*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ nhỏ Cung Ngô Đồng đã tự luyện linh đan cấp thiên gặm như đậu phộng ngào đường, lúc 18 tuổi thì kết Nguyên Anh, do nửa người Phật cốt và ma cốt nên được Thiên Đạo thương hại, chỉ phải chịu một đạo lôi kiếp, tùy tiện luyện một món linh khí là qua.
—— nếu người khác mà biết y tu hành dễ dàng như thế, sợ là sẽ phun ngay một búng máu rồi sinh tâm ma.
Mà bây giờ vì y "suy nghĩ lung tung", tu vi đã trực tiếp rớt từ Hoá Thần kỳ xuống Kim Đan đại viên mãn.
Bọn Việt Ký Vọng mặt mũi đần độn đi quét bậc thang.
Cung Ngô Đồng đang cởi bộ đồ rộng thùng thình này ra, cười tủm tỉm nói: "Muốn cười thì cười đi, đừng chịu đựng."
Minh Đăng ở một bên mạnh mẽ nhịn cười, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Không dám."
Cung Ngô Đồng cũng chẳng thèm quan tâm bên cạnh có người, cởi sạch quần áo lỏng lẻo trên người, trần truồng đi đến tủ quần áo tìm đồ mặc.
Minh Đăng chỉ là một tia xuân ý, dù có mở thần trí thì cũng không phải người thường, hắn nhìn không chớp mắt, mặt cũng không đổi sắc, toả xuân ý ngập tràn căn phòng, đỡ cho Cung Ngô Đồng lại bị hàn ý nhập thể.
Cung Ngô Đồng còn đang tìm kiếm quần áo, Minh Đăng đột nhiên nói: "Tiểu Thánh tôn, tông chủ tới rồi."
Cung Ngô Đồng thuận miệng "ừ" một tiếng, không để trong lòng, ánh mắt không tự chủ mà liếc liếc xuống dưới —— không biết có phải ảo giác của y hay không, mà y cảm thấy hình như có cái gì đó đang bò trên chân mình.
Khi Vân Lâm Cảnh cau mày đi vào, đúng lúc nhìn thấy Cung Ngô Đồng chỉ qua loa khoác một lớp lụa mỏng ngang eo, đang nghiêng đầu sờ bắp chân của mình, như đang suy tư gì đó.
Trong phòng đong đầy xuân ý, biết dù cho cơ thể Cung Ngô Đồng có yếu ớt cách mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ không bị lạnh, nhưng Vân Lâm Cảnh vẫn không ngăn lòng mẹ dào dạt của mình được, đi lên phía trước lải nhải.
"Sao sư huynh cứ chọc tức Thánh tôn hoài vậy?" Vân Lâm Cảnh tiện tay khoác một cái áo choàng rộng lớn lên vai Cung Ngô Đồng, ấm giọng nói, "Đệ còn chưa hỏi, chuyện hàn ý nhập thể hôm qua là như thế nào, là hàn ý từ đâu mà có thể khiến cho tu vi Hoá Thần kỳ cũng không chống đỡ được? Sư huynh? Sư huynh..."
Vân Lâm Cảnh lải nhải nửa ngày, Cung Ngô Đồng lại như chẳng nghe thấy gì, còn đang tự sờ mắt cá chân mình.
Vân Lâm Cảnh ngồi xuống, nói: "Chân bị sao thế?"
Bụng ngón tay Cung Ngô Đồng chậm rãi lướt qua vùng da trên bắp chân, lười biếng nói: "Mới tìm được đồ chơi hay lắm."
"Hả? Cái gì?"
"Không có gì." Cung Ngô Đồng hất áo choàng ra, nói, "Cho huynh quần áo vừa người, huynh muốn ra ngoài."
"Thánh tôn bảo đệ trông huynh, mấy ngày gần đây không cho huynh rời tông gây chuyện." Vân Lâm Cảnh lấy ra một bộ pháp bào từ trong nhẫn trữ vật, đưa cho y, "Lại nói, bây giờ huynh... Là Kim Đan kỳ, ra ngoài một mình quá nguy hiểm."
