Dạ Thiên Tử

Chương 8: Bước đường cùng




Tiết Thủy Vũ lại ngây dại, những ngày gần đây ở chung với Diệp Tiểu Thiên, nàng không phải xẩu hổ thì là ngẩn người, không có phản ứng khác.
Chuyện lớn bi thảm giống như trời sập xuống trong lòng nàng, tại sao vị Diệp đại ca này lại..., cái đầu của hắn rốt cuộc lớn lên thế nào?
Tiết Thủy Vũ đương nhiên không biết rõ, tính cách Diệp Tiểu Thiên chính là vui vẻ lạc quan. Thân thể hắn khỏe mạnh, trái tim càng khỏe mạnh.
Tiết Thủy Vũ sợ run cả buổi, mới vân vê góc áo ngượng ngùng nói:
- Diệp đại ca, huynh... huynh đừng nói đùa với ta. Thuở nhỏ Thủy Vũ là do phụ mẫu song thân ấn định hôn sự, Thủy Vũ một kẻ nữ tử, sao dám tự tiện làm chủ, vi phạm lệnh của cha mẹ.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ta không nói đùa với nàng. Nói nửa ngày không phải nàng lo lắng lệnh phụ mẫu sao? Ta nhất định sẽ khiến lệnh tôn lệnh đường thay đổi chủ ý. Còn Tạ cái gì Phong kia, nàng căn bản không cần để ở trong lòng, Diệp Tiểu Thiên ta ra mặt, hắn còn không biết khó mà lui? Quả thực là muốn chết!
Tiết Thủy Vũ kỳ quái nói:
- Nhưng mẹ ta từng nói, ngựa tốt không lắp hai yên, con gái tốt không lấy hai chồng. Tiểu thư cũng nói, nữ nhi cả đời chỉ theo một người. Nhà ta và Tạ gia đã trao đổi hôn thư, tuy rằng còn chưa bái đường thành thân, nhưng ta... coi như là người của Tạ gia rồi...
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Như vậy à... vậy thì hơi phiền phức rồi. Nhà nàng và Tạ gia trao đổi hôn thư, nàng và ta lại vừa bái thiên địa, vậy rốt cuộc là muốn theo người nào cả đời đây?
- Đương nhiên là Tiểu Thiên ca ca rồi!
Nhạc Diêu đứng ở cửa, vỗ tay hô to.
Phúc Oa ở bên đang ra sức gặm măng, hiện giờ đã trở thành cái đuôi của Nhạc Diêu, cái gì cũng thích bắt chước Nhạc Diêu. Vừa thấy Nhạc Diêu vỗ tay, Phúc Oa ngẩn người, vội vàng ném măng xuống chân, vỗ hai cái tay gấu.
Tiết Thủy Vũ chống đỡ không được rồi, nàng tràn ngập sầu khổ, sửng sốt bị Diệp Tiểu Thiên nói cho dở khóc dở cười, nhất thời cũng không thể nghiêm mặt cứng rắn, đành phải bối rối đứng dậy, vừa trốn vừa nói:
- Diệp đại ca, huynh... huynh nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúng ta... chúng ta có lời gì ngày mai nói sau...
***
Sáng sớm ngày tiếp theo, một nhà bốn người ngơ ngác trong miếu đổ nát.
Phúc Oa bưng măng ăn liên tục, đây đã là củ măng cuối cùng rồi.
Phúc Oa gặm ngon lành, hồn nhiên không biết nó sắp cạn lương thực.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Tiền đều bị Huyện nha tịch thu rồi, ngay cả bữa sáng chúng ta cũng không ăn được. Ha ha! Đám quan lại này quả thực dùng hết thủ đoạn để buộc ta vào khuôn khổ.
Thủy Vũ khiếp vía nói:
- Diệp đại ca, nếu không... nếu không chúng ta đáp ứng họ? Dù sao cũng không đi được, vậy giả mạo Điền sử một chút thì sao, chờ họ bắt được hung thủ, đương nhiên sẽ buông tha chúng ta. Nếu như không đáp ứng, họ tuyệt đối không để chúng ta rời đi.
