Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy

Chương 29: Rình trộm, nghe lén




Vân Khinh Tiếu hơi sững sờ, không ngờ Lam Táp Ảnh sẽ nói như vậy, đây cũng là tâm sự chân thật nhất trong lòng hắn.
Mặc dù nàng vừa nói với hắn như vậy nhưng cũng không ngờ đường đường là thái tử thế nhưng lại cùng nàng - người chỉ có mối quan hệ bèo nước gặp nhau (1) mà lại nói ra những lời thật tâm đó.
(1) Bèo nước gặp nhau: Sự gặp gỡ ngẫu nhiên, không định chỗ nào, có hoặc không có mối liên hệ nào, có thể là thù hay bạn trong quá khứ, không phân biệt tuổi tác, giới tính...vì có ít nhiều những điểm tương đồng hay cảm thông trong thời khắc đó mà sinh tình, trở thành bằng hữu, nhưng mối quan hệ này thường không tồn tại được lâu.
"Thật ra, trên thế giới này có rất nhiều người mang mặt nạ để sống. Người càng phong quang (2) vô hạn, áp lực hàng ngày sẽ càng lớn, suy nghĩ cũng bắt buộc phải toàn diện hơn, bất luận người đó làm việc gì cũng phải biết co biết dãn, đôi khi quá ép buộc bản thân sẽ chỉ làm mình yếu ớt hơn. Nếu như ngươi không để cho bản thân có không gian hít thở thì cho dù ngươi đứng ở nơi cao nhất, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được cảm giác vui vẻ khi làm người".
(2) Phong quang: oai phong, thịnh vượng, vinh quang.
"Vân cô nương nói thật hay. Hàn mỗ ngày đó may mắn được thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc của Vân cô nương, không ngờ hôm nay lại còn may mắn nghe được lời nói thâm ý của Vân cô nương, Vân cô nương thật đúng là lúc nào cũng có thể khiến cho tại hạ kinh ngạc".
Vân Khinh Tiếu chậm rãi quay đầu, [thuphương - dđlqđ] nhìn nam nhân đang từ phía sau đi đến chỗ mình, con ngươi màu đen khẽ loé lên một cái, khoé môi giương một nụ cười tà khí.
"Không ngờ công tử không chỉ có sở thích rình trộm, mà còn thích nghe lén nữa. Sở thích của công tử thật đúng là khác người".
Nụ cười rực rỡ trên mặt Hàn Dật Phong không đổi, hai mắt hắn phủ một tầng hơi nước càng khiến đôi mắt thêm trong trẻo, một bộ bạch y phiêu dật, bên hông thắt đai lưng màu xanh dương, thân hình cao lớn. Hắn tiến đến trước mặt Vân Khinh Tiếu, cười dịu dàng nhìn nàng.
"Ha ha, Vân cô nương nói như vậy là hiểu lầm tại hạ rồi. Ngày đó tại hạ chỉ là đúng lúc nhìn thấy màn biểu diễn giết người tinh xảo của Vân cô nương thôi, hôm nay cũng là vừa vặn nghe được lời nói đầy ý nghĩa của Vân cô nương, tại hạ tuyệt đối không có ham mê rình trộm nghe lén đâu".
"Ừm".
Ánh mắt Vân Khinh Tiếu loé lên, chậm rãi gật đầu một cái.
Trong khi Hàn Dật Phong và Lam Táp Ảnh nghĩ rằng nàng sẽ chấp nhận lời giải thích của Hàn Dật Phong thì nàng chớp chớp đôi mắt, nụ cười khóe miệng càng thêm tà ác.
“Giải thích chính là che giấu, công tử không cảm thấy lời giải thích của ngươi đúng là giấu đầu lòi đuôi hay sao ?”.
Nụ cười trên mặt Hàn Dật Phong cứng đờ, cười nói: "Tài ăn nói của Vân cô nương thật sự khiến Hàn mỗ tâm phục khẩu phục".
Vân Khinh Tiếu cười giảo hoạt, lắc đầu nói: "Công tử sai rồi, điều này không liên quan đến tài ăn nói, mà sự thật vốn là như thế, bản tiểu thư cũng chỉ là nói ra sự thật mà thôi".
Sắc mặt Hàn Dật Phong suy sụp, [thuphương - dđlqđ] đáng thương nhìn Vân Khinh Tiếu: "Vân cô nương, ngươi hãy tha cho ta đi, ta sai lầm rồi không được sao?".
Vân Khinh Tiếu thu lại nụ cười, nhíu nhíu mày, bộ mặt khó hiểu:
"Hàn công tử làm sai chỗ nào?".
"Vân cô nương cảm thấy tại hạ sai ở chỗ nào thì tại hạ có lỗi ở chỗ đó".
Hàn Dật Phong sờ sờ mũi, bất luận sai ở chỗ nào đều tốt hơn sở thích rình trộm nghe lén kia. Hôm nay coi như hắn biết nha đầu này miệng lưỡi sắc sảo, cùng nàng đấu căn bản chỉ có chịu thiệt.
"Haha, hôm nay Lam mỗ không ngờ có thể thấy Dật Phong công tử khiêm tốn lễ phép, Dật Phong công tử quả thật đối với vị cô nương đây vô cùng thân thiết".
Lam Táp Ảnh đứng một bên hứng thú nhìn Hàn Dật Phong, [thuphương - dđlqđ] thái độ giống như đang thưởng thức trò vui, trong đôi mắt đen chứa vài phần chế nhạo.
"Ấy ấy, Lam công tử cũng đừng đùa giỡn ta. Bị tiểu nha đầu này bắt nạt đã đủ đáng thương rồi, Lam công tử ngươi cũng đừng hùa theo tiểu nha đầu này đùa giỡn ta chứ. Nếu không ta thật sự sẽ nhảy xuống Ngọc Long Sơn này để chứng minh mình trong sạch".
Khuôn mặt của Hàn Dật Phong tỏ vẻ buồn bực, bất lực khoát khoát tay, nhưng trong đó lại ẩn chứa ý cười.
Vân Khinh Tiếu khẽ chớp mắt, xấu xa cười nói:
"Lam công tử, xem ra chúng ta nên liên hợp đối phó Hàn công tử, nếu hắn nhảy xuống núi Ngọc Long, thì đối thủ tranh giành Thánh quả với chúng ta sẽ ít đi một người".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.