Dạ Oanh

Chương 15:




Editor: Hazakura
Yến Tử đứng ở cửa căn cứ, ngẩng cổ chờ đợi.
Người đàn ông nắm bàn tay nhỏ bé xoa đầu em, không biết dịu dàng thúc giục đã bao lần.
"Yến Tử, mình phải đi thôi."
"Nhưng anh trai chưa đến, anh ấy nói muốn đi với mình mà. Bố ơi, mình chờ anh chút xíu nữa được không?"
Yến Tử ôm chặt con búp bê phương Tây trong lòng ngực mà Lệnh Ngạn đổi từ kho hàng lúc trước cho em. Dẫu búp bê bị thương vài chỗ, nhưng nom rất sạch sẽ, sau khi em nhận lấy vẫn luôn quý trọng vô cùng.
Người đàn ông nghe lời thỉnh cầu uể oải của em, nhịn không được liếc mắt về phía trong căn cứ, chờ mãi không thấy hình bóng người anh ta cũng chờ mong kia từ đoàn người xối xả.
Anh ta từng nói, nếu Lệnh Ngạn muốn đi với họ, anh ta sẽ chờ.
Thế nhưng, chờ từ sáng sớm đến tận giữa trưa, Lệnh Ngạn vẫn không đến.
Người đến cùng họ đi mất non nửa, họ không thể chờ thêm nữa.
Người lãnh đạo mới của căn cứ này, người đàn ông tên Trịnh Thù nọ vẫn luôn đứng cách họ không xa, lẳng lặng nhìn vẻ thất vọng cùng cực của hai người.
Thế nên, hắn thay Lệnh Ngạn truyền lời nhắn, nói Lệnh Ngạn đổi ý không đi nữa, anh không muốn phân biệt đối xử nên cũng không ra tiễn Yến Tử.
Yến Tử nghe tiếng thở dài tiếc nuối của bố em.
"Đi thôi, anh ấy sẽ không tới."
Những người thừa thãi rời đi, mấy tên chó săn lúc trước theo sau Phương Đức Lâm và Phương Sách hoặc đã chết trong đêm mấy hôm trước, hoặc đã đào tẩu, trong căn cứ toàn sót lại người ủng hộ Trịnh Thù.
Hắn ở nơi cao trong căn cứ nhìn chiếc xe rời thành khuất bóng thành chấm đen nhỏ trên đường về nhà, mới xoay người.
Tác phong làm việc của quân nhân luôn gọn gàng vô cùng, bởi vậy mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, căn cứ dưới sự dẫn dắt của hắn đã có quy mô hoàn toàn mới. Mọi người như đã quên hết những tháng ngày trước đây, trên mặt hiện nét vui sướng sau khi được sống lại.
Trên đường, người gặp Trịnh Thù đều cúi đầu chào che bớt ánh mắt kính sợ. Hắn hơi gật đầu đáp, về tới phòng với vẻ mặt không cảm xúc.
Ký túc xá cũ vốn tách người thường và dị nhân ra, dị nhân càng mạnh càng được hưởng điều kiện sống ưu việt, mà Phương Đức Lâm phát huy tính tham lam của một nhà tư bản đến tận cùng, tự mình chiếm dụng cả tòa lầu hai tầng.
Hiện giờ, tòa lầu bị phá sập, xây thành ký túc xá mới, nhiều người ở cùng nhau.
Dị nhân với năng lực mạnh mẽ vẫn có thể đạt được điều kiện sống tốt ở tận thế như cũ, nhưng đổi lại cái giá họ phải trả đắt hơn những người khác nhiều.
Mọi người đều không có dị nghị đối với việc này. Suy cho cùng, dị nhân còn sót lại sẽ không giống bọn Phương Sách trước kia, bắt nạt cả đồng loại.
Mà thân là lãnh đạo, Trịnh Thù tất nhiên được phòng đơn, phòng ký túc xá ấy được cái lớn hơn một nửa so với nơi ở tốt nhất dành cho dị nhân, phần còn lại chẳng khác nào phòng của bất kỳ người thường không có dị năng.
Có điều, ký túc xa của hắn nằm biệt lập, thường sẽ không có ai vào sâu bên trong.
Đẩy cửa ra, ánh sáng mờ nhạt chiếu ra hình hài căn phòng, bao gồm một chiếc giường, một cái bàn, với một cái toilet đơn sơ.
Trịnh Thù khóa trái cửa, bật đèn trên tường, không biết đang nói với ai.
"Bọn họ đi rồi."
