*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ma tôn đại nhân tương lai bị sặc nước đến chết đi sống lại, thần trí mơ màng cảm giác được có một đôi tay túm hắn lên từ dòng nước lạnh lẽo.
Bên tai ầm ĩ, tầm mắt đen kịt phảng phất như bị mạng nhện giăng kín, rất nhanh đã từng bước bị vô số hình ảnh rời rạc lấp đầy, vỡ tung trong đầu hắn.
"Con ta, nếu ta không đăng đại đạo, Minh gia phải dựa vào con."
"Ầm ầm ầm ——"
"Chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi đã giáng hết, Thủ tôn sinh cơ chưa tuyệt, Thánh tôn! Xin ngài ra tay ——"
"Đại Diễn dĩ hạp, Phật tổ bất lực. Thủ tôn Minh Tịch, đã..."
"Minh Thủ tôn, đã ngã xuống."
Đã ngã xuống.
Minh Tu Nghệ đang hôn mê đột nhiên nhấc cánh tay ướt sũng lên, giãy dụa nắm lấy thứ gần mình nhất, năm ngón tay lạnh buốt níu chặt ống tay áo tầng tầng lớp lớp.
"Cha." Minh Tu Nghệ lẩm bẩm.
Trong trí nhớ, Minh Thủ tôn rũ mắt nhìn hắn thật lâu, cuối cùng cũng không nói gì, ngự phong đi đón thiên lôi.
Minh Tu Nghệ thất tha thất thểu muốn đuổi theo, nhưng không biết chân giẫm phải thứ gì, đột nhiên không kịp đề phòng quỳ rạp xuống đất.
Mùi máu nồng đậm xung quanh chui vào lỗ mũi, có người túm mái tóc rối bời ép hắn ngẩng đầu lên, tiếng cười khặc khặc chói tai truyền đến: "Không hổ là con trai của Minh Thủ tôn, linh cốt thật tốt."
"Linh cốt có tốt cũng vô dụng, chỉ cần đi vào Ma tộc Quá Vân Giang, không phải cuối cùng cũng trở thành tro cốt thôi ư?"
"Đưa hắn đến Hoang Châu điện, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Mùi hoa thực cốt nồng nàn lại mờ mịt, tựa như mùi dẫn hồn hương Minh Tu Nghệ từng đốt lúc bé thay cho an hồn hương, cảm giác lâng lâng như đang đứng trên mây, nhưng lại có một hương hoa quỳnh như sợi dây thừng túm chặt lấy hắn, kéo hắn trở lại.
Trong thoáng chốc, ống tay áo đang bị Minh Tu Nghệ nắm chặt mạnh mẽ thoát khỏi năm ngón tay của hắn, chỉ là hắn dùng lực quá mạnh, móng tay xé tay áo làm từ vải vóc thượng hạng thành một vết rách.
Một tiếng "Roẹt" chói tai vang lên, đột nhiên đánh thức vài phần thần trí còn đang mơ mơ màng màng của Minh Tu Nghệ.
Hắn ra sức cuộn tròn ngón tay, liều mạng muốn mở đôi mắt như bị nước hồ dán lại, căn bản không thể nhúc nhích.
Có người nhỏ giọng lầu bầu bên tai hắn: "Còn chưa nhập môn đã bị ngươi xé tay áo*, ai, thật là tiền đồ vô lượng mà."
*Xé tay áo= đoạn tụ.
Thanh âm kia quen thuộc mà xa lạ, Minh Tu Nghệ hoảng loạn hồi lâu mới nhớ người này chính là mị ma mua mình về làm lô đỉnh, trong lòng cả kinh.
Hắn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, liền cảm nhận được mùi hoa quỳnh đang ngày một tới gần, nhẹ nhàng di chuyển xung quanh hơi thở của hắn, rồi lại dịu dàng dừng ở cằm.
Một viên đan dược ngọt ngào được nhét vào trong theo cánh môi hắn.
Minh Tu Nghệ đại khái đoán được đây chẳng phải thứ thuốc gì tốt, lập tức cắn chặt khớp hàm, giãy dụa muốn trốn sang bên cạnh.
Viên đan dược lăn từ môi hắn xuống.
"Chậc."
