Dạ Thiên Tử

Chương 2: Phong quang vô hạn




Hoa Vân Phi phẫn nộ trừng mắt nhìn mấy tên đại hán kia, giọng căm hận nói:
- Một tấm da hổ đẹp đẽ là vậy, các ngươi bỏ ra có năm đồng mà muốn lấy đi sao? Các ngươi là mua hay cướp vậy? Hổ là do ta săn được, ta nói không bán là không bán.
Một tên đại hán cười lạnh:
- Miếng da hổ này vừa mắt Tề gia chúng tao. Đồ Tề gia ta vừa mắt, còn có người khác dám muốn sao? Người không bán? Lẽ nào để ở nhà để sinh côn trùng sao?
Hoa Vân Phi nói:
- Đúng là ta giữ lại trong nhà để sinh côn trùng, ta thích như vậy, người quản được sao?
Hoa lão phụ trầm giọng nói:
- Các vị, Hoa gia chúng tôi chỉ là một thợ săn nho nhỏ trong khe núi này, không thể nào sánh bằng Tề đại gia. Nhưng miếng da hổ này là của con ta săn được, bán hay không là do chúng tôi quyết định. Năm đồng bạc mua được một miếng da hổ tốt - ở đâu có cái đạo lý như vậy chứ?
Hoa đại nương cũng nói:
- Nếu huyện Hồ này không ai dám mua, người nhà chúng tôi có thể mang bán ở các huyện lân cận. Nếu các huyện lân cận không dám mua, Hoa gia chúng tôi sẽ giữ nó làm vật báu gia truyền. Xin mời các vị trở về cho, nói thế nào thì miếng da hổ này cũng không bán cho các vị được.
Tên đại hán kia hơi nheo mắt, vẻ mặt dữ tợn lạnh lùng nói:
- Cái đồ không biết xấu hổ. Các ngươi muốn đối đầu với Tề đại gia của chúng ta phải không?
Gã vừa dứt lời, mấy kẻ thủ hạ lập tức giương đao. Ba người Hoa gia không hề sợ hãi lập tức siết chặt binh khí. Tên đại hán đi đầu giơ hai tay ngăn bọn thủ hạ lại. Gã cười lãnh đạm:
- Tốt. Các ngươi có khí phách, thật sự có khí phách, dám đắc tội với người của Tề đại gia. Kể ra lần đến huyện Hồ này, các người là một hộ đối đầu. Hoa gia đúng chứ. Được. Ta để lại lời này, từ nay, Thanh Sơn câu không có một gia đình như vậy nữa. Đi.
Đại hán vung tay, cười lạnh lùng kéo mấy tên đại hán rời đi. Cha con Hoa lão phụ căm hận nhìn theo bóng lưng bọn chúng, mặt không đổi sắc. Chỉ có Hoa đại nương là nhìn chồng rồi lại nhìn con, khoảng giữa lông mày nhíu lại, thoáng có chút âu lo.
Giữa sườn núi, Đại Hanh vội vàng vừa uống nước vừa ăn bánh.
Diệp Tiểu Thiên thấy gã như vậy, thực sự không biết nên khóc hay cười. Lúc Đại Hanh nuốt đến miếng bánh hoa quế thứ sáu, Diệp Tiểu Thiên thở dài nói:
- Tiểu Hanh, ngươi nghỉ lấy đủ sức chưa?
Đại Hanh đánh chén một bữa no nê, lại nói:
- Ca, đệ ăn nhiều quá giờ có chút khó chịu, hay là... mọi người lên núi trước đi.
Diệp Tiểu Thiên...
Đại Hanh cảm động, vui vẻ bám cánh tay Diệp Tiểu Thiên:
- Đại ca là muốn chờ đệ cùng lên núi sao? Đại ca, huynh thật tốt với đệ.
