Bầu trời đỏ rực xuyên qua những đám mây, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Giữa buổi trưa oi bức, gió nóng bao quanh mọi người, nhưng đối với những
người bán hàng rong mà nói, cơn gió này so với mặt trời nóng bức còn
lạnh thấu xương. Người không tự chủ được run cầm cập, mặt sợ hãi, trên
người mồ hôi lạnh chảy xuống như suối.
Thụy vương phi dẫn theo trăm tên thị vệ náo loạn phủ Tả Tướng bọn họ đã thấy sợ
lắm rồi, vậy mà ngay cả Hoàng Thượng kính yêu của bọn họ cũng dẫn vạn
tên cấm vệ quân bao vây cả phủ Tả Tướng? Sự việc đã phát triển vượt xa
tính toán của bọn họ, chuyện này…..rốt cuộc là chuyện gì thế?
Vạn con ngựa cúi đầu thở phì phò, những tên cấm vệ quân mặt lạnh như tiền
kéo cung tên, Hiên Viên Ly nhanh chóng tung người xuống ngựa, tay đang
cầm roi ngựa màu vàng kim tùy ý ném về phía lưng ngựa, nhẹ nhàng bước
đến bên cạnh nhuyễn tháp.
Thấy Hiên Viên Ly đang
đi đến, Phương quản gia đi lên cung kính khom lưng, sau đó nhìn Vương
phi của bọn họ không biết là đang giả vờ ngủ hay thật sự ngủ, khẽ nói:
“Vương Phi….”
Nghe Phương quản gia khẽ gọi, lúc
này Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang vùi đầu vào nhuyễn tháp khẽ cử động,
lười biếng duỗi lưng. Tay nhẹ nhàng nhu nhu mắt ngọc mệt mỏi, sau đó nở
nụ cười mê hoặc chúng sinh bước xuống nhuyễn tháp, làn môi yêu mị nói:
“Thánh Thượng, sao ngài lại dẫn cấm vệ quân bao vây Tả Tướng phủ?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không tỏ thái độ gì với Hiên Viên Ly, lời nói không
phải của thần tử cung kính nói với đế vương, mà như một bằng hữu vô tình gặp lại, giống như là nói chuyện gì đó rất bình thường của gia đình
vậy.
Đối với việc Thượng Quan Ngưng Nguyệt không
tỏ thái độ gì với Hiên Viên Ly, bọn người bán hàng rong và dân chúng
Long Diệu cảm thấy rất bình thường.
Bởi vì…Thụy
vương phi có Long Lệnh trong tay, người có Long Lệnh sẽ trở thành người
của gia tộc Long Diệu, cho nên Thụy vương phi đối với hoàng đế của Long
Diệu không cung kính thi lễ cũng là lẽ đương nhiên.
“Sao Thụy vương phi cũng dẫn theo thị vệ ngăn trước cửa phủ Tả tướng?” Hiên
Viên Ly nhàn nhạt nhếch môi, cười cười, không trả lời câu hỏi Thượng
Quan Ngưng Nguyệt mà ném lại cho nàng.
Vì sao
Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn theo thị vệ náo loạn ở phủ Tả Tướng làm sao Hiên Viên Ly lại không biết chứ? Hiên Viên Ly dẫn theo cấm vệ quân bao
vây Tả Tướng phủ, trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại hiểu vô cùng.
Vì…tất cả đều là màn kịch do nàng tự bày ra.
Cho
nên, giờ phút này bọn họ đặt ra câu hỏi, ngoài mặt là nghi ngờ lẫn nhau, kỳ thực là để cho bọn người bán hàng rong và người dân Long Diệu vểnh
tai lên nghe cái mà bọn họ không hiểu.
Thượng
Quan Ngưng Nguyệt buồn phiền thở dài, chậm rãi nói: “Nói ra, sợ làm
chuyện cười cho Thánh Thượng. Sáng nay bảo bối tiểu kim chồn của Nguyệt
Nhi chạy mất, mà bọn thị vệ tận mắt thấy nó chạy vào Tả Tướng phủ, muốn
đến tìm bảo bối đem về. Lại không ngờ người của Tả Tướng phủ nghĩ đến
chuyện cũ, trút giận lên người bảo bối của Nguyệt nhi.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Ly ngạc nhiên hỏi: "Trút giận lên một con chồn nhỏ, Thụy vương phi có ý gì?”