Người nọ lần nữa nhặt linh đan lên, cũng lười chẳng muốn vật lộn với hắn nữa, nhẹ nhàng đưa tay đặt trên cổ hắn, toàn thân Minh Tu Nghệ lập tức mất đi sức lực, tùy ý để viên đan được đáng chết kia rơi xuống miệng hắn.
Phùng xuân linh đan, có thể tái tạo cốt nhục cho người chết, chỉ mới chạm vào đầu lưỡi đã hoá thành một sợi linh lực róc rách hoà nhập khắp xương cốt tứ chi, tức khắc chữa trị lục phủ ngũ tạng đang đau đớn do bị sặc nước.
Ngón tay Minh Tu Nghệ nhẹ nhàng cong lại đôi chút.
"Sư huynh, hắn chỉ là rơi xuống nước, cũng không phải sắp chết, linh đan dùng trên người hắn có phải hơi giống giết gà bằng dao mổ trâu không?"
"Nhưng ta muốn cho hắn dùng, không được sao?"
".... Được."
Minh Tu Nghệ vốn tưởng rằng viên đan được kia là độc dược tra tấn gì đó, lòng sinh tuyệt vọng mà chờ bị hành hạ đến sống không bằng chết, nhưng sau khi nhắm mắt đợi một lúc lâu, thân thể không những không cảm nhận được bất kỳ nỗi đau nào, mà ngược lại ma tức đang xao động trong kinh mạch lại được trấn an bớt phần nào.
Sấm sét bên tai nương theo hơi thở yếu ớt, Minh Tu Nghệ mơ màng thất tha thất thểu đuổi theo hương hoa quỳnh trước mặt, cuối cùng hoảng hốt đạp chân trong không khí, khôi phục thần trí.
Sau khi bị bắt đến Ma tộc Quá Vân Giang, Minh Tu Nghệ đã bị độc làm mù mắt, đôi mắt đã hơn nửa tháng không nhìn thấy ánh mặt trời đột nhiên trông thấy một tia sáng nằm giữa hàng mi, sửng sốt một hồi lâu mới ra sức mở mắt.
Ước chừng là sau giờ Ngọ, mưa xuân rơi tí tách tí tách trên mái hiên, dệt nên màn mưa từ trên trời rơi xuống, sương mù ngập tràn Hồng Trần Uyển, ý xuân dạt dào.
Minh Tu Nghệ mờ mịt nhìn mưa rơi bên ngoài một hồi lâu, mới hậu tri hậu giác phát hiện mắt mình đã khôi phục bình thường như trước.
Chẳng lẽ là do viên đan dược đó?!
Minh Tu Nghệ trong lòng rối loạn, tầm mắt không tự giác mà quan sát xung quanh.
Phòng của "mị ma" đó thanh nhã lạ thường, tơ lụa thủy mặc trắng tím đan xen bị gió xuân thổi đến bồng bềnh phất phơ, đồ trang trí trên bàn tuy trông tinh xảo không có gì bất thường nhưng lại đều là linh khí thượng phẩm hàng đầu.
Minh Tu Nghệ có chút bối rối.
Nơi đây như động phủ tiên nhân, thật sự là chỗ ở của ma tu ư?
Chẳng lẽ trước kia hắn... Đã nhầm lẫn gì rồi sao?
Minh Tu Nghệ nhìn nhìn bố trí trong nhà, đôi mắt dần dần thích nghi với ánh sáng, từng chút rõ ràng.
Tầng tầng lớp lớp hình bóng trước mắt tức khắc hợp lại với nhau, tầm mắt của Minh Tu Nghệ vừa hay dừng trên bóng người màu tím đang nằm trên nhuyễn tháp* bên cạnh cửa sổ.
*Nhuyễn tháp:
Minh Tu Nghệ đột nhiên ngẩn người.
Chắc là để ngắm mưa, nên nhuyễn tháp được đặt sát khung cửa sổ, một thân ảnh cao dài đang lười biếng tựa người lên gối mềm, toàn thân ngập tràn sự vui vẻ thoải mái.
Áo bào của người nọ trễ xuống khuỷu tay, để lộ tăng bào tuyết như tuyết bên trong, y phục trùng điệp chồng chất lên nhau phảng phất như một đoá hoa đang toả hương ngào ngạt.
