Dạ Thiên Tử

Chương 8: Cái khó ló cái khôn




Mắt thấy một đôi nam nữ bị trói đến trước sảnh, khách tới phúng viếng đều tò mò xúm lại, châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ. Lúc này Dương phu nhân và huynh trưởng bà ta đi tới từ hậu viện, rất nhiều khách nhân vội che dấu sự hiếu kỳ, tiến tới an ủi.
Diệp Tiểu Thiên đang tròn mắt dò xét con gái xinh đẹp của Dương Lâm, cảm thấy hơi khác thường, lúc này mới nghiêng đầu đi, liền thấy một lão phụ nhân đang chống quải trượng khoác trên vai áo gai để tang nói chuyện với một lão đầu tóc trắng, hai người này hiển nhiên là trung tâm của mọi người ở đây.
Lão đầu kia nhìn qua đã bảy tám mươi tuổi rồi, mặt mũi nhăn nheo, tóc trắng xóa, tay chống một cây đằng trượng màu vàng, đúng là lão tộc trưởng Dương gia Tĩnh Châu. Dương phu nhân rỉ tai vài câu với lão, rồi cao giọng nói với mọi người:
- Các vị thân bằng hảo hữu, lão thân có chuyện muốn nói.
Dương phu nhân lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Tiểu Thiên và nữ tử sắc mặt tái nhợt đang run sợ, nói với tân khách trong sảnh đường:
- Chuyết phu qua đời, làm phiền các vị tới đây phúng viếng, thiếp thân vô cùng cảm kích. Nhưng ngay trong lúc giữ đạo hiếu chuyết phu, tiện tỳ này...
Dương phu nhân chỉ một ngón tay vào nữ tử dung mạo thanh lệ, cắn răng nghiến lợi nói:
- Tiện tỳ này lại đại nghịch bất đạo, tư thông với người khác, làm chuyện cẩu thả kia trong lúc giữ đạo hiếu chuyết phu!
Lời vừa nói ra, giống như tiếng sét giữa trời quang, tân khách trong sảnh đường lập tức xôn xao, nhìn về phía nữ tử kia, trên mặt lộ vẻ coi thường.
Nữ tử thanh lệ kia kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp mở to, dường như không ngờ Dương phu nhân lại sắp xếp cho nàng một tội danh xấu xa như thế. Nàng kinh ngạc nhìn Dương phu nhân, đột nhiên lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào tức giận nói:
- Ta không có, ta không có! Ngươi oan uổng ta!
Dương phu nhân liên tục cười lạnh, căn bản không quan tâm lời nàng nói, chỉ nói với Dương lão tộc trưởng:
- Việc này có quản sự và gia đinh trong phủ làm chứng, gian phu dâm phụ bị bắt giữ tại chỗ, nếu không phải như thế, thiếp thân sao lại tự làm gia môn hổ thẹn? Lão tộc trưởng, hôm nay thiếp thân đã bắt gian phu dâm phụ tới, đây là chuyện của Dương gia, còn là chuyện của gia tộc Dương thị ta. Chuyết phu đã không còn, thân là nữ tắc, xử trí thế nào, xin tộc trưởng đại nhân ngài báo cho biết.
Lão tộc trưởng giọng nói như chuông đồng:
- À? Lão Lục gia, ngươi nói cái gì? Gia môn cái gì? Ngươi nói lớn một chút, ta nghe không rõ.
Diệp Tiểu Thiên tuyệt đối không ngờ rằng vị Dương phu nhân này rõ ràng không hỏi liền định tội danh cho hắn rồi. Trong giây phút này hắn hiểu được độc kế của Dương phu nhân, không nghĩ tới vị Dương phu nhân này không chỉ coi tiền như mạng, hơn nữa tâm tư nhỏ bé như thế, chỉ vì trượng phu sủng ái thiếp thất, chỉ vì bà ta hoàn toàn không thể sinh con, thiếp thân kia lại sinh con gái cho trượng phu, bà ta ghen ghét lại muốn đẩy đứa con gái do thiếp thất sinh ra vào chỗ chết mới chịu bỏ qua.
Lão tộc trưởng Dương gia nghễnh ngãng vẫn gắt giọng hỏi:
- Nàng nói cái gì? Trói nàng lại làm gì? Nàng làm hỏng gia môn nhà ngươi rồi?
Diệp Tiểu Thiên trực tiếp rống to:
- Dương phu nhân! Đây hoàn toàn là một bên nói bậy, ngươi cũng không nên ăn nói bừa bãi, Diệp Tiểu Thiên ta vốn không quen biết với tiểu nương tử này, gian tình từ đâu?
Kỳ thực Dương phu nhân cũng không tin tưởng tiểu tử khẩu âm từ nơi khác này là gian phu, chẳng qua muốn nhân cơ hội này diệt trừ cái đinh trong mắt bà, cho nên mới không hỏi hắn, chỉ cười nhạt nói:
- Ngươi nói không có là không có sao? Tam Sấu, nói cho mọi người, chỗ ngươi bắt được hắn.
