Dạ Thiên Tử

Chương 18: Trùm Đại Hanh




Đại Hanh bò dậy, hít một hơi sâu thật mạnh. Bụng gã căng lên rất nhanh, lập tức thở hắt ra, lồng ngực đột nhiên nở ra, một tiếng rống to hướng về phía Ngự Vân Tiêu:
- Đám lưu manh các ngươi! Tất cả đều là đồ bỏ đi!
Cố Gáo dụ, Hoàng Huấn đạo, Lý Điền và thêm cả Tô Tuần Thiên đồng thanh hét lên nhưng tất cả thanh âm của mọi người hợp lại đều không vang bằng tiếng thét này của La Đại Hanh. Hơn nữa không gian phòng học rất lớn, rất có hiệu quả khuếch âm. Diệp Tiểu Thiên lại đứng gần, chỉ cảm thấy màng nhĩ “ong” một tiếng, giấy tờ bay lượn trước mắt dường như đều run rẩy một chút.
Tiếng hò hét chém giết ở trong phòng học lập tức dừng lại. Đám học sinh có người đang giơ bàn lên, có người đang mang miếng đệm ngồi, người đang níu cổ áo người khác, có người đang nhảy loi choi như con khỉ hái đào, ai nấy đều như bị người ta làm phép định thân vậy.
Sau đó, dần dần, tất cả mọi người đều quay đầu xoay người, mặt hướng về phía La Đại Hanh, vẻ mặt không tốt.
Đại Hanh không hề sợ hãi, gã nhìn mọi người, nhổ “phì” một bãi nước bọt, nói một cách nhạo báng:
- Hãy xem bộ mặt, tính cách này các ngươi, tương lai cũng muốn xưng vương xưng bá, là thổ ti thống trị một phương, kém nhất cũng được thừa kế một chức lại mục mà lại đánh nhau giống như đàn bà chanh chua? Không sợ mất đi sĩ diện của cha ngươi sao?
- Loảng xoảng!
Bàn ghế ném đầy nền nhà. Tất cả học sinh lgiống như một bầy vượn bị chọc giận, nắm lấy vai nhau, khom lưng, thở hổn hển bao vây lấy La Đại Hanh. Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức sử dụng đại pháp di hình hoán vị, giữ một khoảng cách an toàn với Đại Hanh...
Đại Hanh cười lạnh nói:
- Hãy xem các ngươi, nguyên một đám mặt mày sưng tấy, ngoài việc khi ra ngoài làm mất mặt đại nhân nhà các ngươi ra thì còn có tác dụng gì? Đánh như vậy có thể đánh được ai chứ? Theo ta, có đánh thì hãy đánh với uy phong của đấng nam tử hán, đừng có cấu véo nhau giống như đàn bà vậy, đánh thế này mà có ý nghĩa sao? Hả?
Không đợi câu trả lời của bọn họ, Đại Hanh liền vung mạnh cánh tay một cái:
- Không phải là ai cũng không phục ai sao? Vậy thì hãy đánh đến khi đối thủ của mình chịu phục! Có một cách, các ngươi ước hẹn ba ngày sau, quyết một trận sinh tử trên Hoàng Đại Tiên lĩnh. Tới lúc đó, La Đại Hanh ta sẽ đến chứng kiến, như thế nào? Nếu ai sợ rồi thì bây giờ liền dập đầu nhận sai với đối phương, sau này không cần đánh nữa.
Một đám tiểu tử háo thắng đâu đâu chịu được đả kích này. Ai là kẻ hèn nhát? Ai muốn làm đám đàn bà chứ? Ai sợ ai? Bọn chúng không hẹn mà cùng đứng vững chân, nhìn nhau, trăm miệng một lời nói với Đại Hanh:
- Được! Vậy thì ba ngày sau, gặp nhau trên Hoàng Đại Tiên lĩnh, không gặp không về!
Đại Hanh cười ha một tiếng nói:
- Như vậy chẳng phải là kết thúc rồi sao? Bây giờ, mọi người giải tán thôi, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đi, ba ngày sau mang theo đao thương, phân cao thấp trên Hoàng Đại Tiên lĩnh! Ah! Thật là khiến người ta chờ mong àh...
