dựa vào bàn nhỏ nhìn chằm chằm y không chớp mắt, hắn nghẹn đến mức muốn tàn nhẫn ép mình nói chuyện, nhưng yết hầu bị khoá, chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện mong muốn nói chuyện mãnh liệt.
Cung Ngô Đồng cũng không nhìn hắn, sau khi luyện đan "Ngọt ngào" xong, liền đặt trong bình ngọc đưa cho Thu Khước Thiền.
Thu Khước Thiền bốc một viên đan ăn, yết hầu bị hắn lải nhải đến bị thương rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút.
Cung Ngô Đồng đi đến một bên cầm giấy bút, rồng bay phượng múa viết ra tên của một vài loài thảo dược, vung tay ném cho Thu Khước Thiền.
"Những thứ này, cố gắng tìm cho huynh trong vòng một tháng."
Thu Khước Thiền ghi nhớ rõ ràng tên của từng loại thảo dược, chợt nhớ ra tác dụng của chúng, kinh ngạc nhìn y.
"Ừ, đơn thuốc mới." Cung Ngô Đồng gật đầu, "Phùng xuân linh đan không dùng được nữa, huynh phải luyện đan dược cấp thiên thêm lần nữa. Nếu thật sự không tìm được thì lúc đó huynh sẽ tự đến Liên Hoạ Đạo một chuyến."
Thu Khước Thiền cau mày gấp giấy lại, đứng lên, hiếm khi trịnh trọng gật đầu.
Cung Ngô Đồng duỗi người, lại lười biếng nói: "Được rồi đừng nói nhảm nữa, mau quỳ an* đi."
*Quỳ an: một trong những nghi thức của hoàng thất nhà Thanh, hành động khấu đầu để tỏ lòng thành kính.
Thu Khước Thiền hành lễ, đi bộ về tìm thảo dược.
Cung Ngô Đồng mềm lòng, chỉ hạ dược cấm ngôn hắn ba mươi phút, Thu Khước Thiền vừa ra khỏi Hồng Trần Uyển là giải được ngay, còn chưa đi được hai bước đã đụng phải Vân Lâm Cảnh mới ra ngoài về.
Thu Khước Thiền chào hỏi: "Nhị sư huynh, tông chủ, hôm nay lại vội vàng đi đâu thế, có gì... Ặc."
Vân Lâm Cảnh đầu cũng không quay lại, chỉ bấm quyết cấm ngôn hắn hai ngày.
Thu Khước Thiền: "..."
***
Trăng sáng sao thưa.
Trưởng lão thành Cô Chu vẻ mặt âm trầm kết nối thần thức với thành chủ thành Cô Chu xong, lạnh mặt nhìn năm đệ tử quỳ xuống mặt đất: "Dọn dẹp đồ đạc, ngày mai về thành."
Mấy đứa đệ tử vừa nghe, sợ hãi ngẩng đầu: "Trưởng lão?!"
Học phủ Thiên Nhận là học phủ lớn nhất tam giới, rất nhiều đại năng lánh đời cư trú ở đây, sợ là tùy tiện bắt đại một gã quét bậc thang cũng có khả năng là đại năng ghét bỏ phàm trần, huống chi là những trưởng lão dạy học.
Có đại năng tu sĩ chỉ đạo, gần như là lót sẵn đường dưới chân cho họ, không cần tự cân nhắc đi đường vòng.
Hằng năm vô số đệ tử chèn ép lẫn nhau đến sứt đầu mẻ trán mới miễn cưỡng tranh được mấy cái danh ngạch, mà giờ một câu nói của trưởng lão đã đá năm người đi mất.
Thiếu niên mở miệng chửi Cung Ngô Đồng đầu tiên giọng điệu buồn bực nói: "Bởi vì chưởng viện học phủ Thiên Nhận là người của Cửu Phương tông, nên nói Tiểu Thánh tôn có vài câu thì phải chịu phạt nặng như thế sao? Một khi đã như vậy, vì sao không gọi học phủ Thiên Nhận là học phủ Cửu Phương luôn đi?"
