Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy

Chương 5: Dật Phong công tử




Đúng lúc này, một nam tử tuấn nhã, phiêu dật đang ngồi nhàn nhã trên cây đại thụ cành lá sum suê. 
Cảm nhận được ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo của Tà Vương nhưng thần sắc hắn không chút thay đổi.
Chẳng qua ánh mắt của hắn chỉ rời khỏi trận chiến dưới tàng cây kia, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt âm u kia.
Mâu quang Lãnh Vô Tà híp lại, nguyên lai là hắn? 
Bất quá nơi này cách Bạch Vân Sơn không xa, hắn xuất hiện tại đây cũng không có gì kỳ quái.
“Thì ra là Dật Phong công tử, công tử thật có nhã hứng nha.” 
Lời nói của Lãnh Vô Tà cũng giống như ánh mắt của hắn, lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào. 
Gương mặt lạnh lẽo kia làm cho người ta không thể không hoài nghi, những lời này của hắn rốt cuộc có ám chỉ điều gì khác hay không.
Đôi mắt nam tử tuấn nhã này thật trong trẻo, nụ cười trên khóe môi như có ngàn vạn phong hoa.
Không chút nào để ý sắc mặt cùng giọng nói của Tà Vương, nghe được tiếng “bang bang” không ngừng vang lên, ánh mắt giống như vô ý quét về phía những người đang đánh nhau, hoặc là nói ánh mắt vừa đúng lúc quét qua nữ tử ăn mặc quái dị phía dưới kia, khẽ cười nói: 
“Dật Phong cảm thấy, hôm nay Vương Gia yhật có nhã hứng nha.”
“Bổn vương không nhàn nhã như vậy. Hơn nữa, bổn vương cũng không thấy giết người là chuyện thú vị.”
Lãnh Vô Tà nhàn nhạt nhìn Hàn Dật Phong, hờ hững nói. 
Ánh mắt không rõ chứa hàm xúc gì, cũng chẳng thèm để ý những lời như vậy có thể làm người khác khó chịu hay không. 
Mọi người đều nói Dật Phong công tử tuấn dật, phi phàm, dịu dàng như gió. 
Xem ra tuấn dật phi phàm chắc không giả nhưng mà ẩn sau lớp mặt nạ dịu dàng kia, e rằng chính là một bộ mặt tà ác.
Nụ cười trên khóe môi Hàn Dật Phong không thay đổi. 
Đổi lại nếu người khác nghe những lời nói như vậy, chỉ sợ sẽ lúng túng, tức giận, nhưng Hàn Dật Phong cũng không bị nửa điểm ảnh hưởng.
Mà động tĩnh dưới gốc cây cũng khiến cho cuộc đối thoại giữa hai người ngừng lại.
“Bổn công tử đã tới chậm một bước, thật là chưa được xem thỏa thích.”
Lãnh Vô Tà không nói gì, chỉ nhìn nữ nhân dưới gốc cây. 
Mặc dù mười mấy sát thủ chết dưới tay của nàng, nhưng trên người nàng không có nửa điểm chật vật.
Bất quá, trên y phục chỉ dính một chút máu nhưng điều này càng tôn thêm vẻ đẹp đẽ.  
Nụ cười trên môi nàng như có như không lại có chút trào phúng.
Vân Khinh Tiếu cất chủy thủ xong, nhàm chán nghịch ngợm khẩu súng lục màu bạc trong tay. 
Đối với việc nhìn thấy một nam tử khác đang ngồi trên cây, cũng không khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp khẽ nâng lên, đôi mắt đen láy liếc xéo nam tử đang ngồi trên cây to, môi đỏ mọng giương lên một tia cười tuyệt diễm nhàn nhạt: 
"Xem ra mới vừa rồi bổn tiểu thư biểu diễn khiến công tử rất hài lòng.”
Hàn Dật Phong yên lặng nhìn, không để lại dấu vết  quan sát nàng.
Một thân trang phục kì dị, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, sáng bóng. 
Môi hồng răng trắng, dáng điệu xinh đẹp, con ngươi trắng đen rõ ràng. 
Có lẽ bởi vì nụ cười trên mặt nàng cho nên ánh mắt gợn sóng, linh động. 
Lông mày lá liễu như tơ lụa đen bóng. 
Mái tóc chỉ buộc lên thật cao một cách tùy ý, lại làm lộ khuôn mặt nhỏ nhắn có sức sống. 
Thật là một nữ nhân tuyệt diễm. 
Nếu không phải vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến một màn kia, ai có thể tưởng tượng được, mười mấy tên sát thủ võ công không hề thấp chút nào, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều chết trong tay nàng. 
Mà nữ nhân này đối mặt với một đống xác chết nằm trên đất, mắt cũng không chớp cái nào.
“Cô nương quả thật làm cho tại hạ mở rộng tầm mắt.” 
Giọng nói trong trẻo, ôn nhuận như gió xuân êm ái, tựa như nụ cười trên khóe môi hắn vậy, dịu dàng như gió. 
Người bình thường tất nhiên sẽ cảm thấy chung sống với người này là chuyện cực tốt, nhưng giác quan bén nhạy của Vân Khinh Tiếu nói cho nàng biết, người đàn ông này, từ trong xương cốt bộc lộ ra tính cách lạnh lùng, xa cách. 
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn là một người rất dễ chung đụng, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. 
Loại người như thế rất khó để chạm được vào tâm của hắn. 
Tất cả những gì mà nam nhân này biểu hiện ra bất quá cũng là giả tạo mà thôi.
Người như vậy, sống thật mệt mỏi.
Thật ra bản tính Vân Khinh Tiếu cũng lạnh lùng, xa cách từ trong xương tủy, chỉ là cuộc sống của nàng trôi qua tùy ý. 
Mặc dù thân phận của nàng khiến cho nàng có nhiều cố kỵ. 
Nhưng khi bỏ xuống thân phận này, nàng sẽ tháo bỏ lớp mặt nạ, nên vui thì vui, nên giận thì giận, đối với đồng đội cùng lớn lên với nàng, nàng coi họ như anh em.  
Phó Dương đã từng nói qua với Vân Khinh Tiếu, nàng là người bừa bãi, phách lối, cuồng vọng.
Nghĩ đến Phó Dương, nàng không khỏi nghĩ đến Đỗ Du, ha ha, chị em thân thiết nhất của nàng, thế mà lại cướp đoạt sinh mạng của nàng. 
Cho nên mới nói, người tổn thương mình, thường là người thân cận nhất, đặc biệt là nữ nhân. 
Chỉ là, trong lòng nàng, Phó Dương vẫn đáng để nàng tin tưởng như cũ.
Thu lại tất cả suy nghĩ, ánh mắt Vân Khinh Tiếu lấp lánh nhìn Hàn Dật Phong.
Nụ cười trên môi có mấy phần đùa giỡn cùng tà ác.
“Nói như vậy, bổn cô nương nên thu một chút tiền thưởng mới phải, công tử thấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.