Dạ Thiên Tử

Chương 33: Hữu bằng tự viễn phương lai…




Khi Triển Ngưng Nhi đang tranh luận với An Nam Thiên, thì dưới cửa sổ lầu của bọn họ có ba người đứng đó, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, xem ra là vừa đi chặng đường xa tới.
Người đứng giữa vóc dáng gầy gò, mặc bộ áo bào xanh tựa như cây gậy thanh trúc. Người đứng bên trái vừa mập vừa lùn, vai đeo một bao quần áo, tay chống một cây tiếu bổng (cây gậy hoặc cây côn để phòng thân lúc đi đường). Người bên phải có lẽ phải cao lớn gấp đôi, trong ngực ôm một đống tiếu bổng, eo đeo một cây đao, tay cầm cái bánh bao ngoạm liên mồm.
Người chính giữa cao gầy như cây gậy trúc dáng vẻ mong manh đến mức gió thổi nhẹ cũng có thể gãy eo, ảo não nói:
- Phu nhân lệnh một tiếng, chúng ta liền chạy gãy cả chân. Chạy một trận thiên nam địa bắc mới tới được huyện Hồ, cách lâu như vậy rồi, cũng không biết hắn đã đi đâu. Biển người mênh mông biết tìm đâu ra?
Gã đang ăn bánh bao hàm hồ nói:
- Tam quản gia, ngài cũng cũng quá thành thật rồi. Ta tùy tiện ứng phó là được mà, nói không tìm được thì có sao? Làm như vậy có gì đáng gọi là cố chấp? Theo lý thuyết, hắn cũng nên trở lại kinh thành rồi. Vì hắn tránh chúng ta nên mới đi đến Tây Nam, đã lâu như vậy còn không tới
nơi sao?
Người gầy tức giận gõ vào đầu gã, cao giọng nói:
- Lão tử là Dương Tam Sấu, trong tên có một chữ tam. Nhưng lão tử là đại quản gia, không phải tam quản gia. Nói cho ngươi nghe không biết bao nhiêu lần rồi, thế mà vẫn không nhớ được. Tai ngươi không có màng nhĩ sao?
Gã đang ăn bánh bao vội vàng nhận sai:
- Vâng, Tam Sấu đại quản gia.
Dương Tam Sấu chán nản trừng mắt liếc gã:
- Nếu không phải mẹ ngươi là biểu muội xa của ta, lão tử đã không mang ngươi tới Dương gia làm việc, người ngu xuẩn lại còn suốt ngày ăn, người hầu gì mà thế hả?
Gã mập lùn nói:
- Đại quản gia, chúng ta không quen chỗ này, làm sao tìm hắn? Chẳng lẽ đến từng nhà hỏi thăm? Nơi đây không thể so sánh với một sơn thôn nhỏ bé, việc nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông. Nơi này muốn nghe ngóng thông tin, chưa chắc đã có thể.
Dương Tam Sấu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đúng rồi, nơi đây có Tề Mộc, có chút quan hệ vãng lai với Dương gia. Ta từng gặp y, chúng ta tìm y nhờ giúp đỡ.
Mập lùn nói:
- Đại quản gia, phu nhân chúng ta còn có thể nói chuyện, chứ chúng ta...
Dương Tam Sấu nói:
- Không gặp thầy chùa thì xem mặt Phật, hỏi thăm một người là chuyện nhỏ, chẳng lẽ y không đáp ứng?
Dương Tam Sấu nói xong liền chặn một người đi đường lại, hỏi bản địa đại thân hào Tề Mộc gia.
Dương Tam Sấu cũng không hiểu vì sao Dương phu nhân phải dồn Tiết Thủy Vũ cô nhi quả mẫu bỏ trốn kia vào chỗ chết. Nhưng là phận dưới, y cũng chỉ biết chấp hành.
Những ngày này, y đi khắp nơi tìm kiếm, nghe ngóng, chịu bao đau khổ, cũng may sơn thôn hương trấn đi qua cũng nhiều. Mà một nhà Diệp Tiểu Thiên ba người đi cùng nhau như vậy cũng là hi hữu, nên rất nhiều người dân còn nhớ đến. Vì vậy, bọn họ mới lần mò đến huyện Hồ.
Hai người đồng hành với y, tên mập lùn tên là Nhạc Minh. Người kia là Hình Trụ, cũng coi như là hai tâm phúc của y. Mặc dù nói là làm việc cho phu nhân nhưng lần này là làm việc giết người, người không tin tưởng tuyệt đối thì y không dám dùng.