Những đệ tử khác cũng không phục hình phạt này, nhao nhao gật đầu phụ hoạ.
"Học phủ cũng xây ở Cửu Phương tông, còn nói cái gì mà học phủ đứng đầu tam giới, ta thấy là Cửu Phương tông bọn họ độc chiếm mới đúng! Không chừng Thu chưởng viện cũng là..."
Lời này có hơi đại nghịch bất đạo, đệ tử bên cạnh vẫn còn lý trí kéo tay hắn một cái, ngăn câu tiếp theo của hắn lại.
Trưởng lão nhìn chúng bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Ngu xuẩn, ngươi thực sự cho rằng Thu Khước Thiền lên được chức chưởng viện là nhờ thân phận đệ tử Cửu Phương tông sao?"
Đám người trầm mặc, hồi tưởng lại khuôn mặt diêm la của Quỷ Kiến Sầu Thu Khước Thiền, không hẹn mà cùng rùng mình một cái, không dám nhiều lời.
Có đệ tử cả gan nói: "Năm đó Giang Tị sư huynh chỉ làm Tiểu Thánh tôn hôn mê, chứ chưa làm chuyện gì dâm loạn, đạo lữ khế cũng chưa kết thành, sao Cửu Phương tông..."
Dưới ánh mắt hờ hững của trưởng lão, hắn không thể nói tiếp, nhưng ý tứ phía sau ai cũng rõ.
Trưởng lão nghe được hai chữ "Hôn mê" này, sắc mặt khó coi một cách kỳ lạ, lão một lời khó nói hết nhìn đám đệ tử gặp rắc rối mà không biết, thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Nếu năm đó lá gan Giang Tị lớn hơn một chút, trực tiếp háo sắc đến liều mạng làm tới bước cuối cùng, thì chuyện cũng sẽ không đến mức này."
Đám đệ tử sửng sốt, không rõ những lời này rốt cuộc có ý gì.
Nếu Cung Ngô Đồng bị Giang Tị biến thành lô đỉnh thải bổ, Cửu Phương tông chẳng phải càng oán hận thành Cô Chu hơn sao?
Không ai biết rõ câu nói ấy của trưởng lão có ý gì, nhưng chuyện đã định, học phủ Thiên Nhận gạch tên suốt đêm, nếu về thành Cô Chu mà không có sư tôn Hoá Thần kỳ dạy dỗ, thì con đường tu đạo coi như hoàn toàn bị chặt đứt.
Canh ba giờ Sửu, sắc trời tối đen.
Ba người Minh Tu Nghệ cuối cùng cũng quét xong bậc thang, cả người mệt mỏi quay về Hồng Trần Uyển.
Việt Ký Vọng ôm bả vai Tuy Tương Phùng: "Giọng đệ là sao thế? Giọng ai cũng bắt chước được à?"
Tuy Tương Phùng mệt đến không mở nổi mắt, mạnh mẽ đỡ đầu dậy, nói một câu bằng giọng Cung Ngô Đồng: "Tất nhiên là được."
Việt Ký Vọng kinh hãi, cái giọng này rất giống Cung Ngô Đồng, giống đến mức hắn muốn quỳ xuống hành lễ.
"Có thời gian thì dạy huynh chút nha."
"Thành giao."
Minh Tu Nghệ đẩy cửa Hồng Trần Uyển khép hờ, thở dài nói: "Hai vị sư huynh, trước khi quét hết bậc thang trong một tháng, sợ là các huynh không có thời gian làm chuyện khác."
Hai người nghẹn họng.
Học phủ Thiên Nhận cấm lén đánh nhau, nếu không nhìn nhận nguyên nhân đằng sau sự việc, tám phần bọn họ phải bị cấm túc một tháng, chứ không thể nhận hình phạt nhẹ nhàng như quét bậc thang thế này.
Bậc thang quá dài, lúc họ về đã khuya, vốn tưởng rằng Hồng Trần Uyển đã sớm tắt đèn, nào ngờ đẩy cửa ra hậu viện vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Xuân ý như đom đóm bay giữa vườn hoa, mơ hồ truyền đến âm thanh mũi chân đạp lên gỗ trên đài, từng bước một còn chậm rãi nhẹ nhàng hơn cả tiếng hoa quỳnh nở rộ.