Diệp Tiểu Thiên cắn chặt răng nói từng câu từng chữ:
- Ai kêu ngươi là nhân chứng hả?
Tại thời điểm này, Diệp Tiểu Thiên thật muốn lôi viên gạch trong túi sách của Đại Hanh ra vỗ lên đầu của gã. Diệp Tiểu Thiên hiện tại đã hiểu tâm trạng của Hồng Bách Xuyên. Cái tên mập mạp này thật là khiến người ta tức đến nỗi muốn đánh chết gã ngay lập tức.
Nắng xuân rực rỡ, mặt trời lên cao.
Bốn canh.
Bốn canh rưỡi.
Khi mặt trời soi lên bóng người sắp hút đến bàn chân, cuối cùng La Đại Hanh cũng đứng lên, vỗ vỗ tay phủi bụi bánh hoa quế còn dính trên đó, hăm hở nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Đại ca, chúng ta đi thôi.
Trên đỉnh núi, hai phái tú tài của huyện học hô bằng gọi hữu, tìm ra những dũng sĩ nhanh nhẹn dũng mãnh và thiện chiến trong tộc.
Cả hai bên đều cầm đao thương sát khí đằng đằng.
Tú tài huyện học muốn phân cao thấp, không ngờ không phải là ngâm thơ làm phú mà là đọ đao gươm, kiếm kích, cũng xem như là chuyện đáng hiếu kỳ ở Quý Châu này.
Cảnh tượng này hiển nhiên là tiết mục mới lạ người dân muốn xem.
Ngâm thơ làm phú là loại hình cao nhã, làm sao người dân lao động vất vả có thể hiểu được. Đao kiếm qua lại, hô đánh hô giết, nhất là có đổ máu thì lại càng có nhiều người xem.
Với “hàng rào” phân cách được tạo thành bởi các hảo hán giang hồ, đám tú tài trên Hoàng Đại Tiên lĩnh phân thành hai trận. Cả một đám ý chí chiến đấu sôi sục. Dân chúng đứng ngoài quan sát càng náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ, bình phẩm từ đầu đến chân.
Chuẩn bị quyết đấu, hai bên đều chọn ra một vị trưởng bối của phe mình. Nhưng bản thân bọn họ cũng là bằng hữu của nhau. Thậm chí còn rất thân thiết. Loại tình cảm này cũng không cần giấu diếm.
Lúc này, bọn họ cũng chạy đến. Nam trợ quyền nữ trợ chiến.
Bọn tiểu nữ mặc trang phục lễ hội lộng lẫy, màu sắc sặc sỡ, vô cùng xinh đẹp đứng trong hàng ngũ tú tài, vui vẻ hát lên:
- A-----muốn hát sơn ca mau mau đến nha, mau mau đến đi, một đôi tiên đồng ngọc nữ cùng cất cao giọng hát. Một cây làm chẳng lên non, một gốc cây tùng khó—thành---rừng aa.
Có một người vóc dáng khôi ngô từ trong hàng ngũ đối phương nhảy ra, mặc một chiếc áo giáp da nửa thân, tay cầm xiên thép ba xoa ầm ĩ đáp lại:
- A, muốn hát sơn ca a không khó, không khó. Tiểu muội cứ ca huynh sẽ đối đáp, hát con chim vàng xứng với phượng hoàng, cây hoa quế xứng với mẫu đơn.
Người bán hàng rong đong đưa cái trống, cao giọng thét to:
- Vải rách đầu, giày rách mũi, tóc làm kim khâu. Nào, tiểu nhân muốn ngọt ngào, dì mẹ muốn may vá, lão thái thái muốn kẹp kim hãy đến đây.
Một thím vác sọt bên cạnh hét to gấp đôi gã:
- Lấy gà đổi lấy mơ, gà đổi mơ, một con gà bảy trái mơ...
