Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy

Chương 18: Bồi thường cho ta một chút bạc đi




Editor: thuphương.
Thượng Quan Vãn Tình cả kinh, sắc mặt vừa khôi phục tự nhiên lại tái nhợt lần nữa, mặc dù hết sức trấn định, nhưng vẫn không nhịn được run lên, hồi lâu mới thốt ra lời.
“Sát hại quận chúa là tội lớn, sẽ liên lụy đến cửu tộc, ngươi cho rằng mạng của ngươi có thể trả đủ sao?”
“Ta ở thế giới này, không thân không thích, cho dù liên lụy tới cửu tộc, cũng chỉ là tru diệt một mình ta mà thôi. Huống chi ta không tin giết chết ngươi, phụ vương ngươi có thể giết được ta. Cho nên coi như giết quận chúa nhà ngươi, ta cũng sẽ không có bao nhiêu phiền toái.”
Không phải nói ở cổ đại, những thiên kim tiểu thư trong nhà quyền quý lòng dạ đều rất thâm sâu, rất tâm cơ sao?
Nhưng vị quận chúa trước mắt này ngoài ngang ngược càn rỡ một chút thì căn bản không có lá gan lớn, càng không có đầu óc.
Nếu nữ nhân này là quận chúa, vậy thì thân phận Ảnh ca ca của nàng ta chắc cũng cực kỳ cao quý, chỉ sợ là vương hầu gì đó đi.
Thượng Quan Vãn Tình nghe Vân Khinh Tiếu nói như thế, bị hù dọa đến mức chân mềm nhũn, Vân Khinh Tiếu liếc xéo nàng ta, cười nhạt:
“Thật ra ta chưa nói muốn giết ngươi, tại sao ngươi cứ luôn miệng giết giết giết vậy? Có phải muốn nhắc nhở ta giết chết ngươi thú vị lắm đúng không?
“Ta...ta không có”.
Cả người Thượng Quan Vãn Tình run rẩy nhưng khi nghe lời nói của Vân Khinh Tiếu, ánh mắt cụp xuống có mấy phần tia sáng, nàng ta nói như vậy, có phải sẽ không giết nàng?
Vân Khinh Tiếu cười tà một tiếng:
“Ta chỉ nói ai muốn dạy dỗ ta thì phải trả giá đắt thôi, giá đắt cũng không phải muốn mạng của ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Vân Khinh Tiếu nhìn sắc trời đã không còn sớm, lại nhìn bộ dạng như sắp bị dọa ngất của nàng ta, nếu dọa nàng ta ngất, chẳng phải mình phải cõng nàng ta trở về sao?
“Tốt, như vậy đi, ngươi là quận chúa thân phận tôn quý, ta cũng không muốn làm khó gì ngươi, nhưng quy củ của ta không thể bỏ được, cho nên ngươi trả giá đắt bằng cách bồi thường ta một chút bạc thôi.”
Không có đồng nào trong người thật là khó chịu, [thuphương - dđlqđ] nữ nhân này lại làm phiền nàng nhiều như vậy, bồi thường một chút phí tổn thất cũng là việc nên làm.
Thượng Quan Vãn Tình cho là nàng nghe nhầm, nàng ta nói để nàng bồi thường bạc? Chỉ là muốn bạc thôi sao?
“Thế nào? Quận chúa không nỡ sao? Không bồi thường bạc cũng được, vậy thì để lại một ít tóc đi. Dù sao mái tóc cũng có thể dài lại, ngươi là Quận chúa thân phận tôn quý, ta cũng không muốn làm khó ngươi.”
Vân Khinh Tiếu híp đôi mắt, ánh sáng trong mắt lóe lên, nhìn chằm chằm mái tóc được chải cực kỳ tinh xảo của Thượng Quan Vãn Tình, khóe môi nâng lên nụ cười xấu xa.
Thượng Quan Vãn Tình kinh ngạc, vội vàng mở miệng:
“Ta cho ngươi bạc, ngươi muốn bao nhiêu, bao nhiêu cũng được.”
Vân Khinh Tiếu khẽ nhíu mày “Bao nhiêu cũng được? Chậc chậc, không hổ là Quận chúa, quả nhiên “tài đại khí thô” (1), đã như vậy, thì tùy Quận Chúa thôi.”
(1) “Tài đại khí thô”: là có nhiều tiền tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.
Thượng Quan Vãn Tình vừa nghe thấy, lập tức ngồi xổm người xuống sờ tìm trên người nha hoàn của nàng ta, cũng không lo trên người nha hoàn còn rất đau, một bên sờ tìm một bên vẫn không quên nói:
“Thanh Mai, mau đưa ngân lượng ngươi mang theo ra đây”.