Dương Tam Sấu tiến lên hai bước, nói với mọi người:
- Các vị lão gia, tiểu nhân là quản sự Dương phủ Dương Tam Sấu. Người này lén lút lẻn vào Dương phủ, hẹn hò với tiểu tiện nhân này, lúc hai người đang cởi áo nới dây lưng, vừa vặn tiểu nhân đi đưa bạc hàng tháng, trùng hợp phát hiện, cho nên mới bắt chúng tới, giao cho phu nhân xử trí.
Diệp Tiểu Thiên lớn tiếng nói:
- Đúng thế, ta đúng là ở trong phòng tiểu nương tử này... không phải, trong nội viện! Nhưng không phải ta có tư tình với tiểu nương tử này, lúc ta tới nội viện còn chưa xưng tên báo họ với nàng, ta quả thực có chuyện lớn muốn nói cho nàng.
Dương phu nhân giật mình, tuy rằng nóng lòng dồn nàng kia vào chỗ chết, nhưng vẫn tò mò hiều kỳ, nhịn không được hỏi:
- Chuyện lớn gì?
Diệp Tiểu Thiên liếc bà, ngang nhiên nói:
- Hôm nay Dương gia có khách tứ phương tới, không biết có nhân vật trong quan trường hay không? Chuyện lớn này của ta, nhất định phải nói ra khi có mặt người trong quan phủ, nếu không chỉ sợ có người sẽ không làm theo lẽ công bằng.
Dương phu nhân giận dữ nói:
- Nếu như ngươi quang minh lỗi lạc, chuyện gì không thể nói với người khác?
Diệp Tiểu Thiên cười lạnh nói:
- Ta đương nhiên quang minh lỗi lạc, nhưng ta sớm nghe nói về tính tình Dương phu nhân ngươi, nếu như có người trong công môn, ai biết ngươi có một tay che trời hay không.
Lời Diệp Tiểu Thiên nói đương nhiên khơi gợi sự hiếu kỳ cho đám tân khách, trên đường dưới đường lập tức bàn luận xôn xao. Lão già áo dài từ lúc đến đã tùy ý đứng một bên kia đột nhiên mỉm cười, tiến lên hai bước chậm rãi nói:
- Bổn quan chính là Tri huyện Tĩnh Châu Hồ Quát, ngươi có lời gì cứ nói với bổn quan!
Diệp Tiểu Thiên ngẩn người, dò xét lão, rồi ngập ngừng nói:
- Ngài thật sự là Tri huyện đại lão gia nơi này?
Hồ Quát sắc mặt trầm xuống, tựa như không vui:
- Hỗn trướng! Giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu người, chẳng lẽ người trong quan phủ cũng có thể tùy tiện giả mạo? Có phải nói, căn bản ngươi không có lời nào để nói, cho nên càn quấy, cố ý kéo dài thời gian, đúng không?
Dương phu nhân cười lạnh:
- Hắn có thể có lời gì chứ, rõ ràng là một đôi gian phu dâm phụ, gian tình bại lộ, vọng tưởng giảo hoạt bịa ra vài lời mà thôi, nghe hắn nói làm gì. Lão tộc trưởng, theo thiếp thân thấy, không bằng nhét đôi cẩu nam nữ này vào lồng lợn thả sông thôi.
Lão tộc trưởng Dương gia cười tươi như hoa lớn tiếng nói:
- Lợn con? Đúng vậy đúng vậy, con lợn mẹ nhà ta, hôm qua vừa mới đẻ một ổ lợn con, mười lăm con lợn, tất cả đều sống, ha ha, ngươi cũng nghe nói à?
Lỗ tai của lão đầu này không tốt, bởi vì tuổi quá lớn, trong lòng cũng hơi hồ đồ, bằng không chỉ nhìn xem tình hình này cũng phải biết có điểm lạ rồi.
Kết quả lão hồ đồ ngắt lời, người bên ngoài cũng biết lão già rồi nên hồ đồ, cũng không để ý lão nói gì.
Hồ Quát lạnh nhạt nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Nếu như ngươi không còn lời nào để nói, vậy không cần nói nữa. Loại chuyện đồi phong bại tục này, bổn quan cũng lười quan tâm, vậy giao cho lão tộc trưởng Dương gia xử lý đi.
Bên cạnh có người hiểu chuyện cao giọng nói:
- Vị hậu sinh này, người trước mắt cậu đúng là lão phụ mẫu của huyện ta, cậu có lời gì nói thì nhanh nói đi, chớ sai lầm.
Thấy tình hình này, Diệp Tiểu Thiên đành kêu lên:
- Đại lão gia chậm đã! Trong ống giày của tiểu nhân có một phong thư, chính là thư tự tay đại lão gia Dương phủ viết, lão nhân gia ngài chỉ cần cầm lấy xem qua, hết thảy chân tướng rõ ràng.
