Dạ Thiên Tử

Chương 20: Thịt Đường Tăng




Tiết Thủy Vũ ngồi trong phòng, cẩn thận nhớ lại tất cả mọi thứ từ khi mới quen với Mã đại thẩm, cuối cùng đã xác định được mình đã bị bà ta lừa gạt. Lúc này, nàng mới nhận ra cửa sổ trong phòng đều bị đóng đinh như thể được đặc chế, khiến mình không thể trốn thoát.
Phát hiện ra sự lo lắng của nàng, Diêu Diêu ôm cổ mẫu thân, chớp chớp đôi mắt to như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ cố dùng đôi tay bé xíu ôm nàng chặt hơn.
Nàng không nhịn được mà rơi nước mắt. Nàng rất hận, hận mình ngu xuẩn, cũng hận loại đàn bà độc ác như Mã đại thẩm.
Trong đầu nàng đã tưởng tượng ra đủ thứ hậu quả đáng sợ.
- Tiểu thư, Tiểu Vũ quá vô dụng, Tiểu Vũ phụ sự phó thác của người. Tiểu Phong ca ca, thật xin lỗi, ta...
- Kẹt...
Một tiếng kẹt cửa rất nhỏ vang lên, nhưng Tiết Thủy Vũ vẫn nghe thấy. Nàng giật nảy mình như một con thỏ sợ hãi, co rúm người lại mà hơi run rẩy. Nàng ôm chặt Diêu Diêu hoảng sợ nhìn ra phía cửa.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra một nửa, rồi có một bóng người xuất hiện. Do đứng ngược sáng, nàng chỉ nhận ra đó là bóng của một người đàn ông nên nội tâm lại càng sợ hãi.
Người đàn ông nọ không tiến lại gần, chỉ bình tĩnh đứng ở cửa, hừ lạnh một tiếng. Loảng xoảng! Một xâu tiền được ném vào phòng, rồi bóng người kia lại lập tức quay người rời đi.
Nàng ngạc nhiên tròn mắt, ôm Diêu Diêu vội vàng xông tới cửa, chỉ thấy bên ngoài trống trơn chẳng có ai.
Quay đầu lại, nàng chỉ thấy một xâu tiền dưới mắt đất. Dưới ánh mặt trời chiếu vào nó trở nên sáng lấp lánh.
Diêu Diêu chớp chớp đôi mắt to đen như quả nho, bất ngờ nói với Tiết Thủy Vũ:
- Nương, nhất định người nọ là Tiểu Thiên ca ca.
- Chớ nói nhảm!
Con bé lại vui vẻ:
- Nhìn đi, ca ấy ở đó đó.
Nàng mừng quá, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngón tay Diêu Diêu chỉ vào một con ruồi giữa không trung:
- Tiểu Thiên ca ca biến thành con ruồi... bay mất.
Nàng thất vọng!
...
- A! Thật là một nữ nhân ngu xuẩn. Sao lại có thể có một nữ nhân ngu xuẩn đến thế!
Diệp Tiểu Thiên rất bực bội, từ khi gặp ả con buôn Mã đại thẩm, vận rủi của Tiết Thủy Vũ không ngừng kéo tới.
Có được một xâu tiền Tiểu Thiên cho, nàng đã có vốn liếng để đi về hướng tây nam. Sau đó, nàng ở lại trong một trấn nhỏ, thường ra ngoài nghe ngóng xem có thương khách tới Quý Châu không để đi cùng, nhưng rồi lại bị một tên du thủ du thực lừa bán vào kỹ viện.
Khi Diệp Tiểu Thiên vào kỹ viện, mụ ma ma ở đó đang tìm mấy tên tới cưỡng hiếp nàng. Đây là biện pháp tốt nhất để đối phó với đám trinh tiết liệt nữ. Một khi đã mất đi thứ cần giữ nhất, rất nhiều người đã cam chịu trước sức mạnh.
