Đặc Chủng Dong Binh

Chương 12: Đánh lén ban đêm




Tiêu Minh Hiên qua lại với Phù Sơn Minh mới hai ngày đã bại lộ thân phận, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, tình hình hiện tại không mấy khả quan. Sau khi nghe tin, Tống Phong cảm thấy không thể tin nổi, thậm chí còn nghĩ thính giác của mình có vấn đề.
“Sếp,” Tống Phong nghiêm túc hỏi, “Có phải hắn không chịu lên giường với Phù Sơn Minh nên chọc giận người ta không?”
Vương Nhất Trung ở đầu dây bên kia thiếu chút nữa hộc máu: “Tổ tông ơi, cậu ta làm trùm thuốc phiện gần hai năm, có trường hợp sóng gió gì mà chưa từng trải qua? Nếu ngay cả gặp dịp thì chơi cũng không biết thì đừng mong sống sót!”
Tống Phong nghe vậy thì hỏi lại: “Nếu hắn làm trùm thuốc phiện lâu như thế, sao có hai ngày cũng chịu không nổi?”
“Vấn đề không phải là cậu ta, vấn đề là trong nhiệm vụ lần trước có một cảnh sát Thái Lan nằm vùng,” Vương Nhất Trung cố gắng giải thích đơn giản, “Không biết tại sao người đó lại rơi vào tay Phù Sơn Minh, hơn nữa còn bại lộ thân phận, ngay từ đầu Phù Sơn Minh đã không tin cậu ta rồi.”
“Vậy coi như hắn tự chui đầu vô lưới rồi còn gì. . .” Tống Phong thì thầm, nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu. Nói đi nói lại vẫn là do phần báo cáo của mình hại hắn, nếu không phải vì thế, Tiêu Minh Hiên sẽ không bị phái đến nơi này. Tống Phong thở dài một hơi: “Đã mất liên lạc đã bao lâu rồi?”
“Gần sáu tiếng.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cách cứu hắn ra, ông gửi tư liệu cho tôi đi.”
“Tôi cho cậu một địa chỉ, cậu đi tìm bọn họ, tình huống cụ thể bọn họ sẽ nói cho cậu biết,” Vương Nhất Trung tiếp tục nói: “Nhớ chú ý an toàn, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Tống Phong ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó đi vào cửa hàng mua một bộ quần áo và đôi giày thích hợp cho hoạt động.
Tin nhắn của Vương Nhất Trung nhanh chóng được gửi đến, Tống Phong cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó thuê xe đi tới mục tiêu. Đầu tiên hắn đi lòng vòng ở gần đó, sau khi xác nhận không có người khả nghi mới tìm một chỗ hẻo lánh xuống xe đi bộ. Đây là một toà nhà trọ cũ nát, cầu thang làm bằng gỗ, giẫm lên sẽ phát ra tiếng cót két. Tống Phong lên lầu ba, gõ cửa, một lát sau nghe thấy một người nói tiếng Anh: “Ai đó?”
Tống Phong dùng tiếng Trung trả lời: “Vương tiên sinh bảo tôi tới đây hỗ trợ.”
Bên kia im lặng, sau đó cửa nhanh chóng được mở ra. Người ở trong đều vô cùng cảnh giác, trong nháy mắt Tống Phong có thể thấy được ít nhất ba cây súng đen chỉa về phía mình. Người mở cửa trông rất trẻ tuổi, lúc nhìn thấy Tống Phong thì có chút kinh ngạc: “Là cậu?”
Tống Phong bước vào, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta gặp nhau rồi sao?”
Người nọ đóng cửa lại, lắc đầu: “Không có, là tôi đã nhìn thấy cậu. Hôm đó sau khi bắn nhau, cậu nằm trên băng ca được đưa vào bệnh viện.”
Tống Phong ho một tiếng: “Ừm.”
Hắn đánh giá mấy người trước mặt, người vừa nói chuyện chắc là đặc công mà Vương Nhất Trung đã nói, còn có hai người lính, trên người cả ba ít nhiều đều có vết thương, hai người hoàn hảo không sứt mẻ gì còn lại là người Thái Lan.