La Tiểu Diệp dẫn đầu quan binh Tuần kiểm ti leo lên từ một ngọn núi khác, mắt thấy một màn náo nhiệt không khỏi kinh ngạc. Một tay võ quan dưới quyền ngơ ngác nhìn say sưa cả nửa ngày, ghé sát vào bên người gã, khẽ nói thầm:
- Đại nhân, hôm nay thật sự sẽ quyết đấu ở đây sao? Thông tin không có sai lệch chứ?
Sau lưng đột nhiên có âm thanh vang lên:
- Nhường một chút, các người chắn tầm nhìn của ta mất rồi.
La Tuần kiểm và tên quan kia quay lại nhìn, chỉ thấy một người áo choàng xanh ngồi dưới tán cây Tùng, trong tay cầm một bức tranh, đang dùng bút than vẽ vẽ chùi chùi tựa như đang vẽ cục diện hai phái đang giằng co. Hai người vội vàng di chuyển nơi khác. La Tiểu Diệp nghi hoặc hỏi:
- Ngải Điền sử?
Diệp Tiểu Thiên cùng La Đại Hanh bất đắc dĩ bò lên núi. Diêp Tiểu Thiên phải dừng lại mấy bận, bắt cả đám dân tráng dìu La Đại Hanh. Chẳng qua nhất thời chưa làm xong cáng tre, hơn nữa với thân hình quá khổ của Đại Hanh cũng không dễ để khiêng lên núi.
Đại Hanh nghỉ ngơi môt chút rồi đi, đi rồi lại nghỉ ngơi. Đoạn đường núi này đi đến tận khi ánh mặt trời vượt qua trước mặt bọn họ, đẩy cái bóng của bọn họ về phía chân núi, bọn họ vẫn chưa leo lên đến đỉnh.
Diệp Tiểu Thiên lòng nóng như lửa đốt, lo lắng đám tú tài trên núi đã sớm đánh nhau túi bụi, nhưng hắn kiên trì chờ nhân chứng La Đại Hanh này lên núi là có dụng ý. Trong suy nghĩ của hắn, muốn để người của hai phái hòa bình giải quyết tranh chấp thì Đại Hanh có tác dụng mấu chốt. Diệp Tiểu Thiên không thể vứt gã đó rồi bỏ đi một mình, nên đành phải chờ gã.
Trên núi vừa buôn bán vừa thi đấu sơn ca vô cùng náo nhiệt, đợi lâu không thấy người làm chứng đến cũng không ai cảm thấy buồn rầu. Hát sơn ca càng về sau thì phát triển thành hai bên đấu võ mồm. Sau khi đấu võ mồm bị thua, một tiểu miêu nữ xinh đẹp đã tuyên bố ngay tại chỗ. Ai có thể đại diện cho tú tài bản phái đại bại đối phương, bản thân sẽ lập tức gả cho hắn. Lời nói hào sảng của cô nương lập tức nhận được sự tán thưởng nhiệt liệt của toàn bộ người xem.
La Tiểu Diệp dẫn đầu một đám quan binh, ban đầu còn có tư thế như lâm đại địch nhưng đợi mãi không thấy Diệp Tiểu Thiên đến, đợi rồi lại đợi vẫn không thấy, tú tài hai phái thì lại không động thủ.
La Tiểu Diệp bất đắc chọn cho mình một chỗ buồn chán ngồi xuống chờ đợi.
Lúc đầu, La Tiểu Diệp còn cảm thấy những tiểu thương bán đồ ăn vặt chạy lên núi quả có chút khoa trương, nhưng đợi đến lúc ánh mặt trời từ không trung xẹt qua, cái bụng bắt đầu kêu xì xào. Gã mới phát hiện những người buôn bán nhỏ này còn đánh hơi tinh hơn cả cún con.
Mọi người đều có chút đói bụng, nhao nhao bỏ tiền mua đồ. Những người bán hàng rong kiếm tiền đến nỗi miệng cười mở rộng ra. Về sau thật sự đói không chịu nổi, ngay cả La Tiểu Diệp cũng phải bỏ tiền kêu người đi mua bốn cái bánh bao, hai cái trứng, ăn cơm với nước suối.