Di thư của em rể? Hồ Tri huyện nghe xong thân thể chấn động, bỗng xoay người lại liếc Diệp Tiểu Thiên, lại nhàn nhạt nhìn lướt qua Dương Tam Sấu. Với thân phận của lão đương nhiên không có đạo lý cởi giày người khác, Dương Tam Sấu hiểu ý, nhanh bước tới, xoay người cởi đôi giày nát của Diệp Tiểu Thiên, bịt lỗ mũi lấy ra một phong thư từ trong đế giày.
Diệp Tiểu Thiên cười lạnh liếc Dương phu nhân, hắn nghĩ tới vẻ mặt Hồ Tri huyện sau khi xem xong di thư này, không biết lúc đó vị Dương phu nhân này sẽ thế nào.
Hồ Tri huyện cau mày nhìn phong thư loang lổ mồ hôi, vẻ mặt chán ghét phân phó Dương Tam Sầu:
- Mở ra!
Dương Tam Sầu hít một hơi thở sâu, mở lá thư này ra, giơ lên trước mặt Hồ Tri huyện. Hồ Tri huyện lấy một cái khăn tay từ trong tay áo ra, giơ lên che trước mũi.
Dương phu nhân nghe nói đây là di thư của trượng phu, không khỏi động lòng. Bà ta đi tới phía trước, nói với Hồ Tri huyện:
- Ca ca, trên thư nói gì đó?
Diệp Tiểu Thiên nghe xưng hô của Dương phu nhân với Hồ Tri huyện, một luồng khí lạnh từ huyệt dũng tuyền bàn chân vọt thẳng lên huyệt bách hội đỉnh đấu, toàn thân lạnh lẽo, tóc gáy dựng lên: “Ca ca? Tri huyện Tĩnh Châu này là ca ca của Dương phu nhân!”
Diệp Tiểu Thiên tuyệt đối không ngờ rằng, chỗ dựa an toàn nhất của hắn hôm nay lại chính là huynh trưởng của Dương phu nhân, việc này nguy rồi! Diệp Tiểu Thiên nóng lòng vội vàng tính toán: “Dương phu nhân hận con gái do thiếp sinh tới tận xương, chắc chắn không chia gia sản cho nàng, nếu quyết tâm muốn chỉnh mình, ca ca của mụ sao có thể không giúp mụ, những thân sĩ Tĩnh Châu này có ai lại đắc tội quan viên địa phương vì người xứ khác như mình? Nếu như Dương phu nhân bị dư luận ép, không muốn vạch mặt chỗ đông người, mặc dù đáp ứng chia gia sản cho tiểu nương tử này, chắc chắn cũng hận mình tới tận xương. Trên địa bàn của Tri huyện này, nếu họ muốn vô thanh vô tức giết chết một người xứ khác tới, chẳng phải dễ như trở bàn tay. Chuyện này...”
Diệp Tiểu Thiên vừa kinh vừa sợ, ánh mắt bối rối nhìn chung quanh, đột nhiên dừng lại trên gương mặt tràn đầy bi phẫn của một nữ tử xinh đẹp.
Hồ Tri huyện vung khăn tay lấy ra từ trong tay áo, dùng hai ngón tay che mũi, nhìn xem phong thư Dương Tam Sấu giơ lên. Diệp Tiểu Thiên trông thấy nàng kia, đột nhiên nhanh trí, hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:
- Lão đại nhân, trong thư nói là...
Lúc lấy thư ra Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói toạc đáp án, là muốn chờ Hồ Tri huyện đọc thư, lật ngược tình thế, như vậy có một loại hiệu quả biểu diễn, hắn thường xuyên đùa xem trong kinh thành, coi như là một người mê xem hát nho nho, đây cũng là một thú vui của hắn.
Hiện giờ mắt thấy Tri huyện đại lão gia này lại là ca ca ruột của Dương phu nhân, hắn không dám cố làm ra vẻ nữa. Chẳng qua, nói thật vẫn không thể nói, đó là việc nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy trong khoảnh khắc đó, Diệp Tiểu Thiên nghĩ ra một lời nói dối.
Trước giờ chưa từng có ai trong đời chưa từng nói dối một câu. Diệp Tiểu Thiên đương nhiên đã nói dối rất nhiều, hắn từng nói với thượng ti, nói với đồng liêu, nói với phụ mẫu huynh trưởng, cũng nói với đám quan lại phạm tội, có lời nói dối thiện ý, cũng có lời nói dối ác ý.
Nhưng những lời nói dối của hắn trước kia chưa bao giờ trọng yếu như ngày hôm nay, bởi vì nó là nói dối cứu mạng, hơn nữa những lời nói dối trước kia chưa từng hoàn mỹ như vậy, hợp lý như vậy, vô sỉ như vậy, thậm chí ảnh hưởng cả cuộc đời này của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.