Mái tóc đen cột hờ rũ xuống áo bào, giữa tóc nở rộ đoá quỳnh đỏ như máu, để lộ khuôn mặt diễm lệ kinh người.
Minh Tu Nghệ chưa bao giờ biết dung nhan của một người khi đang say giấc lại có thể so với lưỡi dao sắc bén hùng hổ doạ người, mà khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp ấy lại hoà hợp với cảnh mưa xuân bên ngoài vô cùng.
Đúng lúc này, một tia sáng bay ra từ trong ngọc bài Sương Hạ Khách nơi vạt áo.
Lông mi Cung Ngô Đồng khẽ run, lười biếng ngáp một cái, hơi mở mắt ra, cười nhạo nói: "Ngươi còn muốn nhìn bao lâu nữa?"
Minh Tu Nghệ đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với cặp mắt yêu dị kia, sửng sốt một hồi lâu, bỗng chốc đoán được thân phận của người nọ, hắn cứng đơ cả người, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lảo đảo sụp xuống.
Hắn thần sắc tái nhợt cung kính hành lễ: "Đa tạ Tiểu Thánh tôn ơn cứu mạng."
Cung Ngô Đồng siết cằm, cười nói: "Sao thế, sao không gọi ta là tên xấu xa nữa?"
Minh Tu Nghệ: "……"
Hồi tưởng lại cảnh bản thân chìm trong tuyệt vọng hận thù mà thốt ra những lời hết sức ngu xuẩn, cùng với vết cắn mà hắn dùng hết toàn lực ở Hoang Châu điện...
Khuôn mặt của Minh Tu Nghệ ngày một nóng rát, ánh mắt vội vàng nhìn thoáng qua cổ tay của Cung Ngô Đồng, lúng ta lúng túng nói: "Lúc trước là ta hồ ngôn loạn ngữ, nói năng vô lễ, mạo phạm Tiểu Thánh tôn, mong ngài thứ tội."
Cung Ngô Đồng chống đầu, lớp lớp áo bào rơi xuống cánh tay, để lộ dấu răng màu đỏ còn in hằn trên cổ tay.
Nhận được lời xin lỗi của Minh Tu Nghệ, y kiêu ngạo mà cười hừ một tiếng, cũng không biết là có ý gì.
Mưa như trút nước không ngừng, ngày càng nặng hạt.
Thuở nhỏ Minh Tu Nghệ đã từng gặp Cung Ngô Đồng một lần.
Hội Xiển Đạo tam giới năm ấy, tuyết bay đầy trời, Thánh tôn Cung Xác một thân tăng bào tuyết trắng nâng ô mà đến, nơi ông đi qua như được gió rẽ tung màn tuyết sang hai bên, cuộn tròn quanh tán ô trúc.
Năm ngón tay thon dài của Cung Xác hơi nâng cán ô lên, để lộ đôi mắt thiền tịch.
Đôi mắt ấy tựa ngọn đèn thiền trong ngôi chùa cổ, bị gió lạnh thổi qua mà vẫn toả ra ánh sáng ấm áp tĩnh mịch, chỉ nhìn một cái mà cảm thấy thân ông như đặt ở chùa miếu bốn phương, không chút vướng bận.
Các tu sĩ ở hội Xiển Đạo thấy ông, sôi nổi đứng dậy hành lễ.
Cung Xác đáp lễ từng người, ông khí chất thoát tục, từng cái giơ tay nhấc chân ung dung khoan thai khiến người khác tự phải cảm thấy xấu hổ —— Phật tử chùa cổ đời trước, dù có phá vô tình đạo thì vẫn là đám mây trên cao, cách xa trần thế.
Thế nhưng chẳng biết cái vị tựa như tiên nhân ấy nhận ra cái gì, hơi hơi nghiêng đầu hướng tán ô ra sau nói: "Đừng rộn."
Chỉ với hai chữ, đã khiến cho đám mây cao thượng ấy dính phải khói lửa nhân gian, thiền nhứ* vấy bùn.
*Thiền nhứ: đại loại như khí chất của Phật từ trong xương cốt.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Cung Xác lại nói: "Ra đây."
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, áo choàng tuyết trắng sau lưng Cung Xác nhẹ nhàng giật giật, mùi hoa quỳnh thoang thoảng xuất hiện, ngay sau đó là một thiếu niên áo tím ló nửa cái đầu ra từ trong áo choàng của Cung Xác.