Diệp Tiểu Thiên cười lạnh hai tiếng, lắc đầu nói:
- Một nữ nhân gia như muội, đâu hiểu được cái bụng rắc rối của những kẻ trong quan trường này, chuyện này sợ là không đơn giản như thế.
Thủy Vũ kinh ngạc mở to hai mắt đẹp:
- Cái gì?
Diệp Tiểu Thiên muốn nói lại thôi, đứng dậy nói:
- Bữa sáng hôm nay, chúng ta đành phải chịu đói. Hiện giờ ta ra ngoài tìm việc để làm, chỉ cần có thể kiếm được tiền một ngày ba bữa là đủ rồi! Họ muốn buộc ta đi vào khuôn khổ, không có cửa đâu!
- Tiểu Thiên ca ca!
Nhạc Diêu bỗng nhiên gọi Diệp Tiểu Thiên một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa miếu, thần bí vẫy tay với Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên đi tới ngồi xổm xuống trước mặt nàng, hỏi:
- Gì vậy?
Nhạc Diêu đưa tay vào ngực, thần bí lấy ra một cái bánh bao, Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên mở to hai mắt.
Nhạc Diêu cười khanh khách, lại lấy một cái bánh bao từ trong ngực ra, Diệp Tiểu Thiên tham lam hỏi:
- Còn nữa không?
Nhạc Diêu hạ thấp khuôn mặt nhỏ nhắn, lắc đầu.
Thủy Vũ đi tới, kỳ quái hỏi:
- Muội lấy bánh bao từ chỗ nào.
Nhạc Diêu nhỏ giọng nói:
- Trong phòng bếp dịch quán ngày hôm qua, ha ha! Đại nương lục soát thân thể chúng ta không để ý đến muội.
Diệp Tiểu Thiên lẩm bẩm:
- Hóa ra tham ăn cũng có chỗ tốt của tham ăn.
Nhạc Diêu toét cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên:
- Trước kia người ta sợ đói, trông thấy phòng bếp có một sọt bánh bao không nhân, cũng không có người trông coi, cầm hai cái.
Diệp Tiểu Thiên sờ lên đầu cô bé, khẽ ôm nó vào ngực, dịu dàng nói:
- Yên tâm đi, sau này đi theo Tiểu Thiên ca ca, ta sẽ không để muội chịu đói nữa.
- Vâng!
Nhạc Diêu gật mạnh đầu:
- Tiểu Thiên ca ca rất có bản lãnh!
Diệp Tiểu Thiên cười cười, nói với Thủy Vũ:
- Muội và Diêu Diêu ăn bánh bao đi. Các muội chờ ở nơi này, ta đi tìm việc làm.
Thủy Vũ đứng dậy, bất an nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Nếu không muội cũng đi thôi, sao luôn để cho Diệp đại ca huynh... huynh vì muội...
Diệp Tiểu Thiên lườm nàng, lớn giọng nói:
- Hừ! Trách nhiệm đàn ông, mặc quần áo ăn cơm! Nếu như không có năng lực nuôi sống muội, đàn ông như vậy làm được gì chứ? Muội chờ ở đây, ta đi kiếm tiền!
Tuy rằng Diệp Tiểu Thiên nói gần nói xa vẫn có ý sàm sỡ nàng, nhưng lúc này Thủy Vũ lại không hề có chút phản bác trên mặt, nàng nhẹ nhàng gục đầu xuống, trong lòng ấm áp nói không ra lời.
Nhưng cảm giác cảm động này vừa mới nhộn nhạo trong lòng nàng, đã bị câu nói tiếp theo của Diệp Tiểu Thiên làm nổi cáu.
- Lại nói, ngôi sao tai họa như muội! Một khi muội đi ra ngoài đường, ta lau mông thay muội cũng bận không chịu nổi, đâu có thời gian kiếm tiền!
Nhạc Diêu ngửng mặt lên, khờ dại nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Tiểu Thiên ca ca, huynh thực sự có thể kiếm được tiền cơm sao?
Diệp Tiểu Thiên khẽ liếc nàng, ngạo nghễ ngửa cằm nói:
- Ta là ai chứ!