Hắn đi vào trong, đến thẳng bên mép giường, bàn tay kéo mở góc chăn, lộ ra tý xíu người bị giấu phía dưới.
Khóe môi cong thành nụ cười nhạt, sự u ám phủ đầy mắt hắn, nhẹ giọng lặp lại.
"Lệnh Ngạn ơi, bọn họ đã đi rồi, sẽ không trở về."
Lệnh Ngạn rũ đầu chôn nơi khuỷu tay, mái tóc đen nhánh rơi lả tả trên sườn mặt trắng nõn, môi mím chặt, cằm nhòn nhọn.
Gần như không nghe thấy hơi thở phập phồng của anh, như đã ngủ say.
Nhưng khi tay Trịnh Thù sờ mặt anh bị hơi ẩm nóng phả vào, biến cả lòng bàn tay ươn ướt. Lông mi khép chặt của Lệnh Ngạn ướt đẫm, mà chất lỏng ấm áp vẫn không ngừng chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt.
Hai tay anh cuộn trước ngực, cổ tay bị trói buộc vào một bên chân giường.
Chân anh cũng bị trói chặt trên chiếc giường này.
Trịnh Thù không muốn làm anh bị thương, không dùng dây thừng mà thay bằng quần áo của mình bao lấy tay chân anh không lối thoát.
Trói không đau, nên Lệnh Ngạn tưởng mình có thể tự cởi, nhưng vải dệt hơi mỏng như bị đóng đinh, anh dùng móng tay cào, dùng răng cắn. Đến tận khi ngón tay anh ửng hồng, vẫn cởi không ra.
Hình như Lệnh Ngạn không muốn đụng vào bàn tay hắn, thoáng giật giật tránh đi, sau đó đem mặt vùi càng sâu, âm thanh mỏng manh.
"Cậu nói... nói ngủ với cậu một đêm, coi như báo đáp, từ đây về sau tôi không nợ cậu cái gì."
Ngày đó anh chủ động hiến thân, muốn dùng chính mình trả ơn Trịnh Thù, nhưng Trịnh Thù không đáp ứng, nhìn anh thật lâu, chưa nói gì đã đi rồi.
Đến tận đêm qua, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Lệnh Ngạn, thốt những lời sau:
"Bên tôi một đêm, ơn tôi giúp em coi như trả xong."
Giây phút ấy, tảng đá nặng trong lòng Lệnh Ngạn bỗng nhiên biến mất.
Anh thậm chí cảm kích Trịnh Thù đưa ra yêu cầu như thế, dùng thân thể quấn nhau say sưa trả hết sự hy sinh của Trịnh Thù mà giảm bớt sự áy náy trong lòng anh.
Cho nên, tối hôm qua anh dịu dàng ngoan ngoãn vô cùng, hoàn toàn mở rộng thân thể đón lấy sự xâm nhập từ Trịnh Thù.
Trịnh Thù không đeo bao, làm thật ác, cũng thật lâu.
Đêm khuya ập đến, Lệnh Ngạn hơi ăn không nổi, nhưng anh không muốn khiến Trịnh Thù cụt hứng, đành căn răng nhẫn nại chịu đựng cảm giác trướng to bên dưới.
Hòng phân tán lực chủ ý, đương lúc tinh thần tan rã, anh nhớ sự tự do sẽ đến cùng hừng đông, bỗng cảm thấy trái tim mình lâng lâng đến lạ.
Hình như anh bật cười thành tiếng, không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ Trịnh Thù vẫn luôn trầm mặc bỗng dừng động tác, hỏi.
"Rời đi nơi này, em phấn khởi thế sao?"
Lệnh Ngạn hoàn toàn chìm đắm trong sự khao khát hướng về tương lai, âm thanh lẫn giọng điệu của Trịnh Thù đều trở nên mơ mơ hồ hồ, khoan thai đến muộn lọt vào tai anh.
Vài giây tĩnh lặng trôi qua, anh định mở miệng trả lời, nhưng Trịnh Thù cứ như chưa nói gì, tiếp tục húc anh trong yên lặng.
Thế là Lệnh Ngạn không thốt nổi dù chỉ một chữ, cũng cho rằng câu hỏi chuyện vừa rồi là ảo giác của chính mình.
Được một nửa, anh mệt quá ngất đi, không biết cuối cùng Trịnh Thù làm bao lâu.
Mà sau khi tỉnh lại, anh phát hiện mình bị trói.
Cửa phòng đóng chặt, chẳng biết Trịnh Thù đi đâu, anh có tuyệt vọng gào thét cầu cứu thế nào đều không có ai nghe thấy.