Vân Khinh Tiếu nhìn Thượng Quan Vãn Tình lật túi tiền ra, liền suy nghĩ đây có thể không tính là lấy tiền bất chính không?
Thượng Quan Vãn Tình mở túi tiền, lấy ngân phiếu bên trong ra cùng ít bạc vụn đưa cho Vân Khinh Tiếu:
“Bạc của ta đều ở đây, nếu không đủ, chờ trở về kinh đô, ta nói phụ vương cho thêm”.
Vân Khinh Tiếu nhìn xấp giấy không tính là mỏng, ít nhiều cũng được mười tờ, ngân phiếu ít nhất cũng là năm mươi lượng, tiền trên người nữ nhân này cũng không ít nha.
Vân Khinh Tiếu đưa tay nhận ngân phiếu cùng bạc, nàng không đếm mà trực tiếp bỏ vào túi quần của mình.
“Quận chúa cần ta giúp đưa nha hoàn của ngươi về không?”.
Cất xong ngân phiếu, sắc mặt Vân Khinh Tiếu cười cực kỳ ôn hòa.
Thượng Quan Vãn Tình vừa nghe thấy, cuống quít phất tay:
“Không cần không cần, ta tự đỡ nàng ta trở về được rồi.”
Vân Khinh Tiếu gật đầu một cái:
“Vậy thì tốt, sắc trời không còn sớm, ta đi trước. Đúng rồi, tay của nha hoàn ngươi không có gì đáng ngại, chỉ là trật khớp mà thôi. Ngươi trở về tìm người có võ công nắn lại khớp cho nàng ta, rất nhanh là khỏi.”
Thanh Mai ngồi sững trên đất cơ hồ bị tức điên lên, "không có gì đáng ngại"?
Nàng ta đang đau muốn chết đây, [thuphương - dđlqđ] nữ nhân này, căn bản so với hồ ly còn kinh khủng hơn.
Mấy đứa trẻ chơi đùa cách đó không xa không biết từ lúc nào đã rời đi, Vân Khinh Tiếu đi tới hướng tiểu viện, ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết Lãnh Vô Tà có tìm nàng hay không.
Vân Khinh Tiếu xoay người rời đi không có chú ý sau lưng.
Sau khi nàng rời đi, đôi mắt kinh hoảng sợ hãi của Thượng Quan Vãn Tình bắn ra tia lạnh lùng u ám, hai tay buông xuôi bên người nắm chặt lại, khóe môi cắn chặt, trên người tất cả đều ngập tràn hận ý.
Cạnh bờ sông cách đó không xa dưới cây đại thụ, một bóng dáng thon dài nhình hướng Vân Khinh Tiếu rời khỏi, trong mắt lóe ra tia đùa giỡn.
Vân Khinh Tiếu cùng Thượng Quan Vãn Tình đều không biết, chuyện xảy ra vừa rồi giữa các nàng, tất cả đều rơi vào trong con ngươi trong trẻo, lạnh lùng tà mị của hai người này.
“Hôm nay vừa ra ngoài đã thấy một màn đùa giỡn thú vị, Thanh Phong, ngươi nói xem có đúng không? Chim sa cá lặn, thì ra ý tứ chân chính lại là cá lặn xuống đáy sông, chim nhạn té rớt xuống.”
“Cung chủ, có muốn tra một chút tin tức về nữ nhân kia hay không?”
“Không cần, thật vất vả mới gặp một người thú vị như vậy. Nếu cái gì cũng biết rõ ràng, vậy thì còn gì hay nữa?”
“Vãn Tình Quận chúa ngày hôm nay bị thua thiệt, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Ha ha, như thế mới tốt, vậy mới càng thú vị. Ngươi cảm thấy Quận chúa đó sẽ là đối thủ của nàng sao? Hoa Hồ Điệp làm sao đấu được với Hồ ly tinh !”
Hoa Hồ Điệp không đấu lại Hồ ly tinh, nhưng Cung chủ nói như vậy, cũng cảm thấy nữ nhân kia là Hồ ly tinh sao?
Thanh Phong liếc nhìn hướng Vân Khinh Tiếu rời khỏi, bóng dáng của nàng đã biến mất trong tầm mắt bọn hắn, nhưng Cung chủ hình như vẫn một mực nhìn.
“Sắc trời không còn sớm, Thanh Phong, chúng ta cũng nên đi thôi!”
Thanh Phong lấy lại tinh thần, ngẩng đầu thì thấy trời đã tối, sắc trời quả nhiên không còn sớm.
Thấy Cung chủ đã đi về phía trước, Thanh Phong vội vàng nhấc chân đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.