Trong đại sảnh Tề phủ, Tề Mộc đang nổi trận lôi đình với La Tiểu Diệp:
- Thế chất, trong tay ngươi tốt xấu gì cũng có mấy trăm tên lính, thế mà con mẹ nó ngươi làm ăn thế nào hả? Hả? Bảo ngươi làm chút chuyện như vậy, ngươi cũng không làm được. Đến bây giờ vẫn không có được một chút tin tức gì về Hoa Vân Phi. Kỳ thật, ta vốn không trông cậy gì vào ngươi. Ngươi kém xa cha ngươi. Nếu không phải chức quan của ngươi là do truyền thừa, chỉ sợ cái đầu ngu như gấu này cũng không thể đảm đương cái vị trí Tuần kiểm ti kia. Bây giờ Mạnh Khánh Duy xảy ra chuyện, ta không thể không cứu. Nhưng lại không có cách nào phân thân. Chuyện tìm Hoa Vân Phi, ngươi phải dốc toàn lực lo liệu.
La Tuẩn Kiểm bị Tề Mộc giáo huấn mặt đỏ đến tận mang tai.
Cha của Tề Mộc vì cứu gia gia La Tiểu Diệp khỏi một cuộc bạo loạn của người miền núi mà chết, từ đó về sau La gia xem Tề gia là ân nhân cứu mạng. Cha Tề Mộc lúc đó là một quan binh Tuần kiểm ty bình thường, được gia gia La Tiểu Diệp đề bạt làm thủ lĩnh. Sau khi y chết, thì cho con trai trưởng kế thừa quan chức. Quan hệ giữa Tề gia và La gia càng thêm thân thiết.
Thế nhưng, thời thế thay đổi, qua mấy thập niên, gia gia La Tiểu Diệp qua đời, phụ thân cũng chết trẻ, La Tiểu Diệp mới 15 tuổi liền kế thừa chức quan Tuần kiểm. Khi đó, so với La Tiểu Diệp, Tề Mộc cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng luận về vai vế thì gọi là thúc phụ cũng hợp lý.
Ỷ vào ca ca làm trong Tuần kiểm ti, Tề gia lại là đại ân nhân của La gia, Tề Mộc tự sinh mưu kế, triệu tập một đám kiệu phu, dưới sự ủng hộ của Tuần kiểm ti, vận chuyển buôn bán qua đường núi. Trong quá trình này, vì muốn độc bá dịch trạm Hoàng Kim đi qua Hồ huyện, y bèn dùng thủ đoạn, hoặc chiếm đoạt hoặc chèn ép các thương nhân vận chuyển hàng qua đường núi khác. Thậm chí không ngại xuống tay với họ.
Đầy tay máu tanh, rốt cuộc, Tề Mộc cũng độc chiếm thương lộ Hoàng Kim. Cũng bởi vậy, đem đến cho y vị trí số 1 tại huyện Hồ. La gia vốn là thủ trưởng của Tề gia, về sau biến thành thế giao. Đến nay thì Tề Mộc đã hoàn toàn áp chế La gia.
Tề Mộc vẫn tự cho mình là ân nhân của La gia. La Tiểu Diệp lại đảm nhiệm chức Tuần kiểm ti khi chưa đến 16 tuổi. Trong quá trình độc chiếm dịch lộ Hoàng Kim, Tề Mộc kết giao với tam sơn ngũ nhạc.
Bằng những nguyên nhân đó, đúng là đã ép La Tiểu Diệp đến bước đường cùng, vẫn một mực hất hàm sai khiến, đôi khi còn biến gã thành thuộc hạ của mình. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ngày đó Diệp đại nương đã ngầm giáo huấn con trai. Hoàn cảnh của nhi tử, Diệp đại nương cũng không phải là không biết gì.
La Tiểu Diệp bị răn dạy đến nỗi mặt hết đỏ lại trắng, lúng túng giải thích:
- Bắt kẻ thủ ác, cố nhiên là trách nhiệm của Tuần kiểm ti, chỉ là, sau khi xuất thủ thành công, Hoa Vân Phi kia liền trốn biệt tích, tiểu chất thực sự...
Tề Mộc không nhịn được nữa, ngắt lời gã:
- Được rồi, được rồi, ngươi không cần nói nữa. Tóm lại, ngươi phải dốc toàn lực ứng phó. Làm gì cũng được, miễn là phải tìm ra tung tích của gã cho ta. Đi đi, ta còn có việc phải xử lý.
La Tiểu Diệp nuốt cục hận xuống, khép nép nói:
- Vâng... thế bá... tiểu chất cáo từ.
Tề Mộc không tiễn gã, chỉ phất tay như đuổi ruồi. Y sớm đã hình thành thái độ như vậy với La Tiểu Diệp. Đợi đến khi La Tiểu Diệp rời khỏi, Tề Mộc mới thở dài một hơi, vỗ trán suy nghĩ một lát rồi ra lệnh cho quản gia:
- Chuẩn bị một phần hậu lễ, ta muốn đi gặp Vương Chủ bộ.
Quản gia đã theo chân Tề Mộc chém chém giết giết, từ một kiệu phu dịch trạm nho nhỏ, từng bước từng bước dẫm bàn chân đầy máu leo lên vị trí tâm phúc của đại gia. Lúc này, gã nhịn không được, buột mồm nói:
- Đại gia, Tề gia chúng ta mà cũng cần phải tặng lễ cho quan lại huyện Hồ sao? Bọn họ...