Trời ngoài cửa sổ ngày càng tối, đã vào khuya. Anh biết, mình đã bỏ lỡ cơ hội rời đi duy nhất.
Đoàn của Yến Tử hẳn đã sớm đi rồi.
Lúc này anh mới hiểu mục đích của Trịnh Thù.
Trịnh Thù không muốn anh đi, cũng không cho anh đi.
Trình Thù nhìn vẻ mặt yếu ớt mà vô vọng của anh. Sắc mặt hắn không đổi, lực ngón tay sờ vào càng nhẹ bẫng, như nâng niu viên đá sắp chảy thành nước, khe hở ngón tay khép chặt không cho phép lọt ra ngoài.
Hắn thấp giọng nói.
"Tôi hôm qua nói rồi, bên tôi một đêm, từ đây chúng ta không ai nợ ai."
Lòng bàn tay lau thế nào cũng không hết nước mặt Lệnh Ngạn, từng giọt rơi xuống cần cổ trắng ngần của anh.
Nơi đó có mấy dấu hôn rất sâu lẫn dấu răng hỗn loạn, màu xanh tím như bị bạo hành thoạt nhìn ghê người, dường như nếu sâu hơn tý nữa sẽ có thể cắn đứt cổ anh.
Tối hôm qua, trong nháy mắt, Trịnh Thù thậm chí từng nghĩ như thế.
Hắn muốn cắn đứt yết hầu Lệnh Ngạn, muốn nuốt sạch máu thịt anh, muốn Lệnh Ngạn không còn nghĩ rời đi căn cứ, rời khỏi chính mình.
Lệnh Ngạn nỡ lòng nào vứt bỏ hắn?
Tín ngưỡng của hắn, sao được phép vứt bỏ hắn?
Bi thương ngập tràn lẫn cố chấp điên cuồng biến Trịnh Thù thành người xa lạ chính mình không quen.
Mà hắn chẳng kinh ngạc trước sự thay đổi của chính mình, thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt mặc kệ mình biến thành ai đó càng ngày càng đáng sợ, chôn thân chốn ngày tàn không thể quay đầu.
Tay hắn bao quanh cần cổ trắng ngần của Lệnh Ngạn, khống chế sinh tử của anh chỉ trong một ý nghĩ.
Trịnh Thù nhìn anh chằm chằm, nói chậm rãi.
"Em không nợ tôi, cho nên từ nay về sau, là tôi cầm tù em."
Hắn là tội phạm hành hung, Lệnh Ngạn là người bị hại.
Quan hệ như thế chẳng là gì, chỉ cần có thể giữ lại Lệnh Ngạn, hắn tình nguyện trở thành kẻ phạm tội lạnh lùng ác độc.
Nghe hắn nói, Lệnh Ngạn bắt đầu phát run, không biết do khó nén tiếng khóc, hay đang sợ hãi ân nhân từng cứu với chính mình giờ đã khác xưa.
Đột nhiên, anh thở không nổi, cái tay Trịnh Thù dán vào da thịt anh như cách lớp da bóp chặt tim anh, biến căn cứ này thành nhà tù không chỗ trốn chạy.
Hơi lạnh từ bốn phương tám hương bủa vây, sự tức giận thoát khỏi lòng ngực, anh tức thì đẩy tay Trịnh Thù, vội vã chạy trốn, trên mặt hiện vẻ ghét cay ghét đắng, như thể gần Trịnh Thù chút thôi đã không chịu nổi.
Trịnh Thù thấy vẻ mặt anh, vẫn thản nhiên nhìn anh như cũ, sau đó giơ tay.
Không trung như hiện ra cái lưới, thành bóng ma thật lớn phủ xuống, trói chặt sinh vật nhỏ bé che kín không chỗ hở.
Tay hắn xốc chăn, tức thì bắt được mắt cá chân nhỏ gầy bị quần áo buộc chặt, kéo Lệnh Ngạn đang hốt hoảng trở về.
Trịnh Thù không màng anh giãy giụa, dùng sức ôm anh thật chặt, siết gáy anh, như người yêu ôm nhau thỏ thẻ bên tai.
Ánh mắt u ám dừng đâu đó giữa không khí, hắn cười rất nhẹ, lầm bầm làu bàu nỉ non.
"Lệnh Ngạn ơi, tôi không cho phép em thoát khỏi tôi."
"Số phận chúng ta đã đan xen, đừng hòng nghĩ vứt tôi ở lại chạy trốn một mình, vĩnh viễn đều không thể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.