Diệp Tiểu Thiên và La Đại Hanh dẫn đầu sai dịch và dân tráng cuối cùng cũng tập tễnh lên đến đỉnh núi. Lúc họ chưa đến, tú tài hai phái còn chuẩn bị quyết đấu và người dân vây quanh còn nhìn hướng dưới núi, đợi đến khi bọn họ leo lên đỉnh, người trên núi sớm đã không còn cái tâm tình kia.
La Đại Hanh mồ hôi chảy đầy mặt bò lên đỉnh núi, thất vọng phát hiện, mọi người vẫn rất bình tĩnh trước sự có mặt của mình. Thậm chí còn không hề phát hiện ra gã. La Đại Hanh hoàn toàn không hề được hưởng thụ cái cảm giác muôn người chú ý, vạn người chào đón nhiệt liệt.
Diệp Tiểu Thiên và La Đại Hanh đứng trên núi, chợt nghe mấy nam giới ngồi tán loạn trên mấy tảng đá xem cuộc chiến hét lớn:
- Này, rốt cuộc các ngươi có đánh hay không. Nếu đánh còn không nhanh một chút, không chết người sao mà náo nhiệt được.
Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đảo mắt tìm lý Vân Thông. Lý Vân Thông này không khác gì quỷ, không biết thoáng cái đã từ đâu xông ra, chắp tay nói:
- Đại nhân.
Diệp Tiểu Thiên lại càng hoảng sợ nói:
- A, họ... còn chưa đánh à?
Lý Vân Thông nói:
- Nếu như không phải biết rõ hôm nay họ đến làm gì, ta thật sự không tưởng tưởng ra họ đến để quyết đấu. A, ngài xem, hai cô nương đó đang nhảy múa, bọn họ thuộc hai phái đấy. Một khắc sau, tình lang của họ người sống thì ta chết. Không biết bọn họ thật sự nhảy múa vì cái gì.
La Đại Hanh cảm khái nói:
- Sinh tử là chuyện tầm thường, cái gọi cười nói chết người là truyền thuyết thời cổ rồi.
Lý Vân Thông mở tay ra cười khổ nói:
- Ta nói thiếu gia họ Hồng này, ta tính toán nếu hôm nay các ngươi không lên núi, cứ để bọn họ vừa hát vừa nhảy múa, đợi đến lúc trời tối người nào người nấy tự về nhà, cười nói cố nhiên là cười nói, nhưng, việc giết người sẽ chẳng phát sinh.
Diệp Tiểu Thiên mắt sáng lên, hưng phấn nói:
- Là như vậy sao? Vậy chúng ta có muốn tiếp không?
Diệp Tiểu Thiên nói chưa dứt lời La Tiểu Diệp liền đứng đằng xa hung phấn hô:
- Ngải Điền sử, ta ở chỗ này. Ngải Điền sử, chúng ta ở đây.
La Tiểu Diệp ngại trên núi quá ồn, sợ Diệp Tiểu Thiên không nghe thấy còn cho một trăm quan binh dưới trướng tay che miệng hô, hô cùng gã:
- Ngải Điền sử, chúng tôi ở đây. Ngải Điền sử, chúng tôi ở đây.
Diệp Tiểu thiên thở dài nói:
- Đi cũng không xong, chúng ta qua bên đó thôi. Ách.
Đại Hanh ngược lại không hề sợ hãi đeo túi lên đi về phía trước.
Hát tới trưa, nhảy tới trưa, ăn trưa qua loa rồi tản ra ngồi dưới gốc cây, những người ngồi đó thấy vậy nhao nhao đứng lên, hưng phấn kêu to:
- Nhân chứng đến rồi. Có thể đánh nhau rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.