“Người của phủ Tả Tướng giấu con chồn ở một nơi không ai biết, rồi hành hạ nó, Nguyệt nhi không tìm ra.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt tỏ ra phẫn hận, mắt
cũng hiện lên một ngọn lửa, nghiến răng nói: “Vì vậy, trong lúc tức
giận, ra lệnh cho bọn thị vệ bao vây phủ Tả Tướng. Nếu người của phủ Tả
Tướng không giao tiểu kim chồn ra, Nguyệt nhi sẽ không cho bất cứ người
nào trong phủ ra ngoài, để tránh bọn họ giấu con chồn trong người, lặng
lẽ ra khỏi Tướng phủ hủy thi thể.”
Hiên Viên Ly
nén cười, trong lòng khâm phục tài diễn xuất cao siêu của nàng, lạnh
lùng nói: “Không chỉ ngược đãi sủng vật của Thụy vương phi, còn muốn sát hại người của hoàng thất, người của phủ Tả Tướng không thể tha thứ
được.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạc nhiên, giọng hơi lớn hơn lặp lại lời nói của Hiên Viên Ly: “Thánh Thượng, ngài nói
gì? Ngài nói….người của phủ Tả Tướng không chỉ ngược đãi bảo bối của
Nguyệt nhi, cư nhiên…cư nhiên còn muốn sát hại người của hoàng tộc?”
Cái tên dịch dung kia, đưa ánh mắt đầy khinh thường nhìn Thượng Quan Ngưng
Nguyệt, trong lòng nhịn không được nói thầm: Khụ…ta nói cái đó, ngươi
nên tiết kiệm hơi sức một chút đi. Ngươi không cần phải lớn tiếng như
thế chúng ta cũng có thể nghe không sót một chữ nào rồi.
Những người dân cùng nhóm người bán hàng rong đều vểnh tai lên nghe cuộc đối
thoại của Hiên Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Mẹ ơi, cứu con, đây rốt cuộc là chuyện gì. Người của phủ Tả Tướng lại muốn sát hại người của hoàng thất? Khó
tránh….Hoàng Thượng đột nhiên đều động mấy vạn cấm vệ quân bao vây phủ
Tả Tướng đến cả gió cũng không lọt.”
Thượng Quan
Ngưng Nguyệt không chút để ý quét một vòng dân chúng và những người bán
hàng rong, khóe môi cong lên nở một nụ cười không dễ dàng phát hiện,
tiếp tục giả vờ hỏi: “Thánh Thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hiên Viên Ly khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thái Hậu và Tuyên vương vì tư lợi của bản thân phát động nội chiến Long Diệu. May nhờ có hoàng đệ Thụy
vương đã dự kiến trước, thành công hóa giải nội chiến. Mặc dù tránh khỏi nội chiến, nhưng thái hậu và Tuyên vương có lòng mưu phản nên trẫm đem
hai người nhốt vào thiên lao.”
Thượng Quan Ngưng
Nguyệt giơ tay vuốt vuốt tóc, biểu tình không hiểu hỏi: “Thái hậu và
Tuyên vương phạm vào tử tội, Thánh thượng niệm tình không ban cái chết
cho hai người, chỉ đem nhốt vào thiên lao. Thái hậu và Tuyên vương may
mắn miễn tội chết, Thánh Thượng đúng là một minh quân. Nhưng, chuyện này có liên quan gì với phủ Tả Tướng sao?”
Nhóm
người bán hàng rong và người dân vô cùng nghi hoặc nhìn nhau mấy lần,
trong mắt dâng lên một đám sương mù nhìn Hiên Viên Ly.
Thái Hậu và Tuyên vương bởi vì phạm vào tội mưu phản mà bị giam vào trong thiên lao mọi người đều biết.
Dù sao, nội chiến cũng không có bộc phát. Vì vậy Thái hậu và Tuyên vương
có thật sự mưu phản hay bị hãm hại trong lòng người dân vẫn còn phân
vân.
Hoàng Thượng đem Thái hậu và Tuyên vương
nhốt vào thiên lao nhưng không chiêu cáo thiên hạ ban cho họ tội chết
cho nên bọn họ luôn khen ngợi Hoàng thượng, người có một tấm lòng rất
nhân từ. Nhưng hôm nay…nói phủ Tả Tướng mưu sát người trong hoàng thất,
chuyện này với Thái hậu và Tuyên vương ở trong thiên lao có quan hệ gì?
“Thái hậu và Tuyên vương phạm tội mưu phản, tuy trẫm không đành lòng xử tử
nhưng phải đem hai người nhốt vĩnh viễn trong thiên lao. Chỉ là……….”
Hiên Viên Ly cố ý kéo dài, lại tiếp tục nói.
