Dã Thú Ngửi Tường Vi

Chương 10: Đổ ngọc




Sân được Vân di trồng vài khóm hoa tường vi, là giống nhà tức phụ cho thuê phòng kia, mỗi ngày buổi sáng Từ Trường Thanh đều sẽ chủ động tưới nước cho tường vi, bởi vì hắn nghĩ khiến hoa này lớn nhanh một chút, tốt nhất là nở giống nhà kia, cả sân tràn ngập hương hoa khiến Vân di vui vẻ.
Vì thế mỗi ngày hắn đều múc nước từ chum đựng nước phòng trong, trong chum đã bị Từ Trường Thanh nhỏ lục dịch, vô luận là xào rau hay nấu cơm hương vị đều cực kì ngọt ngào, uống thượng mấy ngụm rất giải tỏa, một ngày cũng không thấy mệt mỏi, Vân di trước kia ngồi một ngày tật xấu đau lưng eo cũng không thấy .
Nàng chỉ nói là nước kinh thành có thể nuôi người, cho nên cũng không có quá để ý.
Hoa tường vi bởi vì có lục dịch tinh khí, bộ dạng phá lệ xinh đẹp, hiện tại đã muốn mọc ra nụ hoa, đợi vài ngày phỏng chừng có thể nở, từ nụ hoa hẳn là tường vi hồng phấn, Từ Trường Thanh không khỏi sáng tỏ, Vân di quả nhiên là thích nhất màu hồng nhạt a.
KhiếnVân di cao hứng là, Từ Trường Thanh mấy ngày này lớn thêm một ít, bàn tay khuôn mặt cũng đầy đặn hơn, nàng này hai ngày khi rảnh liền không ngừng ngắm nghía hắn, Thanh Nhi đúng là mỹ nhân bại hoại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, non mịn thật muốn cắn một ngụm, một chút cũng không thấy vết sẹo rỗ sau khi mắc bệnh ở quê.
Nay mi mắt cũng chậm rãi mở dài, một đôi ánh mắt ngập nước cực kì hấp dẫn người ta, nhất là khi làm nũng hơi hơi híp tựa như hai nửa vành trăng, cười còn lộ ra một đôi núm đồng tiền, bộ dáng lấy lòng thật sự khiến Vân di không đành lòng cự tuyệt.
Vân di nhìn Thanh Nhi vừa cao hứng vừa xót xa, cao hứng là Thanh Nhi tướng mạo bộ dạng vô cùng tốt, bộ dáng lại có bảy tám phần giống tỷ tỷ, tỷ tỷ dung mạo từ nhỏ cực kì xuất chúng , nếu không cũng sẽ không bị lão gia Từ phủ liếc mắt một cái nhìn trúng thú vào cửa, xót xa là tỷ tỷ bạc mệnh, sinh hạ Thanh Nhi không vài năm liền đã qua đời, nếu không cũng sẽ không để Thanh Nhi một người chịu khổ.
Đã nhiều ngày, Vân di khi nhàn hạ hỏi thăm mấy nhà thư thục phụ cận, phí dụng một quỹ đều vào khoảng mười lượng bạc, khoản tiền này đối Vân di hiện tại mà nói thật sự là trứng chọi đá, cho dù bán vòng tay cũng không đủ, liền nghĩ hoãn nửa năm đợi tích cóp đủ bạc nói sau, hơn nữa Thanh Nhi bệnh nặng mới khỏi không lâu, so với hài tử cùng tuổi vừa gầy vừa nhỏ, thừa dịp nửa năm thời gian cho hắn hảo hảo dưỡng thân mình, đợi tích cóp đủ học phí, sang năm để hắn nhập thư thục đọc sách.
Vì thế, đã nhiều ngày Vân di lại làm nhận thêm đồ thêu về làm, trước đó đã nhiều lần giao hàng, phu nhân chưởng quầy đối tay nghề của nàng cực kì vừa lòng, liền đem một ít mặt quạt, cái yếm bên người nữ quyến và bao gối cho Vân di, bởi vì Vân di hiện tại có chỗ ở của mình, tay nghề cũng tinh anh, phu nhân chưởng quầy liền đem bán thành phẩm đã may xong phái người đưa cho nàng, cũng tiết kiệm thời gian Vân di tự mình may đồ, chỉ cần vẽ lên trực tiếp có thể thêu.
