Dạ Thiên Tử

Chương 60: Làm việc tốt thường gian nan




Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ, nếu ta nói rõ thân phận với ngươi, lại phải dài dòng cả buổi, liền thuận nước đẩy thuyền, đồng ý với suy đoán của Mao Vấn Trí, cười nói:
- Đúng vậy! Chẳng qua ta chỉ nhốt hơn một tháng.
Mao Vân Trí hưng phấn nói:
- Vậy thì khó trách rồi, dạo gần đây người bị nhốt quá nhiều, ta không nhận ra, chẳng qua ta là nhân vật cấp nguyên lão, sẽ không thể có chuyện có ai đó không nhận ra ta, ngay cả lính canh ngục mới đến cũng phải thỉnh giáo ta chuyện trong đại lao. Tiểu huynh đệ, ngươi mới ra ngoài vài ngày, nhìn bộ dáng này có vẻ làm ăn cũng không tệ a.
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên đột nhiên khẽ động: “Ta để lộ mặt trong thôn, không ít người vây xem hai nhà cãi nhau đều thấy mặt ta, giờ muốn đi tìm hiểu tình hình của Tiết gia sợ là không dễ dàng, nếu như có người hỗ trợ, một khuôn mặt khác, đại khái có thể dễ dàng hơn nhiều”.
Nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Thiên liền cười nói:
- Ngươi vẫn chưa tìm được nơi ở đúng không? Vừa hay, ta đây còn một gian phòng trống, ngươi ở lại đó đi.
Mao Vấn Trí nghe xong liền vui mừng, liên tục nói cảm ơn không ngừng:
- Đại ca, thấy huynh là người nói nghĩa khí! Rốt cuộc là từng ngồi tù cùng, chúng ta có quan hệ mật thiết a.
Trong nháy mắt, Diệp Tiểu Thiên liền từ “tiểu huynh đệ” thăng cấp thành “đại ca”, Mao Vấn Trí này nhìn thì thấy lỗ mãng, lại cũng có cái giảo hoạt của gã, Diệp Tiểu Thiên nghe xong chỉ cười cho qua.
Mao Vấn Trí lảm nhảm làu bàu, đi theo Diệp Tiểu Thiên vào trong.
Tiết Thủy Vũ ở trong phòng kia còn chưa trả, hôm nay nàng bị phụ thân bắt ở nhà, Diệp Tiểu Thiên không thể để Diêu Diêu ở một mình, liền dọn hành lý của mình sang phòng của nàng, nhường phòng của mình cho Mao Vấn Trí.
Dàn xếp tất cả ổn thỏa, Diệp Tiểu Thiên mang Nhạc Diêu cùng đến phòng Mao Vấn Trí, thuận miệng hỏi lai lịch của Mao Vấn Trí, Mao Vấn Trí liền vỗ đùi, cảm khái vạn phận nói:
- Muốn nói về quá khứ của ta, đấy là một khoảng thời gian chua xót rơi nước mắt, người nghe người thương tâm, người nghe người rơi lệ a!
Diệp Tiểu Thiên nghe xong ý tứ “nói ra thì dài dòng”, lập tức hối hận, nhưng Mao Vấn Trí không để hắn có cơ hội cự tuyệt, lập tức kể về lịch sử máu và nước mắt của mình...
Sau khi Tiết phụ đuổi Diệp Tiểu Thiên đi, trở lại đứng trong nhà chính, nghiêng tai nghe một chút, chợt nghe tiếng khóc thút thít trong phòng con gái truyền ra. Có lúc còn nghe thấy tiếng khuyên giải con gái của vợ, Tiết phụ nhíu mày, quay người đi ra cửa, ngồi xuống ở ngưỡng cửa, trầm mặc suy nghĩ.
Khi Diệp Tiểu Thiên nói hắn có tích góp được hai trăm lượng, hoàn toàn đã có tác dụng, nhưng chỉ trong chớp mắt, Tiết phụ liền bỏ đi suy nghĩ trong đầu. Số tiền kia Diệp Tiểu Thiên cho lão bao nhiêu?