“Tôi tên Vu Bách.” Người mở cửa ban nãy tự giới thiệu, sau đó giải thích sơ qua mọi chuyện một lần. Thì ra trong lúc bọn họ đi cứu cảnh sát Thái Lan bị Phù Sơn Minh bắt, vừa lúc bên Thái cũng phái người sang đây, vì thế hai bên liền tụ lại một chỗ. Vị cảnh sát kia đã được hộ tống về nước, để lại hai người trợ giúp bọn họ. Tống Phong cẩn thận nghiên cứu bản đồ biệt thự của Phù Sơn Minh, hắn nhìn mấy chỗ bị đánh dấu, thấp giọng hỏi: “Bây giờ Tiêu Minh Hiên còn ở bên trong?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã phái người trông chừng, bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Tống Phong nhíu mày: “Phái ai trông chừng?”
Một binh sĩ lập tức trả lời: “Đội trưởng của chúng tôi.”
“Phù Sơn Minh cũng ở trong đó?”
“Phải.”
Tống Phong gật đầu rồi suy tư một lát, sau đó bắt đầu xét xem vũ khí và hỏi thăm điểm mạnh của bọn họ, cuối cùng mới nói: “Có máy truyền tin không?”
Vu Bách xoay người kiểm tra: “Có, còn bốn cái.”
“Vậy là đủ rồi, cho tôi một cái,” Tống Phong cầm lấy, liếc mắt nhìn thời gian, “Bây giờ xuất phát, qua mười một giờ sẽ tới biệt thự.”
Vu Bách nhịn không được hỏi: “Cậu muốn làm thế nào?”
Tống Phong chọn thanh súng lục, trang bị ống giảm thanh ở phía sau, sau đó bỏ dao găm vào ống giày: “Tôi lẻn vào, mấy người ở bên ngoài tiếp ứng.”
“Cậu điên rồi sao?”
“Tôi không điên, nhiều người vướng tay vướng chân lắm,” Tống Phong đứng dậy, “Đến lúc đó cứ hành động theo lời tôi, đừng để xảy ra sự cố là được.”
Vu Bách vẫn cảm thấy không yên tâm: “Cậu có chắc không?”
“Không chắc lắm, kế hoạch cụ thể tôi sẽ nói ở trên xe, chúng ta đi thôi.”
Cả bọn lái xe đến gần biệt thự của Phù Sơn Minh, sau đó hội quân với đội trưởng bộ đội đặc chủng. Tống Phong đưa máy truyền tin cho Vu Bách, còn đội trưởng thì mai phục trên đồi chuẩn bị tập kích. Vu Bách kết nối dụng cụ, nói thử vài tiếng: “Được, thông rồi.”
Tống Phong gật đầu, ra lệnh cho tay súng bắn tỉa: “Bắn nát camera tôi đã đánh dấu trên bản đồ.”
Vài giây đồng hồ sau, tay súng bắn tỉa nói: “Hoàn thành.”
Tống Phong căn dặn: “Quan sát chỗ đó cẩn thận, khi nào có người xuất hiện nhớ báo cho tôi biết.” Bọn họ đợi vài phút, tay súng bắn tỉa nói: “Có bảy người.” Tống Phong dẫn một tên lính tiếp cận tường rào trong bóng tối, sau đó nói vào máy truyền tin: “Đội trưởng, tôi thấy anh rồi, cố chống cự lâu một chút.”
Bên kia ừ một tiếng, một lúc sau chỉ nghe hướng đối diện truyền đến vài tiếng súng, tiếp theo là vài âm thanh lí nhí, tay súng bắn tỉa gấp gáp nói: “Trong bảy người kia có năm người đuổi theo, còn hai người đứng tại chỗ.”
Tống Phong quyết đoán hạ lệnh: “Giết.”
“Hoàn thành.”