Cung Ngô Đồng thay pháp bào có thể tùy ý thay đổi theo kích cỡ của mình, kéo kéo ống tay áo trắng tinh đơn sắc, ghét lắm nhưng mà giờ cũng chẳng chọn được.
Y cầm cây quạt lên, lại chít chít quạt quạt, liếc Vân Lâm Cảnh một cái: "Ông ấy bảo ngươi trông là ngươi trông à, ta là sư huynh ruột thịt của ngươi, hồi nhỏ ngươi tè dầm cũng là ta thay tã cho ngươi, giờ lớn nên biết giúp người ngoài rồi à?"
Vân Lâm Cảnh không quan tâm sư huynh bôi nhọ hắn "tè dầm", nhướng mày nói: "Phù nói tiếng người của sư huynh được giải rồi."
Cung Ngô Đồng làm mẫu cho hắn, nói: "Lăn con bê."
Vân Lâm Cảnh gật đầu, quả nhiên là giải rồi.
Cung Ngô Đồng cũng chả thích thoại bản thanh mai trúc mã, mấy năm nay chưa từng chọn các sư đệ làm phi tần của mình, lúc này đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Vân Lâm Cảnh, tâm như nước lặng, không hề nảy sinh dục vọng thế tục.
Vân Lâm Cảnh: "Giờ lại là loại phù nào đây?"
Cung Ngô Đồng ngồi xuống bàn, tiện tay đẩy xuân cung đồ sang một bên, lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ cái gì đó, thất thần nói: "Chắc là cứ suy nghĩ lung tung một lần thì sẽ bị giảm một tuổi."
Vân Lâm Cảnh thích sạch sẽ, không thể nhìn Cung Ngô Đồng bày bừa đồ đạc trên bàn như vậy, vừa không chớp mắt dọn dẹp đống đồ khó coi cho y vừa nói: "Đúng thật là loại phù Thánh tôn có thể hạ —— không phải vừa nãy huynh mới gặp đám Minh Tu Nghệ à?"
Không thì không có khả năng biến từ hai mươi sáu tuổi thành bộ dạng non nớt thế này chỉ trong một đêm được.
Hắn vừa nói xong, liền thấy bàn tay đang nghiêm túc viết viết vẽ vẽ của Cung Ngô Đồng ngừng lại, giọt mực thấm ướt giấy Tuyên*, dường như lại bắt đầu nghĩ ngợi gì đó.
*Giấy Tuyên hay giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ.
Vân Lâm Cảnh trơ mắt nhìn Cung Ngô Đồng lại thu nhỏ hơn một chút.
Vân Lâm Cảnh gõ gõ lên bàn, cắt đứt suy nghĩ lung tung của Cung Ngô Đồng: "Sư huynh đang vẽ gì thế?"
Lúc này Cung Ngô Đồng mới hoàn hồn, pháp bào trên người cũng dần thu nhỏ, mặc trên người vô cùng vừa vặn, y căn bản không thèm để ý, "Ừ" một tiếng, nói: "Nghiên cứu thuật pháp."
Cung Ngô Đồng luôn thích nghiên cứu mấy thứ kỳ quái để giết thời gian, Vân Lâm Cảnh thấy nhiều nên chẳng lấy làm lạ, im lặng đứng bên cạnh nhìn y vẽ.
Cung Ngô Đồng hạ bút rất giỏi, chỉ mất có một lát mà đã vẽ ra một trận pháp rườm rà đến cực điểm, y thổi thổi mực trên giấy, lúc này mới nhận ra Vân Lâm Cảnh vẫn đang đứng nhìn.
"Đệ đợi ở đây làm gì thế? Không bận trăm công ngàn việc à Vân tông chủ?"
Vân tông chủ nói: "Đệ phụng mệnh Thánh tôn, trông coi sư huynh."
Cung Ngô Đồng xém chút nữa trợn trắng mắt.
Vân Lâm Cảnh chỉ vào tay trái cầm bút của Cung Ngô Đồng, nói: "Đệ vẫn luôn muốn hỏi, tại sao vết bớt trên cổ tay sư huynh lại biến mất từ khi huynh kết Anh."