Một khi Thủy Vũ lấy chồng xa kinh thành, hai miệng già nhà lão sau này trông cậy vào ai?
Hôm nay tên đầy tớ nhà Tạ gia kia có thể tiền đồ rồi, làm quản lý trong Thủy Tây Điền Thị. Tuy nói là làm hạ nhân của người khác, nhưng hạ nhân với hạ nhân không giống nhau, Tể tướng là quan thất phẩm a, quản lý Điền gia là nhân vật tầm thường sao?
Tiết phụ sớm đã đi tìm Tạ gia, muốn con rể cùng đi Tĩnh Châu đón con gái trở về. Nhưng Tạ Truyền Phong nhất quyết khước từ, nói là việc trong Điền phủ quá nhiều không thể đi, cũng có ý từ hôn, nhưng Tiết phụ tin tưởng đó là vì gã chưa từng nhìn thấy dung nhan bây giờ của con gái lão.
Mấy năm trước, con gái còn là con bé chưa nẩy nở, tuy mặt mày ngũ quan láu lỉnh thanh tú, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu.
Hôm nay thì khác rồi. Con gái tựa như cành liễu, ngày càng thanh tú, nếu như bây giờ để cho tên đầy tớ Tạ gia nhìn thấy, còn không mê chết gã sao. Đúng! Đứa con rể như thế vẫn cò lợi hơn!
Nghĩ tới đây, Tiết phụ thở dài:
- Ngày mai ta sẽ đến Tạ gia một chuyến, để lão Tạ chuyển lời cho tiểu tử nhà lão, gọi gã trở về một chuyến, chỉ cần gã nhìn thấy dung nhan của con gái, đứa con rể này chạy không được rồi!
Trong nhà khách, Mao Vấn Trí gác chân, huyên thuyên cùng Diệp Tiểu Thiên:
- Ta a. Vốn là người của Thẩm Dương Vệ, ngươi biết Thẩm Dương Vệ không? Rất xa nơi này, ở quan ngoại. Nhà ta vốn là gia đình nghèo nhất trong trấn, cha mẹ ta mất sớm, ta dựa vào việc chăn dê cho nhà lão Vương để kiếm cơm. Nhưng sau đó ta thành người giàu nhất trấn, ngươi biết vì sao không? Ta biết ngay ngươi không biết, đánh vỡ đầu ngươi ngươi cũng không nghĩ ra được...
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Mao Vấn trí dương dương đắc ý nói:
- Có một ngày, ta đang chăn dê ở dưới chân núi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, trong sơn cốc có ánh lửa ngút trời, ta sợ tới mức chuột rút ở bắp chân, đàn dê kia đều chạy tán loạn. Đợi một hồi không thấy động tĩnh gì, ta đi vào trong sơn cốc, trên mặt đất của cái động kia, rất sâu, bên trong lấp lánh, ta tính toán, ở đây chắc chắn có vật quý. Ta đào, đào, phí nhiều sức lực, cuối cùng ngươi đoán ta đào được cái gì? Ha ha, ta biết ngay ngươi không biết, đánh vỡ đầu ngươi, ngươi cũng không nghĩ ra được...
Diệp Tiểu Thiên không nói gì nhiều chỉ nhìn Diêu Diêu, Diêu Diêu che miệng ngáp một cái, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Tiểu Thiên ca ca, muội đi tìm Phúc Oa Nhi chơi đây.
Thiếu mất một người nghe, Mao Vấn Trí vẫn không giảm hào hứng, huơ tay múa chân:
- Ta đào ra được một khối vàng đầu chó. Ai nha mẹ ơi, một khối vàng đầu chó lớn như vậy, cũng phải nặng mấy chục cân, kết quả ta là người có tiền nhất trong trấn rồi, lão Vương nhà đó không sánh nổi với ta.