Tống Phong quyết định cùng tên lính bên cạnh hợp tác trèo tường. Hắn chạy tới góc tường, tên lính thì áp sát lên tường, hai tay chập lại. Tống Phong chạy hai bước, giẫm lên tay tên lính, mượn lực nhảy về phía trước. Trong quá trình nhảy lên, hắn dùng một tay mở nắp đường ống của hệ thống điều hòa, lúc rơi xuống thì bấu vào thành miệng ống, dùng sức bò vào trong, tiếp theo dặn dò người bên dưới: “Cậu và đội trưởng của cậu cố gắng hấp dẫn lực chú ý của đối phương, nhớ chú ý an toàn, thấy không ổn thì lập tức rút lui.”
“Rõ.”
Tống Phong không để ý đến tên lính nữa, hắn bò vào bằng đường ống dẫn. Nơi này có vẻ hẹp, may là hắn cũng gầy nên không khó khăn lắm. Tống Phong nhìn ánh sáng phía trước, chậm rãi bò qua. Nơi này là hành lang lầu hai, ở đây có một căn phòng, có hai người canh gác đang gõ cửa. Hắn nheo mắt lại, nhìn cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Phù Sơn Minh đứng ở cửa, áo tắm trắng muốt dính máu, khuôn mặt lạnh tanh nghe hai người kia nói hết, sau đó ra lệnh hai câu, hai người kia cúi đầu đồng ý rồi xoay người đi xuống lầu, còn Phù Sơn Minh thì đóng cửa vào trong. Tống Phong âm thầm tính toán, thấy hai người kia đi xa mới cẩn thận mở nắp nhảy xuống, lúc rơi xuống đất cũng không phát ra tiếng động nào.
“Tôi nhìn thấy Phù Sơn Minh rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, ông chủ chắc chắn đang ở trong căn phòng đó, chắc trong phòng chỉ có hai người bọn họ thôi.” Tống Phong thấp giọng nói.
“Tốt quá,” Vu Bách nhắc nhở, “Nhớ chú ý an toàn.”
“Không phải chuyện an toàn hay không an toàn. . .” Tống Phong chậm rãi bước tới cửa phòng, “Mấy người nói xem. . . Nếu mở cửa ra thấy bọn họ đang lên giường thì phải làm thế nào?”
Đầu bên kia nhất thời lâm vào một mảnh im lặng quỷ dị, chỉ có thể nghe được một ít tiếng súng.
“Chuyện này,” Sau một lúc lâu Vu Bách mới mở miệng, cảm giác như nuốt phải con ruồi, hắn cười gượng, “Không thể nào đâu. . .”
“Ai biết được.” Tống Phong cười tủm tỉm trả lời, sau khi rút dao găm dưới cổ chân ra thì đưa tay gõ cửa, vài giây sau Phù Sơn Minh lập tức xuất hiện trước mặt, trên tay còn cầm một cái roi. Phù Sơn Minh hiển nhiên không ngờ người xuất hiện ở cửa là Tống Phong, hắn ngẩn ra trong chốc lát, sau đó mới kịp phản ứng: “Người đâu —”
Khi cửa mở, Tống Phong đã lập tức hành động, không đợi Phù Sơn Minh nói hết câu, Tống Phong đã lắc mình đi qua. Mặc dù thân thủ của Phù Sơn Minh không tệ, nhưng so với Tống Phong thì vẫn còn kém xa. Phù Sơn Minh thấy thế thầm nghĩ không tốt, dùng sức quất roi qua.
Tống Phong nhanh tay lẹ mắt, không né tránh mà dùng một tay đỡ đòn, sau đó mặc kệ lòng bàn tay đau rát, hắn thúc mạnh đầu gối vào bụng Phù Sơn Minh. Lần này hắn dùng toàn lực, Phù Sơn Minh lập tức thét lớn một tiếng, nhịn không được xoay lưng lại. Tống Phong nhanh chóng dùng roi siết chặt hai tay Phù Sơn Minh, thở dốc một hơi, nói vào máy truyền tin: “Đội trưởng, rút lui.”
“Rõ.”