Diệp Tiểu Thiên đành phải bịt mặt giả làm một kẻ ngang ngược. Nhưng hắn cũng không phải loại người cơ bắp. Rơi vào đường cùng đành bày kế đốt phòng bếp, tranh thủ trong lúc kỹ viện gà bay chó chạy bèn cầm một cây gậy xông vào phòng, cứu nữ nhân ngu ngốc tự ném mình vào miệng hổ này ra.
Sau hành động vĩ đại này Diệp Tiểu Thiên cũng bị thương khắp nơi, còn chưa kịp khỏi hẳn thì Tiết Thủy Vũ lại mải mua bánh bao trong trấn mà để lạc mất Nhạc Diêu. Diệp Tiểu Thiên là ca ca của Nhạc Diêu, lại chặn một lên vô lại đang muốn đưa con bé vào trong một con ngõ nhỏ, mà đưa Nhạc Diêu đang hôn mê về bên cạnh nàng.
Cứ như vậy, hết lần này đến lần khác hắn dùng hết khả năng và trí tuệ để cứu Tiết Thủy Vũ và Nhạc Diêu. Mà Nhạc Diêu và Thủy Vũ lại như Đường Tăng, liên tục bị yêu quái dọc đường bắt đi.
Thấy hai mỹ nữ một lớn một nhỏ liên tục gặp chuyện xui xẻo thê thảm, mới đầu hắn còn cảm thấy đắc ý. Việc Tiết Thủy Vũ không từ mà biệt đã xúc phạm đến lòng tự tôn của tiểu xử nam, khiến hắn cho rằng lão thiên gia có mắt mới thay hắn trừng phạt tiểu nữ nhân cố chấp này.
Nhưng đắc ý chẳng được bao lâu, hắn lập tức nhận ra ông trời đang trừng phạt mình. Mỗi lần Thủy Vũ và Nhạc Diêu gặp nạn, giống như Đường Tam Tạng chỉ ngây ngô chờ hắn tới cứu. Còn hắn phải dốc hết vốn liếng tới mức tưởng như sắp khổ tu thành Tề Thiên Đại Thánh rồi.
Thực ra hắn hoàn toàn có thể phất tay mà bỏ tới kinh thành, không cần phải tiếp tục đi theo sau lau mông cho Tiết Thủy Vũ nữa. Nhưng hắn lại không đành lòng bỏ đi. Khi mới thấy nàng gặp chuyện hắn còn cảm thấy hơi sung sướng kiểu “oán phụ”, nhưng giờ thì chỉ cảm thấy khổ tới mức không chịu nổi nữa.
Hắn cũng biết, vận rủi liên tiếp đến với Tiết Thủy Vũ cũng không thể trách nàng. Nàng vốn là một nữ nhân rất xinh đẹp. Mà tại nơi tiểu trấn sơn dã này lại càng thùy mị nổi bật, như một con đom đóm giữa đêm khuya, làm sao không gây chú ý với những kẻ có dã tâm được chứ.
Hôm nay, Đường Tăng đáng thương... Thủy Vũ cô nương đáng thương lại gặp xui xẻo.
Diệp Tiểu Thiên cắm cành cây trên đầu làm mũ che nắng, mệt mỏi ngồi bên bờ sông, vẻ mặt buồn rầu.
Chuyện hôm nay là thế này... Bên bờ con sông nhỏ có một thôn trang, trong thôn trang có một vị Hoàng viên ngoại. Gần như cả bốn tòa núi ở đây đều của Hoàng viên ngoại, cho nên hầu hết dân chúng trong thôn trang đều là tá điền của nhà đó.
Ở nơi như thế này, một địa chủ cũng được coi như thổ Hoàng đế một phương, lời nói còn có tác dụng hơn cả Huyện Thái gia, đương nhiên có tác dụng nhanh hơn lời nói của Hoàng đế. Bởi vì trong thâm tâm dân chúng, Hoàng đế ở nơi xa xôi còn chẳng đáng sợ bằng Huyện thái gia, mà thổ Hoàng đế còn đáng sợ hơn cả Huyện thái gia.