Diệp Tiểu Thiên nghi hoặc hỏi:
- Vậy sao ngươi... đến nơi này, còn rơi vào tình cảnh như vậy?
Mao Vấn Trí nỏi:
- Tiền của phi nghĩa dễ dàng gây họa bất ngờ, ngươi biết không? Trong trấn của ta, có một đám thổ phỉ, huyên náo dữ tợn. Ngươi biết đám thổ phỉ đó không? Một ngày, bọn chúng tới huyên náo trấn của ta, rất huyên náo còn rất hung dữ. Ta có nhiều tiền nhất, có thể không sợ sao? Ta chui qua hầm, mời bảo tiêu, cảm thấy không đáng tin cậy, về sau ta nghĩ ra một diệu kế: Ta bò lên nóc nhà. Nói chung, đám thổ phỉ xông vào nhà, lục tung, đào sâu ba thước đều có thể, nhưng cũng không tìm phía trên. Cho nên, ngay lúc trời tối, ta dấu tiền trên nóc nhà, ngươi không biết đâu, ngày hôm đó tuyết rơi nhiều trời đông giá rét, ta mặc ba tầng áo lông, bên ngooài còn mặc một cái áo lông dê, cuối cùng lại mặc lên một lớp nữa, ở trong vẫn còn ôm một bình rượu mạnh chống lạnh. Ngay lúc trời tối ở trên nóc nhà, thèm ngủ giống như nửa tháng rồi chưa được ngủ vậy, ta sắp phát điên rồi, lúc đấy cách nghĩ của ta thay đổi, ta nghĩ, hay là để bọn thổ phỉ cướp đi? Nếu hắn cướp được rồi, thì sẽ không đến nữa, ta cũng không cần chịu tội như vậy nữa, kết quả là ta đợi mãi đợi mãi, đợi mãi mà bọn thổ phỉ không đến, khiến ta rầu đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, sao bọn chúng không đến nữa chứ?
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Mao Vấn Trí nói:
- Rất nhanh ta bị bọn chúng bức đến điên rồi, ta không cần tiền nữa. Vì vậy ta đem tiền chia cho người nghèo trong trấn, lần này ta lại biến thành nghèo rớt mùng tơi.
Diệp Tiểu Thiên bồn chồn nói:
- Vậy... ngươi tiếp tục chăn dê là được rồi, chạy đến quan nội làm gì?
Mao Vấn Trí ngượng ngùng đáp:
- Đấy là vì ta bị tiền làm hỏng, lúc có tiền ta khoe khoang với lão Vương, đắc tội với lão, lão không cho ta chăn dê của hắn nữa, ta liền một đường đi về phía nam làm công, vì mùa đông ở quan ngoại rất lạnh, ta tính nếu đến nơi ấm áp, mùa đông không phải sẽ dễ chịu sao?
Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Vậy sao ngươi lại bị bỏ tù lâu như vậy?
Mao Vấn Trí nói:
- Về sau khi đến huyện Hồ, ta vẫn đi chăn dê, ta chăn dê cho đội trưởng nhà lao, rồi sau đó, vợ hắn dụ dỗ ta, ngươi nói ta là một tên đô con, lại chưa từng có phụ nữ, làm sao chịu nổi sự dụ dỗ của nàng ta, cho nên ta liền ngủ cùng nàng ta.
Diệp Tiểu Thiên gật đầu, khâm phục nói:
- Đại hiệp có bản lĩnh! Ngươi dám ngủ với vợ của đội trưởng nhà lao, hắn không giết chết ngươi trong ngục, coi như là rất tốt với ngươi rồi.
Mao Vấn Trí nói:
- Ngươi thôi đi, vì sao hắn không giết ta? Vì hắn nhận được lợi lộc rồi, vì để hắn bớt giận, vợ hắn cho em gái uống thuốc, để ngủ cùng hắn. Em gái đó nhìn rất xinh đẹp đấy, đẹp hơn nhiều so với chị gái, hắn còn mừng gần chết...