Tống Phong nghe được tiếng người bên dưới, hắn đạp cửa rồi kéo Phù Sơn Minh vào trong. Tống Phong nghiêng đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy Tiêu Minh Hiên bị treo ngược trong phòng, nửa người trên trần trụi, trên ngực toàn là vết roi, máu chảy đầm đìa.
“Cậu. . .” Sắc mặt Tiêu Minh Hiên không được tốt cho lắm, nhưng tinh thần xem như không tệ, hắn nhìn Tống Phong không chớp mắt. Tiêu Minh Hiên đã nghĩ tới nhiều loại kết quả, nhưng chưa từng nghĩ người này sẽ đến cứu mình.
Dùng một loại phong thái hắn hoàn toàn không tưởng tượng nổi, vào thời điểm không tưởng tượng nổi, mạnh mẽ xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Tống Phong không có thời gian thưởng thức kiệt tác trước mắt, hắn đưa tay cắt đứt dây thừng, còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã bị phá. Tống Phong đặt dao găm lên cổ Phù Sơn Minh, nhìn đám người chạy vào, áp sát vào tai Phù Sơn Minh nói: “Chào cưng, chúng ta lại gặp nhau rồi, nể tình người quen có thể bảo thuộc hạ lui lại không?”
Hai mắt Phù Sơn Minh sáng rực, trên mặt xuất hiện ý cười vặn vẹo: “Ở Myanmar. . . Cũng là mày?”
“Mừng là mày vẫn còn nhớ rõ tao,” Tống Phong cười tủm tỉm, tay dùng sức thêm một chút, máu tươi lập tức trào ra, “Bây giờ bảo bọn chúng lùi về phía sau, nếu không lần này ông sẽ thật sự ôm mày chết chùm đấy, hiểu không?”
Ý cười của Phù Sơn Minh càng lúc càng sâu: “Nghe cũng không tệ.”
“Được, tốt thôi.” Tống Phong gật đầu, “Vậy tất cả chúng ta cùng ôm nhau chết chung, hai lần mày thua trong tay tao cũng đừng hòng đòi lại.”
Sắc mặt Phù Sơn Minh lập tức thay đổi, Tống Phong ra vẻ không quan tâm, tay càng thêm dùng sức.
“Khoan đã!” Người ở cửa vội vàng ngăn cản, “Mày muốn thế nào?”
“Dĩ nhiên là buông vũ khí rồi, chúng ta là đều vệ sĩ, chắc cũng hiểu tâm trạng của nhau mà,” Tống Phong nhìn bọn chúng, bình tĩnh thương lượng, “Tao cứu ông chủ của tao, bọn mày cứu ông chủ của bọn mày, công bằng chứ?” Khi nói chuyện, tay phải của hắn hơi cử động một chút, trên cổ người nào đó lại xuất hiện thêm một vết thương.
Phù Sơn Minh hít vào một hơi, biểu tình càng lúc càng vặn vẹo, hắn phun ra một chữ từ kẽ răng: “Buông.”
Những người kia nghe vậy liền lập tức ném súng xuống đất.
“Không, vẫn chưa xong,” Tống Phong híp mắt, biểu tình rất hiền lành, “Phiền bọn mày cởi sạch quần áo, ngay cả quần lót và vớ cũng không được để lại, tao nói đủ rõ ràng chưa?”
Sắc mặt những người kia sầm xuống, Tống Phong cũng không quan tâm, tay lại tiếp tục dùng sức, Phù Sơn Minh trầm giọng quát: “Nghe nó đi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: “Sau này tốt nhất mày đừng rơi vào tay tao, nếu không tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Tống Phong “hê” một tiếng: “Đó là chuyện đương nhiên, qua đêm nay coi như mày nợ tao, tao nhất định sẽ tránh xa mày.”
Hai tay Tiêu Minh Hiên bị trói đã lâu nên có chút tê, hắn cử động cổ tay, đi đến sau lưng Tống Phong, tầm mắt đột nhiên ngừng lại. Người này mặc áo thun màu đen bó sát, vai trái có một mảnh ướt nhẹp, rõ ràng không phải là mồ hôi.
Đáy lòng Tiêu Minh Hiên trầm xuống, người này. . . Bị thương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.