Tề Mộc âm u nói:
- Mỗi thời một khác. Cái tên Điển sử chết tiệt kia, ta muốn giết chết hắn như di chết một con kiến. Nhưng ta lại không thể giết hắn, trừ phi ta muốn tạo phản. Hắn là người trong quan trường, nhưng cách làm việc thì không theo quy củ quan trường, vì thế khiến ta luống cuống. Hắc hắc, loạn quyền đả chết sư phụ gia a. Tạm thời nhẫn vậy. Chúng ta vẫn cần một nhân vật quan lại. Mạnh Khánh Duy không thể vứt bỏ. Hoa Tình Phong rõ ràng là muốn đứng ngoài cuộc, chỉ dựa vào áp lực của Tề mỗ, chỉ sợ không ép được y thả Mạnh Khánh Duy ra. Huống hồ, ta hoài nghi, cho dù y chịu thả người thì tên Điển sử điên kia có đáp ứng hay không? Trước mắt, chỉ có thể liên thủ với Vương chủ bộ, mới có khả năng khiến cho Ngải điên kia chịu thả người. Chỉ cần Mạnh Khánh Duy được thả, ta sẽ toàn lực trợ giúp y đưa Ngải Điển sử vào chỗ chết. Quan đấu quan, chúng ta mới an toàn. Hôm nay cần nhẫn, ta sẽ nhẫn. Năm đó, cũng vì chúng ta giỏi nhẫn, mới giành được thắng lợi. Bách nhẫn thành Phật.
Đại quản gia nghe y nói như vậy, đành gật đầu:
- Đi, thuộc hạ sẽ làm ngay.
Đại quản gia vừa mới ra đến đại sảnh, liền có gia đinh chạy sấp ngửa tới, thở hồng hộc:
- Đại gia, việc lớn không tốt. Bộ khoái bắt bớ mấy huynh đệ của chúng ta, nói là bọn họ có cấu kết với Từ Lâm, đánh Huyện thừa đại nhân.
Tề Mộc nghe xong, nhất thời không nhịn được nữa, nổi trận lôi đình:
- Cái tên điên này thật quá quắt, có thể nhẫn nhưng không thể nhục. Triệu tập nhân thủ, lão tử đi huyện nha.
Đại quản gia nghe thấy vậy, chạy về khuyên:
- Đại gia, ngài vừa mời nói, phải nhẫn, bách nhẫn thành Phật mà.
Tề Mộc giận không kiềm chế nổi nữa:
- Phật cũng không thể tha thứ cho người ỉa đái trên đầu mình. Nếu như lão tử tiếp tục nhịn, thì không thể lăn lộn Hồ huyện. Gọi người cho ta.
Gia đinh kia vội đáp ứng, hoảng loạn lui xuống.
Ngoài cửa Tề phủ, Dương Tam Sấu ngẩng đầu quan sát Tề phủ, nói với Hình Trụ:
- Nhìn vô cùng khí phái, đủ thấy Tề Mộc ở nơi này là một đại nhân vật. Tuy nhiên không thể so sánh với nhà chúng ta. Không có sắc thái riêng.
Hình Trụ nuốt vội miếng bánh bao, hàm hồ nói:
- Đúng thế nhà chúng ta là nhà quan, lão gia làm quan trong kinh thành đấy, cái họ Tề này so sao được?
Gần đây gặp nhiều chuyện, nên trước cửa Tề phủ hộ vệ nghiêm ngặt.
Ba người đứng ở đó bình bình phẩm phẩm, lập tức khiến hộ vệ chú ý.
Có bốn võ sĩ cầm đao đi đến gần, cảnh giác quát hỏi:
- Đang làm gì?
Dương Tam Sấu vội vàng chắp tay:
- A, làm phiền tráng sĩ thông báo một tiếng, có Dương gia ở Tĩnh gia.
Y vừa nói đến đó, thì có một đám bảo tiêu khí thế hung hăng đi ra cửa, vây quanh Tề Mộc ở giữa. Võ sĩ thủ vệ nhao nhao chắp tay thi lễ:
- Đại gia!
Phía con đường đối diện có một bó củi lớn chất ở góc tường một gia đình. Hoa Vân Phi nấp bên trong sớm đã mất hết kiên nhẫn vì chờ đợi, vừa thấy Tề Mộc đi ra, lập tức tháo cung tên xuống, cài tên giương cung, nhắm thẳng vào cổ họng Tề Mộc.
Dương Tam Sấu nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, thấy vẻ ngoài người đó, không chút hoài nghi, vui mừng bước lên hai bước, lạy dài thi lễ, cao giọng nói:
- Quản sự Dương gia Tĩnh Châu Dương Tam Sấu, bái kiến Tề đại gia.
- Hả?
Tề Mộc quay đầu nhìn về phía Dương Tam Sấu. Đúng lúc đó, một mũi tên từ trong đống củi phóng vút ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.