“Hai người ở trong thiên lao đã thành tâm hối cải, cho nên đối với hai người trẫm mở một mắt nhắm một mắt, chỉ xử lý nhẹ. Trẫm định ngày mai chiêu
cáo thiên hạ tước danh hiệu của hai người, sau đó thả ra, ban thành dân
thường tiếp tục sống ở Long Diệu. Vậy mà, trong lúc trẫm đang sắp xếp
lại chiếu thư, thị vệ canh giữ thiên lao vào bẩm báo, nói Thái hậu và
Tuyên vương trúng kịch độc, sắp chết.”
Thượng
Quan Ngưng Nguyệt làm vẻ mặt giật mình, nghiêng đầu nói: “Tại sao có thể như vậy, thiên lao không phải luôn có trọng binh canh giữ sao? Có người xông vào thiên lao độc chết Thái hậu và Tuyên vương, sao lại dễ dàng
như thế?”
“Theo những cấm vệ quân bẩm báo, kể từ
khi bắt hai người đó vào thiên lao không có bất cứ người nào vào thăm
bọn họ. Trừ….” Nói đến đây Hiên Viên Ly dừng lại, âm trầm nhìn cửa phủ
Tả Tướng.
“Trừ cái gì?” Không cần nói cũng biết người hỏi là ai, ngoài Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra thì còn ai vào đây.
Hiên Viên Ly hít một hơi thật sâu, âm thanh cũng cao hơn một tí nói: “Trừ
nửa canh giờ trước, Tả Thừa Tướng vào thiên lao thăm hai người họ. Sau
khi Tả Thừa Tướng rời khỏi thiên lao không bao lâu thì cấm vệ quân phát
hiện Thái hậu và Tuyên vương có biểu hiện lạ nên mời thái y đến, kết quả là thái y cũng không có cách nào vì hai người đó đều trúng kịch độc.”
Hiên Viên Ly vừa dứt lời, Phương quản gia biết đã đến lúc mình lên sàn rồi,
hắn cao giọng nói: “Thánh Thượng, ý người là…Tả Tướng vào thiên lao hạ
độc Thái hậu và Tuyên vương? Cái này không thể, lúc thuộc hạ vào phòng
ngủ của Tả Tướng tìm thì thấy Tả tướng mệt mỏi nằm trên giường nghỉ
ngơi. Nhưng trong lúc chúng ta tìm tiểu kim chồn, nếu Tả Thừa Tướng lặng lẽ rời khỏi tướng phủ thì thị vệ tướng phủ nhất định sẽ bẩm báo với
Vương phi nhưng lại không thấy ai bẩm báo cả.”
Nhóm người bán hàng rong nghe đến đây cũng tụm lại bàn tán xôn xao.
“Trong việc này nhất định có hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng đổ oan cho Tả Thừa
Tướng. Tả Thừa Tướng trước nay luôn trung thành với Long Diệu, sao có
thể không chú ý pháp lệnh, cả gan vào thiên lao sát hại Thái Hậu và
Tuyên vương được chứ?”
“Nhất định là hiểu lầm, Tả Thừa Tướng chưa rời bao giờ rời phủ, sao có thể sát hại Thái hậu và Tuyên vương được?”
“Đúng vậy đúng vậy, căn bản là không đúng.”
Hai mắt tên dịch dung kia thâm trầm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, âm thanh vang dội nói: “Vậy cũng chưa chắc! Có lẽ bên trong Tả Tướng phủ có
thông đạo bí mật, mà thông đạo kia thông với bên ngoài. Cho nên, chúng
ta cứ nghĩ Tả Tướng phủ bị vây quanh không thể ra ngoài được, nhưng hắn
đã sớm thần không biết quỷ không hay rời khỏi phủ, đến thiên lao hạ độc
Thái hậu và Tuyên vương.”
Người dịch dung vừa nói xong, khóe miệng Ngân Lang giật giật. Đây là tình huống gì, những lời
này không phải là hắn nên nói sao? Sao hôm nay lại bị người này cướp mất lời thoại rồi?
Hiên Viên Ly kinh ngạc mở to mắt, ánh mắt mang theo sương mù nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, như muốn hỏi
khụ…Nguyệt nhi, ngươi cho người sửa lại kịch bản sao?
Theo như kịch bản trước đây của Nguyệt nhi, lời vừa rồi không phải do Ngân
Lang nói sao? Sao lại nổi hứng đổi người, lại cho những người bán hàng
rong nói ra lời này chứ?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý nhìn tên bán hàng rong vừa mới lên tiếng, cười cười nhìn Hiên Viên Ly
nhún nhún vai khẽ lắc đầu.
Cái gì? Tên này không phải do Nguyệt nhi sắp xếp sao?
Nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt lắc đầu, Hiên Viên Ly không khỏi cứng đờ, hai
mắt híp lại âm trầm nhìn kỹ tên bán hàng rong mới vừa lên tiếng….