Cung Ngô Đồng dừng tay, cúi đầu nhìn.
Sườn cổ tay Cung Ngô Đồng có một ấn ký hệt như mị ma văn giữa mi tâm hồi trước lúc y phát bệnh, chỉ là màu hơi nhạt, hình như xuất hiện từ trong kinh mạch, giao triền với gân xanh, không nhìn kỹ thì căn bản không thể phát hiện.
"Ai biết được." Cung Ngô Đồng kéo tay áo xuống che khuất bớt, ngáp một cái, nói, "Huynh không có rời Cửu Phương tông đâu, đừng có đứng nhìn hoài."
Vân Lâm Cảnh biết cái tính miệng mồm bốc phét của Cung Ngô Đồng, ôn hoà mỉm cười, vẫn không đi.
Cung Ngô Đồng "Chậc" hắn: "Đang bảo vệ con trai* của mình đó à?"
*Câu này mình hơi không hiểu, gốc là 你守骨头呢 đại loại là 'ngươi đang bảo vệ xương cốt của mình à?', mình search trên mạng cũng không ra nên tạm hiểu là trêu bạn này đang bảo vệ cái gì quan trọng lắm
Vân Lâm Cảnh đã quen bị Cung Ngô Đồng mắng từ nhỏ tới lớn, căn bản không bị ảnh hưởng.
Cung Ngô Đồng tự suy xét tu vi của bản thân, vốn cũng không định rời Cửu Phương tông, nhưng thấy Vân Lâm Cảnh cứ nhìn chằm chằm y như bị cái gì ấy, đành phải coi hắn như sai vặt.
Hồng Trần Uyển hiện tại vẫn không thể so được với dáng vẻ trước khi bị hàn băng linh chủng phá hoại, mấy hôm trước Cung Ngô Đồng đến Linh Hủy cốc lại muốn mang một cây hợp hoan về, hôm qua đã được đưa tới nơi, nhưng do y bị bệnh nên còn chưa kịp trồng.
"Rảnh rỗi thế thì đào cái hố trồng cây cho huynh đi." Cung Ngô Đồng chọn một vị trí, nói, "Ừ, chỗ này này, đừng có dùng linh lực."
Vân Lâm Cảnh cũng không nổi giận, gật đầu bảo được.
Vì Cung Ngô Đồng không ngủ được, nên ngày nào y cũng nghĩ cách tìm cái gì chơi, trồng cây thôi cũng có thể giết thời gian tận nửa ngày, Vân Lâm Cảnh theo y từ nhỏ, hoàn toàn không có khí thế uy nghiêm hàng ngày của tông chủ Cửu Phương tông, chịu thương chịu khó đào hố cho sư huynh.
Vân Lâm Cảnh ở một bên trồng cây, Cung Ngô Đồng nhàn rỗi không có gì làm bèn ngồi cạnh hồ vừa đá nước vừa thổi tiêu.
Tiếng tiêu mềm mại êm ả, làm người say đắm.
Vân Lâm Cảnh nhìn bóng lưng của y, chợt nhớ tới lần đầu được nghe Cung Ngô Đồng thổi tiêu, lúc đó hắn được Trần Vô Hà cứu khỏi tay ma tu, đang trên đường về Cửu Phương tông.
Cung Ngô Đồng nho nhỏ một bộ áo tím, ngồi ở đầu thuyền chậm rãi thổi tiêu, hai cái chân thon dài đá qua đá lại nước trên sông, tóc đen như mực rũ xuống, giao hoà với sơn thủy, phảng phất như một bức hoạ.
Trần Vô Hà đút linh dược cho hắn, chữa khỏi đau đớn trên người hắn.
Toàn tộc Vân Lâm Cảnh bị ma tu sát hại, lòng vốn hận ý ngập trời, nhưng nhờ tiếng tiêu mà dần dần an ổn, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Cung Ngô Đồng.
Con đường phía trước không hay biết, hận giết gia đình huyết hải thâm thù, thế mà Vân Lâm Cảnh lại quỷ dị cảm nhận được sự yên bình nơi trái tim.
Giọng hắn khàn khàn hỏi Tràn Vô Hà: "Tiên nhân muốn đưa ta đi đâu?"