Tiết Thủy Vũ dẫn theo tiểu nha đầu đang đói sôi bụng lang thang trong thôn xin đồ ăn. Hoàng viên ngoại thích làm việc thiện thấy nàng lại đại phát thiện tâm, nhiệt tình giữ nàng lại, cũng hùng hôn tuyên bố không chỉ cho nàng ăn, còn tặng nàng tơ lụa, tặng cho nàng một mái nhà và tặng cả cho nàng một người đàn ông – là chính y.
Được rồi! Thực ra đây chính là câu chuyện về một kẻ thô tục trắng trợn cưỡng ép cướp đoạt nữ nhân. Bình thường, với tư cách là người giàu nhất thôn, Hoàng viên ngoại cũng sẽ không làm như vậy. Dù sao y cũng không đói đến mức phải trắng trợn cướp đoạt dân nữ. Huống chi, cho dù làm giàu thường chẳng có đức, nhưng con thỏ cũng không ăn cỏ gần hang.
Có thể do Tiết Thủy Vũ không phải là bãi cỏ ở gần ổ, cũng chẳng biết từ đâu nàng chạy nạn tới đây. Mà trong thôn toàn là tá điền nhà mình, sẽ không có ai nói lung tung. Cho dù hiện giờ nàng không tình nguyện, nhưng tới khi mọi chuyện xong rồi, còn lo nàng không chịu sao?
Cho nên, Hoàng viên ngoại không phải thổ phỉ cũng không phải ác bá, chỉ là một tài chủ chưa từng va chạm xã hội, trong kinh thành Diệp Tiểu Thiên chỉ coi như con dế nhũi lại diễn vai cường đạo lần đầu tiên trong đời.
Diệp Tiểu Thiên nhìn hoàng hôn bên ngoài mà vô cùng lo lắng. Rất nhiều tội ác đều xảy ra trong đêm, nếu vẫn không thể tìm cách cứu nàng ra, nhất định tối nay nàng sẽ thuộc về tên địa chủ kia rồi.
Nghĩ tới thế lực của tên địa chủ kia trong thôn mà toàn thân hắn mềm nhũn. Nhưng khi nghĩ tới thân thể mềm mại thơm tho của Tiết Thủy Vũ, nơi kín đáo của hắn lại cứng lên. Trong một khắc vừa mềm nhũn vừa cứng ngắc đó, đương nhiên hắn chọn nghĩ bằng nửa dưới cơ thể.
- Cho dù nàng là miếng thịt Đường Tăng thì cũng phải là thịt Đường Tăng của ta! Do ta độc chiếm, há lại cho kẻ khác nhúng vào?
Diệp Tiểu Thiên giật cái mũ lá trên đầu, ném mạnh xuống sông, dứt khoát xoay người đi vào thôn. Mèo thích ăn cá, nhưng mèo không biết bơi, cá thích ăn giun, nhưng cá lại không thể lên bờ. Ông trời giao cho ngươi rất nhiều chuyện mà ngươi không thể hoàn thành một cách đơn giản được. Còn thành công chính là tiếp tục kiên trì công việc mà người khác không thể kiên trì.
- Mở cửa, mở cửa!
Cửa lớn của Hoàng viên ngoại bị dộng ầm ầm liên tục không ngừng nghỉ, rõ ràng là kẻ cố tình đến phá hoại.
- Đến đây đến đây!
Diệp Kha vội vàng gào lên đáp lại, nhanh chóng chạy ra cửa phủ. Với tư cách là kẻ sai vặt đón khách của Hoàng phủ, thường ngày mặt mày gã chẳng hề nhã nhặn, giọng nói cũng hoàn toàn không dễ nghe. Bởi gã là một người đàn ông thô lỗ điển hình, râu ria lởm chởm.
Thông thường kẻ đón cửa của vẫn là người trầm ổn kinh nghiệm, hoặc là lanh lợi lễ phép, bởi dù sao đây cũng là bộ mặt của cả nhà, là kẻ đón khách tiếp khách. Nhưng Hoàng viên ngoại làm ông chủ một phương, bình thường nào có nhà đại hộ nào khác đến đâu?