Vân di mỗi ngày vội vàng thêu thùa, Từ Trường Thanh cũng là vô sự để làm nhàn đến đòi mạng, thường xuyên qua lại liền cùng vài tiểu hài tử hàng xóm làm quen.
Vì thế liền năn nỉ Vân di cùng bọn họ đi chơi, Vân di ngay từ đầu không đồng ý , bởi vì Thanh Nhi về sau muốn đi đọc sách, một khi cùng bọn họ chơi đùa tâm tinhs sẽ rất khó vãn hồi, nhưng thấy Thanh nhi thật sự nhu thuận, chưa bao giờ chọc người sinh khí, không để hắn ra ngoài liền ngoan ngoãn đợi ở nhà, chỉ là mỗi ngày ngồi ở cửa hâm mộ nhìn người đến người đi ngoài cửa, Vân di cảm thấy không đành lòng, dù sao không phải nữ hài tử, mỗi ngày ở trong sân như vậy cũng thật không ổn, liền căn dặn hắn một phen, mới để hắn buổi chiều có thể đi ra ngoài chơi trong chốc lát. cùng vân vân
Từ Trường Thanh tất nhiên là đại hỉ, không uổng công hắn liên tục diễn vài ngày, mông đều ngồi đau , chính là vì thời khắc Vân di mềm lòng này, đối với yêu cầu Vân di đưa ra không điều kiện toàn bộ đáp ứng, sau đó Từ Trường Thanh nghiêm khắc dựa theo yêu cầu, làm được quần áo không dơ, không cùng người đùa giỡn, không rơi đan hơn nữa đúng giờ về nhà, bởi vậy thuận lợi chiếm được tín nhiệm của Vân di, không hạn chế hắn ra ngoài chơi đùa.
Kỳ thật chơi đùa bất quá là tấm mộc bài của hắn mà thôi, nơi Từ Trường Thanh chân chính muốn đi là một sòng bạc cách đó không xa.
Ðại Uyển dân phú quốc cường, mặc dù biên quan lúc nào cũng có kẻ thù bên ngoài mơ ước, nhưng có Chiến lão tướng quân trấn tọa trấn, liền ngăn địch vô ưu, kẻ thù bên ngoài đều là không đủ để gây cho sợ hãi.
Cho nên những năm gần đây dân chúng sinh hoạt cực kì an dật, người ta nói giữ ấm tư sinh dâm dục, vì thế các loại đánh bạc liền lần lượt quật khởi, đổ phường càng như măng mùa xuân sau mưa, riêng cược bài còn có hơn mười loại, cái gì lục bác, cờ vây, mã điếu, mạt chược……
Đổ động vật chọi gà, đấu chim cút, đấu họa mi, đấu dế mèn, đa dạng phong phú, nhiều đếm không xuể.
Mấy thứ này tuy rằng nhiều người tham gia, nhưng khó đăng nơi thanh nhã, nói ra chỉ bị người ta lên án.
Nhưng, có một loại đánh bạc được đặt ở bên ngoài, không chỉ không bị người chỉ trích nông cạn, con bạc, còn cực kì phong nhã, từ hoàng đế triều thần, cho tới dân chúng bình dân không ai không thích, thì phải là đổ ngọc, trong nghề gọi là đổ thạch.
Đổ ngọc tồn tại vốn là do người Ðại Uyển ái mĩ ngọc, cái gọi là có cầu liền có cung, vì thế rất nhiều thương nhân liền tranh giành khai thác ngọc thạch, phát triển đến nay vô luận khai thác hay gia công ngọc thạch ở Ðại Uyển đều đã cực kì thành thục.
Nhưng từ khâu lấy quặng đến khâu buôn bán, hao tổn trung gian tiêu phí cao, còn phải chịu phiêu lưu gia công vận chuyển, cho nên liền có thương nhân đánh chủ ý vào nguyên thạch, là đổ ngọc.