Cung Ngô Đồng thổi xong một khúc, dẹp bích tiêu đi, đứng ở đầu thuyền, tóc dài bị gió thổi tung bay, y vuốt mái tóc hơi nghiêng đầu, khuôn mặt non nớt lại diễm lệ cong môi cười với Vân Lâm Cảnh, cố ý xuất khẩu thành thơ.
"Con thuyền nhè nhẹ đi mau, thoắt đâu đã tới nẻo đầu rừng cây*."
*Khinh chu khứ hà tật, dĩ đáo Vân Lâm Cảnh: là hai câu thơ đầu trong bài Nhập Dược Da Khê (Vào suối Nhược Da), mình sử dụng bản dịch thơ của Trần Trọng Kim trong web thivien.net
Vân Lâm Cảnh ngẩn người.
Trần Vô Hà thản nhiên liếc Cung Ngô Đồng một cái, Cung Ngô Đồng lập tức ỉu xìu, ngoan ngoãn nói: "Đến Cửu Phương tông rồi ạ."
Vân Lâm Cảnh ngẩng đầu nhìn.
Màn sương tiêu tán, con đường phía trước hệt như một bức tranh thủy mặc.
Vẽ nên một Cửu Phương tông sau khi đắm mình trong cơn mưa lất phất.
Từ đó về sau, hắn đã lấy tên Vân Lâm Cảnh bái nhập môn hạ Cửu Phương tông, trở thành nhị đệ tử Trần Vô Hà.
Nhìn bóng lưng của Cung Ngô Đồng, Vân Lâm Cảnh chợt hoảng hốt cảm thấy, ngần ấy năm trôi qua, sư huynh của hắn tựa như chỉ lớn tuổi hơn một chút, còn tâm tính vẫn là cậu nhóc nở nụ cười sáng sủa với hắn trên chiếc thuyền nhỏ năm nào.
"Cậu nhóc" hai mươi sáu, thân hình mười bảy thổi xong khúc tiêu, cong môi dùng linh lực vóc nước tạt lên người Vân Lâm Cảnh.
Vân Lâm Cảnh trốn cũng không trốn, bị tạt đến ướt nhẹp cả bắp chân lẫn vạt áo, cười hỏi: "Sao thế?"
Cung Ngô Đồng quay đầu liếc hắn: "Huynh cảm thấy đệ đang thầm mắng huynh trong lòng."
Vân Lâm Cảnh: "..."
Vân Lâm Cảnh dở khóc dở cười, bình thường Cung Ngô Đồng sơ ý chủ quan lắm mà, sao giờ lại nhạy cảm thế.
"Sư huynh muốn rời Cửu Phương tông làm gì?" Vân Lâm Cảnh trồng cây xong, đi đến ngồi cạnh Cung Ngô Đồng, "Đệ làm giúp huynh."
Cung Ngô Đồng lẩm bẩm: "Mua thoại bản với xuân cung đồ mới, đệ sẽ mua thay ta à?"
Vân Lâm Cảnh mặt không đổi sắc gật đầu: "Mua chứ."
Cung Ngô Đồng bị hắn chọc cho cười đến đau cả răng: "Được rồi mẹ già à, biết đệ quan tâm huynh rồi, giờ huynh đảm bảo không ra khỏi Cửu Phương tông được chưa, đệ đừng có lắc lư trước mặt huynh nữa, đau hết cả mắt."
Vân Lâm Cảnh nói: "Lỡ huynh thật sự ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?"
Cung Ngô Đồng ghét bị quản nhất, nghe thế thì tức giận nói: "Ta đây sẽ... Sẽ không nghe Sương Hạ Khách kể chuyện nữa được chưa."
Vân Lâm Cảnh chấn động, cảm thấy lời thề này có thể so với câu "ta mà không yêu ngươi là sét đánh lên đầu ta ngay" của mấy cặp nam nữ người phàm, lập tức tin Cung Ngô Đồng sẽ không rời Cửu Phương tông, đứng dậy cút như mong muốn của sư huynh hắn.