Nhạc Diêu lo lắng nói:
- Huynh là Diệp Tiểu Thiên! Tiểu Thiên ca ca, sao ngay cả tên mình huynh cũng không nhớ rõ?
Diệp Tiểu Thiên thiếu chút nữa té ngã, Thủy Vũ vốn đang buồn bực lại nhịn không được che miệng cười trộm.
Diệp Tiểu Thiên hung hăng lườm hai kẻ tinh quái một lớn một nhỏ này, quay đầu đi ra ngoài miếu.
***
Lý Vân Thông cùng các quan sai khác thay đổi quần áo bình thường, lúc cửa thành còn chưa mở liền chạy tới nhìn chằm chằm họ rồi.
Vào ban đêm cửa thành đóng, ra vào khó khăn, hai muội muội của Diệp Tiểu Thiên đều là nữ, một trong đó còn là trẻ con, căn bản không cần trông coi. Diệp Tiểu Thiên mang theo các nàng chắp cánh cũng không bay được, chỉ cần trông coi vào ban ngày là được rồi.
Diệp Tiểu Thiên cũng không để ý tới họ, coi họ như không khí, ngang nhiên đi qua trước mặt họ. Lúc hắn đi qua trước mặt Lý Vân Thông, y cười hì hì hỏi một câu:
- Thế nào? Không bằng đáp ứng yêu cầu của đại nhân chúng ta đi.
Diệp Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Diệp Tiểu Thiên có sự tự tin mạnh mẽ đối với mình. Mình là ai?
Mình là người tới từ hoàng thành, chút chuyện nhỏ này làm khó được mình sao? Đám nông dân các ngươi, con báo đất! Ta chỉ cần lộ miệng, các ngươi còn không khóc lóc hô hào cầu ta tới làm công? Ai không muốn trừ khi mắt hắn bị mù!
'Người trong thành' Diệp Tiểu Thiên tràn đầy tự tin bắt đầu chịu đả kích nặng nề trong quá trình tìm việc làm no bụng ở Hồ huyện Quý Châu, hắn rốt cuộc phát hiện, chưởng quỹ cửa hàng ở đây thực sự đều mù mắt.
***
- Ngươi muốn tới tiệm ta làm tiểu nhị? Được, ngươi xem một chút, tấm vải này là vải gì?
- Cái này... ta không biết.
- Như vậy ngươi xem một chút mảnh tơ lụa này sản xuất ở nơi nào?
- Cái này... ta cũng không nhận ra.
- Đi ra ngoài!
***
- Ngươi biết tiếng Miêu không?
- Không biết, chẳng qua ta là tới đáp lại lời mời làm tiểu nhị, tiểu nhị ca biết bưng trà dâng nước không được sao, như thế nào...
- Ngươi biết nói tiếng Di không?
- Không biết, chưởng quỹ, ta là tới...
- Như vậy ngươi biết nói thổ ngữ bản địa không?
- Không...
- Đi ra ngoài!
***
- Ngươi muốn làm hộ vệ? Thân thể này của ngươi hơi gầy yếu đấy.
- Trần Tiêu đầu, thân thể của ta gầy yếu, nhưng ta nhanh nhẹn. Cầm cờ, đánh xe, nghỉ trọ trong quán, thẩm tra tin tức, ta đều có thể đảm nhiệm.
- Ngươi biết võ không?
- Không biết, chẳng qua ta...
- Có khí lực cũng được. Tới đây, khóa đá này nặng 120 cân, ngươi tới nhấc, đi vài vòng cho ta nhìn xem.
- 120 cân?!!! Còn đi vài vòng?!!! Không không không, ta không nhấc được, ta không muốn bị đá rơi vào chân...
- Đi ra ngoài!
- Trần Tiêu đầu, thực sự không được... ta có thể làm quân sư.
- Cút!
***
- Giọng ngươi có lớn không?