Cái gọi là đổ ngọc, chính là dùng nguyên thạch khai thác được mang đến đổ, cách đổ này vừa công bình lại vừa rất không công bình, bởi vì bên ngoài ngọc thạch bình thường đều sẽ có lớp vỏ phóng hóa, không mở ra ai cũng không biết bên trong nguyên thạch đến tột cùng là mĩ ngọc hay là tao thạch, nhưng nếu là đổ, tự nhiên là có tính phiêu lưu , có người có thể tiêu rất ít tiền mua được một khối đá không ai thèm nhìn, mở ra là thượng đẳng mĩ ngọc sau đó một đêm đại phú, từ khất cái đảo mắt biến thành người giàu có, cũng có người lấy giá cao tiền mua đá mở ra lại là không đáng một đồng, trong khoảnh khắc táng gia bại sản, từ phú thương biến thành kẻ nghèo hèn.
Nhưng loại cảm giác kích thích và thần bí này, cùng lạc thú mua đá mở thạch, vẫn làm cho rất nhiều người bị xua như xua vịt, cơ hồ đã thành trò đánh bạc được hoan nghênh nhất Ðại Uyển.
Nơi Từ Trường Thanh muốn đi chính là đổ thạch tràng, thường xuyên nhìn đổ thạch còn có vài tiểu hài tử của tiểu thương, Từ Trường Thanh ngay từ đầu cố ý tiếp cận bọn họ, cùng hắn lăn lộn hai ngày làm quen, này chủ yếu quy công Từ Trường Thanh ra tay hào phóng.
Hắn đem ngọc trâm lặng lẽ đi cầm, lấy về hai mươi lượng bạc, Từ Trường Thanh đem bạc cầm vào tay vẻ mặt cười khổ, dương chi bạch ngọc trâm có thể bán hai trăm lượng bạc không có gì bất ngờ, nhưng vào hiệu cầm đồ là hai mươi lượng, cho dù biết rõ như thế, hắn cũng chỉ có thể lấy đến nơi này bán, bởi vì nếu bán cho những người khác khó tránh khỏi sẽ làm người khả nghi, nếu là bởi vậy mang đến phiền toái cho mình và Vân di thì được không bằng mất.
Hắn đem tiền giấu ở một cái bình trên giường, tuy rằng rất muốn cho Vân di thu , nhưng là tìm không thấy cái cớ nào, cũng không thể nói ở trên đường cái nhặt được đi, Vân di cực có khả năng bắt hắn đem bạc đưa về, cho nên đành phải trước cất đi đã, sau đó cầm một lượng bạc trong đó đổi thành tiền đồng, mua chút đồ ăn vặt mượn sức vài tiểu tử thường đi đổ thạch tràng.
Sau khi làm quen liền thuận lý thành chương đi theo bọn họ nhìn những nơi náo nhiệt, đổ thạch tràng rất lớn, nguyên thạch cũng chia ra làm cao trung hạ tràng.
Nhất tràng tại lầu hai, tất cả đều là nguyên thạch cỡ lớn cùng một ít ngọc chủng hiếm thấy, giá tự nhiên đắt đỏ, nhị tràng ở lầu một, chứa những khối đá lớn, nhất tràng và nhị tràng là nơi chỉ có người phú quý có tiền có thể đi vào, bình dân đổ thạch đều trực tiếp ở trong viện giao dịch.
Cho nên đổ thạch tràng, trong viện là náo nhiệt nhất, các khối đá từ lớn đến nhỏ đều đã yết giá minh bạch.
Từ Trường Thanh khi đến lần thứ ba, trực tiếp chạy đến bên cạnh đống đá cạnh cửa, bởi vì đống đá kia rẻ nhất, lớn thì bằng miệng bát, nhỏ thì bằng quả trứng gà, mỗi khối mười văn tiền, rất là rẻ, cho nên người hơi có chút tiền đều chướng mắt , chỉ có một ít người không có tiền còn muốn thử vận ở nơi đó chọn lựa.
Vài tiểu hài tử cùng đi vài lần thấy Từ Trường Thanh mua rất nhiều khối đá thật hâm mộ, lần này trong túi đều mang theo tiền cũng muốn đổ một phen đã nghiền, mười văn tiền không nhiều lắm, bọn họ hơi tiết kiệm tiền ăn vặt là có .
Vài người đều tự tìm chỗ ngồi bắt đầu chọn lựa, nguyên thạch có đủ các loại hình dạng, hoặc có góc cạnh, hoặc cực kì trơn bóng, màu sắc cũng có nhiều chủng đa dạng, hồng bì, hoàng bì, hắc bì, bán hắc bán hoàng, bán bạch bán hắc vân vân, muốn từ bên trong lấy ra ngọc có thể làm ra một món ngọc tốt, trừ bỏ có một chút nhãn lực, đa số là dựa vào vận khí, người hơi có đầu óc đều biết, trong đống đá này phần lớn là phế liệu không đáng tiền, có đáng giá, cũng chỉ là ít ỏi không có mấy, nếu không sẽ không rẻ như vậy.