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Đại Hanh phủi phủi mông, quay người bước tới bàn học của mình, thò tay sờ vào bên trong lấy ra một túi đựng sách, khoác lên vai, lớn tiếng nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Tiểu Thiên trợn mắt há mồn nhìn La Đại Hanh thản nhiên bước về hướng cửa lớp, định thần lại đuổi theo gã.
Cố Giáo dụ ra nghênh đón, lông mày nhíu chặt, lo lắng nói:
- Ngải Điền sử, ngài xem chuyện này...
Diệp Tiểu Thiên không nhịn được khoát tay nói:
- Không phải ba ngày sau mới đánh sao? Ngài mau chóng nghĩ cách, ngài là Giáo dụ mà, ngài tìm đám học sinh tâm sự từng người một, cần để bọn chúng quên hết ân oán trước đây. Được rồi được rồi, bổn quan còn có chuyện quan trọng phải làm nên đi trước một bước.
Cố Gáo dụ còn định nói thêm, Diệp Tiểu Thiên đã đuổi theo Đại Hanh rồi. Đại Hanh đã có đủ lý do để về nhà sớm, lại không sợ lão gia quở trách, quả nhiên trong lòng tràn đầy vui sướng. Gã vác túi sách đi trên đường lớn, vô cùng cao hứng.
Diệp Tiểu Thiên khoát tay ý bảo đám người Lý Vân Thông, Tô Tuần Thiên đi theo phía sau, bản thân mình thì bước vội đuổi theo La Đại Hanh, nói với gã:
- Đại Hanh à, cách này của ngươi không được đâu. Tuy có vẻ như giải quyết xung đột nhưng thực tế lại là đổ thêm dầu vào lửa. Ba ngày sau bọn chúng lại đánh nữa thì làm thế nào?
Đại Hanh rất ngạc nhiên nhìn hắn nói:
- Ta nhiều nhất là làm chứng cho bọn chúng, ta cũng không phải là cha bọn chúng, chúng có sống chết tàn tật thì liên quan quái gì đến ta?
Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nói:
- Nếu như bọn chúng có người chết thật, ngươi cũng không sợ người nhà chúng đến gây phiền phức cho ngươi sao? Bọn chúng đều là con cháu của thủ lĩnh bộ lạc trên núi.
Đại Hanh so với hắn còn kinh ngạc hơn:
- Tại sao cha và anh bọn chúng phải đến tìm ta gây phiền toái chư? Ta chỉ đưa ra một kiến nghị rất hợp lý cho bọn họ, ta cũng không bắt ép bọn chúng phải đáp ứng. Ta còn phải cực khổ bò lên trên Hoàng Đại Tiên lĩnh làm chứng cho bọn chúng, mà ngay cả một xu tiền thù lao cũng không nhận, ta mưu đồ gì à? Nếu thật sự có người trong bọn chúng bị chết, đó cũng là oan có đầu nợ có chủ, ai làm thì đi tìm kẻ đó, gia tộc bọn chúng làm sao có thể đến tìm ta gây phiền phức chứ? Ta nói vị đại ca này, đầu óc của ngươi dường như không rõ ràng lắm!
Diệp Tiểu Thiên nghe được đầu có chút choáng váng, làm sao có thể như vậy chứ? Phong cách của dân tộc nơi này so với kinh thành quả nhiên khác nhau rất lớn. Hắn thực sự không thích nghi nổi kiểu tư duy quái dị của người nơi này.
Đại Hanh nhìn thấy thần khí cổ quái trên mặt hắn, bừng tỉnh ngộ nói:
- Ồ! Đúng rồi, ngươi là kẻ làm quan, loại việc này thuộc phạm vi quản lý của ngươi. Vậy ngươi nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, nếu để xảy ra chuyện chết người, cấp trên của ngươi nhất định sẽ tìm ngươi gây phiền phức. Đối với những chuyện gai mắt này, triều đình luôn quan tâm, đến khi sự việc không ổn, thì ngươi sẽ phải chịu tiếng xấu để xoa dịu cơn giận dữ của người khác.