- Lớn! Ta hiểu được, bán đồ phải hô to. Chưởng quỹ ngài nghe ta hô hai câu. Khụ khụ! Rau thơm ớt tiêu đây, hành tây rau cần non đây, đậu cô ve cà dưa leo, bí đao củ cải trắng, cà rốt, tỏi hẹ đây~~~
***
- Chưởng quỹ ngài cảm thấy thế nào? Ta biết chưởng quỹ ngài bán rượu, ta đây sẽ hô thay ngài.
- Ngươi có biết đánh không?
- Có thể! Múc rượu ai không biết, cái này không cần học.
- Ta là hỏi, ngươi có biết đánh không? Đánh nhau! Đánh người!
Chưởng quỹ giơ nắm đấm lên, bày tư thế với hắn.
Diệp Tiểu Thiên ngây dại, lắp bắp nói:
- Bán rượu... còn phải kiêm chức đánh nhau sao? Tiệm này của các vị thường xuyên đánh nhau? Ồ! Ta nhớ ra rồi, mấy ngày trước! Chỉ mấy ngày trước! Có một tiểu cô nương để lộ bắp đùi phá vỡ vò rượu nhà các vị...
- Ngươi rốt cuộc có biết đánh nhau hay không?
- Ta không đánh nữ nhân.
- Còn nam nhân?
- Nam nhân quý huyện cường tráng, tiểu tử không tăng trưởng về mặt khí lực...
- Đi ra ngoài!
- Chưởng quỹ...
Hai tiểu nhị để lộ bộ ngực đi ngang tới trước, khoanh tay đứng lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên cười ha ha nói:
- Ầy... hai vị huynh đệ, nam nhân quý huyện thực sự rất cường tráng!
Diệp Tiểu Thiên vội vàng rời khỏi quán rượu, đứng trên đường đá xanh nhấp nhô hẹp dài thở ngắn thở dài:
- Ài! Vì sao không ai có thể phát hiện sở trường của mình!
Diệp Tiểu Thiên vội vàng bôn ba phố lớn ngõ nhỏ, lần lượt vấp phải trắc trở, đi tới xương sống đau đớn. Lý Vân Thông cùng các nha dịch theo dõi cách hắn không xa còn thảm hại hơn hắn, họ vẻ mặt đau khổ, vịn eo vô lực nhìn Diệp Tiểu Thiên, bộ dạng muốn giết người.
Ban đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên, cửa thành đã đóng. Lý Vân Thông cùng những nha dịch kia như được phóng thích, cuối cùng buông tha việc theo dõi, trở về nhà mình. Nhưng Diệp Tiểu Thiên cả ngày không tìm được một công việc cũng không trở về miếu thổ địa.
Trên đường dài, một số cửa hàng và gia đình đã giăng đèn lồng màu đỏ, đèn lồng bao quanh con đường nhỏ trong một bầu không khí thần bí. Diệp Tiểu Thiên chán nản cất bước, cảm thấy gót chân đau nhức, trông thấy đèn lồng đỏ treo trước cửa một hộ lớn, cửa lại đóng chặt, liền đi qua ngồi xuống ngưỡng cửa.
Diệp Tiểu Thiên dựa lưng vào cửa lớn, thở dài buồn bực nghĩ: "Hôm nay lúc rời đi mình còn khoác lác. Hiện giờ trở về như vậy nhất định sẽ bị nàng cười. Cho dù nàng không nói ra miệng, không chừng còn an ủi mình, nhưng chắc chắn sẽ cười thầm trong lòng. Nhưng mình không quay về thì có thể đi nơi nào?"
Bụng Diệp Tiểu Thiên sôi lên ục ục, Diệp Tiểu Thiên sờ bụng, tự giễu:
- Diệp Tiểu Thiên à Diệp Tiểu Thiên, không thể tưởng được ngươi lại có một ngày chật vật như vậy. Lúc Tần Thúc Bảo gặp rủi ro, tốt xấu còn có con ngựa để bán, ngươi có thể bán cái gì chứ?
Diệp Tiểu Thiên vừa nói tới đây, cánh cửa sau lưng bỗng nhiên mở ra, Diệp Tiểu Thiên dựa lưng vào cửa không kịp phản ứng, ngã nhào vào trong...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.