Minh Tu Nghệ nghi hoặc bước lên phía trước, vừa mới vượt qua ao nhỏ, ánh mắt đột nhiên không kịp chuẩn bị mà rơi lên trên một thân ảnh màu tím.
Giữa Hồng Trần Uyển không biết được đặt một ngọc đài hình tròn tự khi nào, Cung Ngô Đồng một thân áo tím đơn bạc, tóc dài rối tung như nước chảy đạp chân trần trên ngọc đài, xuân ý bao bọc cơ thể y, khiến khuôn mặt tái nhợt như ngọc của y nổi bật đến không giống phàm nhân.
Đồng tử Minh Tu Nghệ hơi hơi mở lớn.
Nửa đêm canh ba, Cung Ngô Đồng lại đang nhảy múa.
Minh Đăng ngồi ở một bên, biểu cảm thống khổ đầy vẻ "Tại sao ta không bị mù".
Hắn đã nhìn Cung Ngô Đồng nhảy múa cả đêm trong viện, điệu múa này rất quen thuộc, Minh Đăng mơ hồ nhớ ra đây là điệu múa bay bổng của mị ma chỉ khoác mỗi một lớp áo đơn bạc trên ngọc đài giữa Hoang Châu điện mà mấy ngày trước Cung Ngô Đồng từng đến.
Lúc ấy Cung Ngô Đồng nhìn chằm chằm rất lâu, Minh Đăng còn tưởng rằng y đang ngắm mị ma đó, không ngờ y thế mà lại đang học múa.
Mũi chân Cung Ngô Đồng nhảy múa đến đỏ bừng, như yêu quái câu hồn phách dưới ánh trăng, thân hình y mảnh mai, dù cho đang múa vũ điệu của mị ma thì cũng không có lấy một phần yếu đuối.
—— Minh Đăng cảm thấy nguyên nhân có thể là do Tiểu Thánh tôn chưa bao giờ biết mất mặt là gì, mất mặt mà cũng bình thản như không.
Kết thúc điệu múa, vạt áo Cung Ngô Đồng vẫn còn bay bay, tóc dài nửa rũ trên người, nghiêm túc nhìn Minh Đăng bên cạnh: "Lần này thế nào?"
Minh Đăng: "..."
Minh Đăng bạnh xương hàm, gian nan nói: "Tiểu Thánh tôn luôn luôn thông tuệ, gần như là... Một, bước, không, kém."
Học xong điệu múa ngoại trừ dùng để câu dẫn người khác ra thì chẳng còn tác dụng gì, nhưng Cung Ngô Đồng lại thích thú hơn cả khi học kiếm chiêu, lười nhác mà tùy tiện cột tóc dài lại, cười đến mê người: "Ta lại múa thêm lần nữa nhé?"
Minh Đăng: "..."
Trong đôi mắt trống rỗng của Minh Đăng ngập tràn ý tứ —— "Ngươi mà múa thì ta sẽ chết cho ngươi xem".
Cung Ngô Đồng cất tiếng cười to dưới ánh đèn.
Minh Tu Nghệ ngây ngốc nhìn Cung Ngô Đồng cười đến thoải mái, thẳng đến khi Việt Ký Vọng vỗ vai hắn thì hắn mới hoàn hồn.
"Sư tôn hắn..."
Việt Ký Vọng: "Cái gì?"
Minh Tu Nghệ bị gió xuân mang theo hơi lạnh se buốt thổi đến hơi hơi run rẩy, không biết tại sao lại bỗng nhiên nhớ đến chuyện mấy ngày trước nửa đêm canh ba mà đèn đuốc trong phòng Cung Ngô Đồng vẫn sáng trưng.
Hắn đột nhiên như bị quỷ sai khiến mà giật mình mở miệng.
"Các huynh... Có ai từng thấy sư tôn đi ngủ hay tĩnh toạ minh tưởng chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.