Cái tên mập một tay tạo nên cuộc quyết chiến ba ngày sau trên Hoàng Đại Tiên lĩnh giữa hai bang phái lớn của huyện học huyện Hồ, dường như hoàn toàn không ý thức được tác dụng mấu chốt của bản thân mình trong đó, ngược lại, lại đi lo lắng thay cho Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên dở khóc dở cười, nhưng hắn nghĩ lại: “Đúng rồi! Ta không phải là Điền sử thực sự, ta rõ ràng là bị đi làm thay cho kẻ khác, lẽ nào lại thực sự xem mình là quan rồi? Nếu thật sự xảy ra phiền thức, cùng lắm thì bãi quan miễn chức, miễn chức thì tốt rồi, ta đang lo không làm tiếp được nữa...”.
Diệp Tiểu Thiên chuyển buồn thành vui nói:
- Có lý, có lý quá rồi! Trước mắt đã thấy, chức quan này của ta cũng không dễ ra mặt, tới ba ngày sau... thì tất cả Chủ bộ, Huyện thừa, Huyện tôn đại nhân đều biết rồi, để cho bọn họ lao tâm thì hơn. Hà cớ gì ta phải xen vào việc của người khác.
Đại Hanh vui vẻ nói:
- Khó trách ngươi vẻ mặt nhìn khá là khôn khéo, quả nhiên là một minh quan! Ta rất thích ngươi! Nào, ta mời ngươi ăn bánh ngọt hoa quế. Đây là đầu bếp Đào Tứ Nương nhà ta làm. Tay nghề của Đào Tứ Nương rất giỏi, làm bánh hoa quế vừa thơm vừa ngọt, vào miệng tan đi. Ta đặc biệt bảo cha ta mời Đào Tứ Nương về, không cần nàng quản chuyện gì cả, chỉ làm bánh ngọt hoa quế cho ta, không phải bạn tốt của ta ta sẽ không cho mời đâu...
Đại Hanh vừa nói vừa thò tay vào trong túi áo. Đồng phục Huyện học mà hắn mặc này cùng loại với trang phục của sĩ tử bình thường, chỉ là bắt buộc phải tết tóc khăn vải, không đội mũ quan, ngoài ra, trên quần áo có may thêm hai cái túi, chắc là để cho học sinh tiện mang đồ theo.
- Mẹ ơi, tại sao lại có một con rắn chứ.
Đại Hanh vừa sờ vào trong túi liền lôi ra một con rắn cỏ mầu sắc sặc sỡ, làm cho Diệp Tiểu Thiên bên cạnh bị dọa chết khiếp, vội vàng nhảy ra hai bước. Đại Hanh lại không hề sợ hãi, gã cầm con rắn đó lên nhìn nhìn, chợt nói:
- Nhất định là bọn chúng lại muốn chơi ta, lúc trước thì thả một con ếch vào, lần này thì biến thành rắn rồi, không biết lần sau bọn chúng sẽ bỏ gì vào nữa, thật là khiến người chờ mong à...
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Đại Hanh lấy một con dao ngắn hơn bàn tay một chút từ trên thắt lưng xuống, khéo léo rạch một nhát dao trên bụng rắn. Con rắn bị đau, phút chốc quấn chặt lấy tay gã. Đại Hanh móc dao, dùng ngón tay khoét một chỗ trên bụng rắn, tiện thể cấu một chút vào túi mật nó, giơ về hướng Tiểu Thiên, nhiệt tình nói:
- Bánh ngọt hoa quế bị trộm mất rồi, vậy ta mời ngươi ăn mật rắn nhé.
Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy máu chảy đầm đìa, đuôi rắn vẫy vẫy liền lắc đầu nguầy nguậy như say sóng:
- Không không không...
Đại Hanh thất vọng nói:
- Đây là thứ đồ tốt, ngươi thực sự không ăn? Vậy ta ăn một mình đó.
Đại Hanh ném con rắn chết xuống đất, vui vẻ bỏ mật rắn vào mồm mình nói:
- Thứ này có thể trừ phong thấp, mát lạnh sáng mắt, giải độc trị rôm sẩy, là thuốc bổ cực tốt đấy. Chẳng qua lúc ăn chỉ có thể nuốt, không thể nhai, nếu không sẽ rất...đắng...
Diệp Tiểu Thiên nhìn gương mặt mập mạp chảy cả thịt của Đại Hanh, dò hỏi:
- Ngươi nhai rồi?