Hai mắt Diệp Tiểu Thiên đăm đăm: “Một tên ngốc như vậy, thực có thể giúp ta thăm dò được Tiết gia sao? Haiz! Méo mó có hơn không, tạm thời để hắn thử xem...”
Từ lúc nghe được lịch sử bi thảm của Mao Vấn Trí, Diệp Tiểu Thiên không ôm hi vọng quá lớn với loại ngốc tận trong gân cốt này, chẳng qua trước mắt không có người có thể dùng, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận gã trước, vạn nhất tên này đánh bậy đánh bạ, lại ra được chuyện tốt gì đấy.
Mao Vấn Trí nghe hắn nói sự việc, rất tự tin cười rộ lên, Mao Vấn Trí vỗ ngực đảm bảo với Diệp Tiểu Thiên:
- Chuyện này ngươi giao cho ta đi, ngươi yên tâm, ta là người nghèo, ta hiểu rõ nhất chính là mấy người nghèo kia. Họ suốt ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ta giả thành tên ăn mày tìm họ nghe ngóng, khẳng định có thể hỏi ra.
Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Chỉ mong như vậy!
Mao Vấn Trí người này thật trượng nghĩa, gã ăn của Diệp Tiểu Thiên, dùng của Diệp Tiểu Thiên, còn thực sự làm việc cho Diệp Tiểu Thiên, sau khi nghe rõ vị trí của Tam Lý Trang, Mao Vấn Trí liền mang theo tiền cơm ba ngày, xốc cây côn đánh chó của gã lên rồi đi thẳng đến đó.
Tạm thời Diệp Tiểu Thiên đặt hi vọng lên Mao Vấn Trí, nếu gã không nghe ngóng được gì, khi đó nghĩ cách khác cũng không muộn, dù sao Thủy Vũ cũng sẽ không lập tức xuất giá. Mao Vấn Trí đi rồi, Diệp Tiểu Thiên ở lại nhà khách không có việc gì, liền mang theo Nhạc Diêu đi dạo chơi thành Đồng Nhân, Phúc Oa Nhi tất nhiên cũng theo đuôi họ.
“Tổ ba người” như vậy, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, chẳng qua người bên ngoài chỉ nhìn xem, có chút tò mò mà thôi, nhưng lại có ba tên ăn mày âm thầm lén lút theo sau ba người. Diệp Tiểu Thiên đuổi được một tên “ăn mày” đến thôn Tam Lý, tuyệt đối không ngờ còn có ba “tên ăn mày” khác đang theo dõi hắn.
Dương Tam Sấu ở xa xa nhìn Diệp Tiểu Thiên, vì có Phúc Oa Nhi là mục tiêu rõ ràng như vậy, cũng không lo sẽ mất dấu. Dương Tam Sấu theo dõi một hồi, lẩm bẩn:
- Nhìn bọn chúng nhàn nhã như vậy, là có ý định ở lại thành Đồng Nhân lâu dài sao?
Nhạc Minh rõ ràng không kiên nhẫn như vậy, không nhịn được đề nghị:
- Đại quản gia, chúng ta muốn tìm nơi ít người để ra tay thì khó quá, không bằng giải quyết dứt khoát, thừa dịp đông người trên đường dễ dàng thoát thân, để ta ra tay, dùng phi đao lấy tính mạng con bé, sau đó quay lại khách điếm, lấy tính mạng của Thủy Vũ, để tránh đêm dài lắm mộng.
Dương Tam Sấu do dự một chút, trầm giọng nói:
- Thông minh đấy!
Nhạc Minh hưng phấn, rốt cuộc có thể thoát khỏi biển khổ rồi, gã đáp ứng một tiếng, âm thầm lấy ra một cây phi đao giấu trong lòng bàn tay, nhích tới gần ba người Diệp Tiểu Thiên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.