Tâm tư của Từ Trường Thanh kỳ thật cũng không ở trên đổ thạch, hắn đến đổ thạch tràng chỉ là muốn chọn một ít ngọc liêu bình thường bỏ vào trong núi nhỏ, dùng tinh khí nồng đậm trong núi nhỏ để dưỡng ngọc, để qua một đoạn thời gian lại đem lấy ra ngọc liêu bình thường sẽ biến thành ngọc liêu tốt, như vậy kiếm chút tiền sẽ không trương dương cũng không khiến người chú ý, người khác sẽ chỉ cho rằng hắn vận khí tốt đổ được khối đá tốt, sẽ không nghĩ đến cái khác , mà đối Vân di giải thích về lai lịch của tiền bạc cũng có cái cớ để nói
Có lẽ là hắn uống lục dịch trên ngọc sơn, hoặc là do núi nhỏ ảnh hưởng, ý thức của hắn đối với tinh khí lại có một chút cảm ứng, nếu trong đá có ngọc hắn có thể mơ hồ cảm ứng được, tính chất càng tốt cảm ứng lại càng rõ ràng, đến nay, hắn tìm ra tinh khí nhiều nhất là một khối hắc bì lớn bằng bàn tay lần trước ở đây tìm được, thoạt nhìn chẳng có gì đáng nói, phỏng chừng dù cố ý chọn lựa trong đống đá cũng không có người có thể chọn trúng nó, nhưng lại không biết khối đá đen này cư nhiên có tinh khí cực nồng đậm, có thể thấy được đổ thạch thật sự là hai phần dựa vào nhãn lực, tám phần dựa vào thiên ý.
Từ Trường Thanh chọn đến bây giờ chỉ nhặt được hai khối ngọc phôi bình thường, lại nhìn những người khác đều là cau mày nhìn thạch da thạch văn do dự không thôi, đều không có chọn được khối vừa lòng , lập tức xoa xoa cổ, tiếp tục vùi đầu trong đó.
Lúc này cửa truyền đến tiếng xôn xao, có người lớn tiếng nói:“Ai nha, kia không phải tôn tử của Chiến lão tướng quân Chiến Vô Dã sao……”
“Là hắn đúng vậy, đã sớm nghe nói Chiến lão tướng quân bình sinh đam mê đổ thạch, không nghĩ tới tôn tử của hắn cũng có khẩu vị này.”
“…… Mới mười lăm tuổi, chậc chậc, nhìn xem khí thế này chính là khó sánh được, hỗn tiểu tử nhà ta so với người ta, chính là rác rưởi a……”
“Đó là tự nhiên, nhân gia nhưng là tôn tử của Chiến lão tướng quân, mười tuổi liền đi theo lão tướng quân lên ngựa giết địch , vài năm nay mang binh đánh lui bao nhiêu kẻ thù bên ngoài mới giữ được giang sơn Ðại Uyển của chúng ta.”
“Bất quá nghe nói, lần trước Chiến Vô Dã hình như thụ trọng thương, bụng bị chọc một lỗ, lão tướng quân ngày đó còn phát hỏa một trận, thiếu chút nữa đem tướng quân phủ phá tan, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tốt rồi.”
“Tám phần là tung tin vịt, thật thụ trọng thương như vậy đã sớm chết, làm sao tốt nhanh như vậy……”
Từ Trường Thanh chọn lựa nguyên thạch, nghe xong tay đột nhiên khựng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nam tử đi vào trong viện một thân hắc bào, eo đeo ngọc đái, mày kiếm như họa, tiến vào một lát liền có một cỗ lệ khí khiến người ta hít thở không thông, làm người trong viện không khỏi cúi đầu có chút sợ hãi, thanh âm cũng tĩnh xuống.
Nam tử không vui không giận cất bước đi được một nửa, giống như đã nhận ra có gì dưới chân, lập tức thu liễm hơi thở nhìn lại phía sau, ánh mắt ở trong đám người tìm tòi một phen, cuối cùng chậm rãi dừng ở trên mặt Từ Trường Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.