Đại Hanh ngậm miệng lắc đầu, tay chân luống cuống tìm túi nước trong túi bên hông, mở nắp uống ừng ực mấy ngụm, lúc này mới nói với Diệp Tiểu Thiên với vẻ mặt đau khổ:
- Lúc nãy ta dùng sức hơi quá, làm túi mật rắn vỡ mất.
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Bên đường có một tiểu cô nương xinh đẹp đi qua, là một cô gái mặc váy ngắn. Diệp Tiểu Thiên và La Đại Hanh không hẹn mà cùng nhau nghiêng đầu sang, nhìn chằm chằm vào cái đùi săn chắc tròn trịa của người ta, lúc thu lại ánh mắt như tên trộm, ánh mắt hai người chạm vào nhau, lập tức sinh ra cảm giác tỉnh táo và luyến tiếc.
Diệp Tiểu Thiên ho nhẹ một tiếng nói:
- Chim đẹp trong núi sâu, ngây thơ lãng mạn thật khiến cho người ta sáng mắt a!
La Đại Hanh nói:
- Đồng cảm sâu sắc, chẳng qua... chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chơi đùa.
Diệp Tiểu Thiên kính nể nói:
- Nói rất hay! Nam nhân có thể có sắc tâm, nhưng không thể hạ lưu. Ngươi là quân tử.
Đại Hanh lắc đầu nói:
- Không phải như vậy, cũng không phải Đại Hanh không muốn, thực ra Đại Hanh không dám!
Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nói:
- Câu này là như thế nào?
La Đại Hanh đè thấp âm xuống nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Ngươi biết không? Nghe nói người Miêu trong núi này đều biết hạ độc đấy. Loại độc này là một món bí truyền của tổ tiên người Miêu truyền lại, vô cùng thần kỳ, gần giống như đạo thuật của người Hán chúng ta, có đủ các loại thần kỳ. Nếu ngươi muốn lộn xộn trêu chọc con gái Miêu, một khi bị cô ta hạ độc liền sống không bằng chết, đau không chịu nổi.
Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nói:
- Thế gian thực sự có thứ huyền ảo ly kỳ như vậy sao?
Đại Hanh nói:
- Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ. Tuyệt đối đừng cho rằng cái gì ngươi cũng biết cái gì cũng hiểu, ai! Ta rất muốn học độc thuật, tốn bao nhiêu tiền cũng được, đáng tiếc là ta nghe nói cho dù ngươi có bỏ ra cái giá bao nhiêu tiền, người Miêu cũng tuyệt đối không truyền độc thuật ra ngoài.
Diệp Tiểu Thiên không đồng tình nói:
- Bàng môn tà đạo, cuối cùng cũng chẳng phải là chánh pháp... Nếu không bọn chúng sớm đã xương vương xưng bá. Điều này chứng minh cho dù là thế gian thực sự có loại bí thuật này thì tất nhiên cũng có phương pháp để khắc chế nó. Nhà ngươi nhiều tiền như vậy, cho dù là không làm quan cũng có thể phú quý cả đời rồi, học độc thuật làm gì chứ?
Đại Hanh nói:
- Ta nghe nói độc thuật không gì là không làm được. Thực ra thứ ta muốn học cũng không nhiều, chỉ học một cái “đánh rắm độc” là được rồi.
Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:
- Đánh rắm độc? Thế gian còn có loại độc này sao? Cái này... học về để làm gì?
Đại Hanh nói:
- Đã là độc thuật không gì là không thể được, đánh rắm độc nhất định có. Chỉ cần ta học được đánh rắm độc liền hạ đọc thầy giáo và học sinh suốt ngày không nghỉ. Thầy giáo tự nhiên không dám đến giảng bài, học sinh cũng không dám đến học. Huyện học tan rồi ta cũng không cần phải tiếp tục đi học nữa...
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Đại Hanh nhìn Diệp Tiểu Thiên:
- Thế nào?
Diệp Tiểu Thiên:
- Người anh em Đại Hanh tính toán sâu xa, ta bội phục.
Đại Hanh ảm đạm thở dài:
- Chủ ý tuy hay nhưng đáng tiếc là không học được a...
Diệp Tiểu Thiên:
-...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.