Trong mắt Hoàng địa chủ, kẻ đón cửa chính là chó giữ nhà, tác dụng chủ yếu là hù dọa đám điêu dân kia, cho nên mới dùng một kẻ hung hăng như Trương Phi là Diệp Kha. Diệp Kha bước ra ngoài cửa lớn, hét lên:
- Đừng có đập nữa, gọi hồn hay sao? Ngươi vội đi đầu thai à?
Cửa mở ra, bên ngoài là một người y phục đơn sơ, chỉ là một bộ áo bằng vải màu xanh, thậm chí hơi cũ nát, trên đầu chít một chiếc khăn vuông. Xem tướng mạo còn khá non nớt, có điều nhìn phong thái thì cũng không phải nông dân.
Chút ánh mắt đó Diệp Kha vẫn cần phải có, y nhíu đôi mày to rậm nhìn vị khách từ trên xuống dưới vài lần để dò xét. Rồi y cũng không đuổi đi ngay mà có vẻ không vừa lòng hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Diệp Tiểu Thiên lạnh lùng liếc gã, chậm rãi đáp:
- Ta là bộ đầu Đề hình án sát sử ti, lão gia nhà các ngươi là thôn trưởng ở đây?
Diệp Kha mới chỉ gặp bộ khoái của huyện. Đề hình án sát sử ti? Nghe phức tạp thật đấy, nó là cái gì nhỉ? Tuy không hiểu nhưng gã cũng biết đối phương là bộ khoái, nên lập tức khiêm tốn hơn, ngượng ngùng hỏi:
- Dạ dạ dạ, lão gia nhà thảo dân chính là thôn trưởng ở đây. Không biết sai gia có chuyện gì ạ?
Trước kia Diệp Tiểu Thiên cũng là người trong cửa công, giả làm quan sai cũng rất thuyết phục. Hắn ngông nghênh đi vào, nhàn nhạt hỏi:
- Gọi lão gia nhà các ngươi ra gặp ta. Ta có chuyện cần hỏi. Còn nữa, pha trà cho ta, khát chết rồi!
- Ai ai!
Diệp Kha vội vàng chạy sau Diệp Tiểu Thiên, thấy hắn đang từng bước tiến vào phòng khách thản nhiên ngồi xuống, bèn vội vàng hét lên gọi nha đầu không có mắt đi pha trà cho viên quan sai này, còn mình chạy thẳng tới hậu trạch.
Trong một gian phòng trong hậu trạch, Tiết Thủy Vũ đang ôm chặt Nhạc Diêu, nói với nó là sẽ bảo vệ Diêu Diêu, mà đồng thời cũng là muốn nhờ Diêu Diêu cho mình một chút dũng khí. Nàng không nghĩ một Hoàng viên ngoại thường ngày vẫn như Phật Di Lặc lại là một con sói đội lốt cừu. Quả thực là khóc không ra nước mắt!
Hoàng viên ngoại ưỡn cái bụng to tròn vo cười híp mắt với nàng:
- Tiểu nương tử, ta có ý tốt thôi. Nàng xem, nàng cô nhi quả mẫu, cho dù rời khỏi thôn trang của ta nhưng liệu có thể thuận buồm xuôi gió tới được Quý Châu không?
- Nói thật, các ngươi thuận lợi đi tới tận đây đã là được trời cao ưu ái rồi. Nếu tiếp tục đi tới nữa, các ngươi không bị sói bắt cũng sẽ bị đám nửa dân nửa phỉ sống trên núi bắt đi, làm lão bà chung cho cả trại. Tuy lão phu hơi lớn tuổi nhưng vẫn biết thương yêu nàng. Nàng xem, nhà ta vàng bạc chất thành núi, đi theo ta được ăn ngon mặc đẹp, có gì là không tốt? Nàng cứ theo lão phu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.