Tất cả mọi người sửng sốt, không ngờ lại có người dám trốn trong áo choàng của Thánh tôn Cung Xác.
Thiếu niên Cung Ngô Đồng thân hình mảnh khảnh, trên cổ quấn một sợi tơ hồng, cả khuôn mặt xinh đẹp quá đáng, tiếc là lại đầy vẻ bệnh tật tái nhợt, hắn uể oải trốn trong áo choàng Cung Xác không chịu ra ngoài.
Minh Tu Nghệ vẫn còn là con nít nghe Cung Ngô Đồng nhẹ giọng nói: "Cha, con lạnh."
Mọi người cả kinh, lúc này mới nhận ra thiếu niên phảng phất như được đúc nên từ băng tuyết ấy, đúng là con trai của Cung Xác và Túng Tuyết Thanh.
Đây là lần đầu tiên Cung Xác dẫn Cung Ngô Đồng xuất hiện trước mặt mọi người trong tam giới.
Cung Xác vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt của Cung Ngô Đồng, trầm mặc giơ tay thủ pháp quyết.
Trong phút chốc, đỉnh núi tuyết bị một luồng linh lực cuồn cuộn mang theo gió ấm quét ngang, nơi gió đi qua hoa nở xuân về, cây khô gặp mùa xuân.
Chỉ trong một cái chớp mắt, đỉnh núi chìm trong bão tuyết ngàn năm xuân ý dạt dào, không còn tìm được một bông tuyết.
Mọi người đều bị hành động của Cung Xác doạ sợ, chậm chạp không khôi phục tinh thần.
Cung Ngô Đồng vươn đầu ngón tay ra ngoài xem xét, xác nhận bên ngoài đã là mùa xuân, mới túm áo Cung Xác đứng dậy.
Y nhìn bốn phía xung quanh, lễ phép gật đầu.
"Bái kiến chư vị tiền bối."
Mọi người hoàn hồn, vội nói không dám.
Minh Tu Nghệ đang đứng cách đó không xa, nhìn thiếu niên mảnh mai mình đầy bệnh sắc dung nhan diễm lệ đứng cạnh Cung Xác, giữa lông mày là thiền ý lạnh nhạt.
Mười năm gần đây, Minh Tu Nghệ luôn nghe nói Tiểu Thánh tôn kia kiêu ngạo mà lại xảo quyệt ngoan cố, được Cửu Phương tông và Thánh tôn sủng ái đến ăn chơi trác táng nhiều người thù ghét, nhưng vệt kinh hồng thoáng qua khi còn bé dường như đã khắc sâu trong lòng hắn.
Thiếu niên ốm yếu yên tĩnh dịu ngoan lại vô cùng lễ phép ấy, dù có được yêu chiều đến vô pháp vô thiên, cũng không phải là người ăn chơi vô độ khiến người ta sinh lòng chán ghét như trong miệng đời.
Minh Tu Nghệ kiên định như thế.
Cung Ngô Đồng vừa mới được nghe một đoạn thoại bản, tâm trạng rất tốt, nghe thế thì hơi nghiêng người, bởi vì tư thế nằm lệch sang một bên khiến vòng eo kéo căng tạo thành một độ cong mê người.
Y cười tủm tỉm nói: "Ta đẹp không?"
Minh Tu Nghệ sửng sốt, mờ mịt nhìn lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Không sao đâu, có ngắm thì ta cũng chả thu tiền của ngươi." Y mở chiếc quạt kim văn hoa quỳnh ra, tự quạt cho mình hai cái, cười híp mắt nói, "Thực sắc tính dã*, ngươi cũng không phải là nam nhân đầu tiên nhìn ta đến ngây ngốc, tha cho ngươi đó."
*Thực, sắc, tính, dã nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Minh Tu Nghệ: "……"
Cung Ngô Đồng ngoài miệng rộng lượng nói tha thứ, nhưng cây quạt nhỏ lại xoay hai vòng trên đầu ngón tay, trở tay nắm chặt cán quạt.
Chỉ thấy kim văn hoa quỳnh trên mặt quạt bỗng chốc đảo thành bốn chữ to mực đen nền trắng.
—— "Tiểu quỷ háo sắc".
Minh Tu Nghệ: "……"