Cuối cùng Cung Ngô Đồng cũng được nhàn hạ, nhưng rảnh quá thì ngược lại cũng hơi chán, bèn phải lăn qua lộn lại lôi trận pháp mới vẽ ra nghiên cứu thêm lần nữa, bầu trời mới dần ngả màu hoàng hôn.
Sau khi tiếng chuông nặng nề của học phủ Thiên Nhận vang lên, chưa được một lúc thì Minh Tu Nghệ lại ôm sách của ba người về, chắc là Việt Ký Vọng với Tuy Tương Phùng lại chạy đi chơi rồi.
Cung Ngô Đồng thấy hắn về, liền vẽ Thanh Tâm quyết lên lòng bàn tay, vươn đầu lưỡi liếm liếm ngậm vào trong miệng, đỡ phải suy nghĩ lung tung.
"Đồ nhi." Cung Ngô Đồng gọi hắn, "Chăm sóc cây hợp hoan đằng kia cho sư tôn một chút."
Minh Tu Nghệ hành lễ, nghe lời nói vâng.
Hắn lần lượt mang sách về phòng, cởi áo ngoài rộng thùng thình ra, xắn tay áo làm cu li cho Cung Ngô Đồng.
Minh Tu Nghệ quản lý hàn ý trong nội phủ từng giây từng phút, thấy mầm cây sắp héo hết cả rồi, bèn điều khiển linh lực hệ thủy dẫn nước dưới hồ đến, định tưới cây một lần.
Dòng nước lạnh băng ngưng tụ lại thành một cột nước thô to bằng cổ tay, liên tục bị dẫn dắt đi tưới nước.
Cung Ngô Đồng đang đảo loạn Thanh Tâm quyết hư ảo trong miệng như ngậm đường, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua vòi rồng nọ, nhất thời nhịn không được mà cắn nát Thanh Tâm quyết.
Dòng nước...
Minh Tu Nghệ không nhận ra sự khác thường của Cung Ngô Đồng, tưới nước xong xuôi thì rót linh lực hệ mộc vào cây hợp hoan, gốc cây dưới sự săn sóc ân cần bằng linh lực của hắn chậm rãi lớn lên.
Cung Ngô Đồng ngửa đầu nhìn bồ công anh che khuất bầu trời như hồng hoa*, vừa hài lòng gật đầu vừa vẽ bùa lên lòng bàn tay.
*Hồng hoa:
Bên cạnh còn có giàn nho mà Vân Lâm Cảnh trồng, lúc cây hợp hoan sinh trưởng có quẹt trúng vài quả nho, Minh Tu Nghệ ấn mũi chân xuống, điều khiển dây leo trên giàn gỗ mọc dài ra, ôm mấy quả nho treo lên lại lần nữa.
Cung Ngô Đồng còn chưa vẽ phù xong, ánh mắt lại chợt nhìn thoáng qua dây leo nọ, y thoáng như bị kim đâm, "hít hà" một tiếng.
Dây leo...
Sau khi Minh Tu Nghệ xong việc, hắn mới rửa tay, đi đến trước mặt Cung Ngô Đồng định hỏi một số tâm pháp mà mình không hiểu.
Hoàng hôn đã khuất bóng, lồng đèn trong Hồng Trần Uyển yếu ớt rực sáng, chiếu xuống hồ nước bên cạnh Cung Ngô Đồng.
Minh Tu Nghệ đến gần, nhìn bộ dáng Cung Ngô Đồng lúc này mới hơi sửng sốt.
Cung Ngô Đồng dưới ánh đèn giờ đã gần bằng tuổi Minh Tu Nghệ, khuôn mặt non nớt mờ mịt, dường như đang ngẩn người.
Minh Tu Nghệ lắp bắp kinh hãi, nhìn sư tôn từ trên xuống có hơi không phù hợp lễ nghĩa, hắn vội quỳ một gối xuống đất, gấp gáp nói: "Sư tôn đây là..."
Lời còn chưa dứt, Minh Tu Nghệ lại trơ mắt nhìn Cung Ngô Đồng đang nhìn chằm chằm hắn trở nên non nớt hơn vài phần.
Minh Tu Nghệ: "???"