Bên trong sương mù mịt mờ, ngoại trừ tiếng gió rừng vi vu thì chẳng có tiếng người nào đáp lại.
Mai Sứ giả nhướng mày, môi đỏ mọng lạnh lùng phát ra lời nói: "Mặc dù trong rừng sương trắng dày đặt bao quanh, lá rụng bay tán loạn, các hạ cũng
không cách nào tránh giấu. Hiện tại các hạ đang ở bên phải cách ta trăm
mét, là qua đường vô ý lầm nhiễu, hay là cố ý khiêu khích?"
Lời
của Mai Sứ giả phiêu tán trong gió, nhưng nhận được vẫn là một mảnh tĩnh lặng. Điều này không khỏi làm Mai Sứ giả mất mặt, trong mắt phóng ra
dày đặt sát khí.
"Nếu các hạ không thích nói chuyện, vậy ta không ngại thưởng cho ngươi cái chết, để ngươi mãi mãi im lặng."
Mai Sứ giả thấy đối phương thủy chung không muốn cho đáp lại, trong lòng
biết người tới nhất định bất thiện. Đối phương đã cố ý tới cửa khiêu
khích, như vậy nàng cũng không cần cùng người tới nói nhảm.
Đột
nhiên lật cổ tay, một đạo khí lưu cực mạnh từ lòng bàn tay phải của Mai
Sứ giả bắn ra. Đạo khí lưu mạnh mẽ lấy thế lôi đình cắt vỡ sương mù dày
đặc, ngoan lệ tập kích nơi đột nhiên xuất hiện địch nhân cách đó chừng
trăm mét.
Cùng lúc đó, người thần bí vẫn yên tĩnh đứng cách đó
trăm mét bình thản đưa tay trái ngón trỏ cùng ngón gảy nhẹ một cách,
sương trắng dày đặt nhất thời diệu lóe lên một đạo ánh sáng màu đỏ như
máu tươi đẹp.
Mặt đất hơi chấn động, lúc này, đạo khí lưa mạnh mẽ từ long bàn tay Mai Sứ giả bắn ra bị người thần bí gảy nhẹ ngón tay bắn ra mũi nhọn máu đỏ tươi hoá giải dễ như trở bàn tay.
Sương mù
tuy vô cùng dày, nhiều đến mứa không thấy mặt trời, che đất cản cây.
Nhưng mũi nhọn máu đỏ tươi từ ngón giữa tên người thần bí kia bắn ra lại hoa mỹ làm sương trắng dày đặt vô lực che giấu.
Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ vẫn không được thấy người thần bí thân hình, nhưng hai mắt đã đem mũi nhọn máu đỏ tươi trong sương mù thu hết vào.
Đã biết thân
phận người tới, sắc mặt Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ chợt biến đổi, nhanh
chóng dời bước đem thân thể Độc Tiên Mộng La Yên vẫn nằm sấp dưới đất
vây lại, cúi đầu dùng âm thanh run rẩy cung kính nói: "Thuộc hạ tham
kiến Thánh Tôn."
"Hít. . ." Thân thể Độc Tiên Mộng La yên rơi
trên đất, sắc mặt thê thảm trắng bạch cũng rút vài hơi lãnh khí, cơ hồ
có loại kích động to lớn muốn đem lấy chính mình đánh cho hoàn toàn bất
tỉnh.
Hôm nay, Nàng Mộng La Yên rốt cuộc gặp được cái vận gì vậy?
Chẳng những nhận được "Yêu mến" từ Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ của Linh Cung thần bí người, hơn nữa còn gặp được vị Thánh Tôn "Thần Âm có địa vị
gần Thánh Đế của Linh Cung thần bí này."
"Hắn. . ." Thanh âm lãnh lệ của Thánh Tôn hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục mở môi mỏng nói: "dể
bốn người các ngươi đi cướp Mộng La Yên từ trong Phủ Tả Tương đến tột
cùng là có dụng ý gì?"
Thân thể Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ đột nhiên
cứng đờ, khí thế cuồng ngạo trong mắt hoàn toàn giấu kỹ, cúi đầu càn
thấp xuống, môi ấp a ấp úng nói: "Chuyện này. . ."
"Được rồi, dù các ngươi không nói, bổn tôn cũng có thể đoán được."
Lời nói lãnh lệ của Thánh Tôn vừa dứt lời, bóng dáng liền giống như ma quỷ
cực kỳ nhanh chóng phi thân nhảy vào sương mù dày đặc. Trong thời gian
nháy mắt, Thánh Tôn mặt đeo mặt nạ dứng cách đó trăm mét, hiện tại đãn
đứng yên ở cự ly cách Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ chừng hai mét.
Cúi
đầu, đầu ngón tay Thánh Tôn khêu nhẹ đạo sương mù dày đặc trước mặt, lần nữa mở miệng lãnh lệ nói: "Chỉ cần bốn người các ngươi đem mạng của
Mộng La Yên ngoan ngoãn giao cho bổn tôn phá hủy, nể -dđlqđ- tình bốn
người các ngươi là thuộc hạ của hắn, bổn tôn sẽ xuống tay lưu tình với
các ngươi ."
"Hít. . ." Nghe được lời nói của Thánh Tôn, thân thể Độc Tiên Mộng La Yên rơi trên đất không khỏi mãnh liệt hít vài hơi lãnh khí.
Bốn sứ giả của Linh Cung này đã cứ nàng về từ vạn mũi tên
của cấm vệ quân Long Diệu hoàng triều là muốn nàng làm việc cho Linh
Cung.
Nhưng Linh Cung Thánh Tôn này lại muốn phá hủy mạng của
nàng. Rất rõ ràng, Linh Cung Thánh Tôn không muốn mình làm việc cho Linh Cung, chẳng lẽ. . . Linh Cung làm người đời sợ như thần cũng sẽ xảy ra
nội chiến?
Mà nghe được lời nói của Linh Cung Thánh, Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ cũng chỉ rũ thấp đầu hơn chút nữa, cũng không có cho Thánh
Tôn đôi câu vài lời trả lời. Thánh Tôn trong nói sẽ thủ hạ lưu tình với
bốn người các nàng, họ há không hiểu là có ý gì đây?
Võ công của
bốn sứ giả bọn họ ở bên ngoài dĩ nhiên được xem là sâu không lường.
Nhưng trước mặt Thánh Tôn cũng chỉ có thể miễn cưỡng xưng là có chút tài mọn mà thôi. Nếu không phải nể mặt hắn, Thánh Tôn căn bản sẽ không
nhiều lời cùng họ mà sớm đã ra tay khiến các nàng đối với các nàng tiến
hành câu hồn tác phách (chết), sau đó sẽ đánh gục Mộng La Yên.
Vì ngăn trở Thánh Đế đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt trở về Linh Cung làm
người nối nghiếp đế giả tương lai, Thánh Đế đã phái ra vô số sứ giả Linh Cung nhưng sớm đã bị Thánh Tôn lòng dạ độc ác này phá hủy đến hài cốt
không còn. Vì vậy, Thánh Đế mới bất đắc dĩ phái ra hắn – người có quan
hệ vô cùng phức tạp cùng Thánh Tôn, hi vọng hắn có thể đủ để chữa khỏi
bệnh "Phát rồ" của Thánh Tôn.
Nhưng ngay cả khi Thánh Đế phái hắn ra vẫn không thể cản lại việc Thánh Tôn trả thù điên cuồng. Không tệ,
Thánh Tôn đối với việc hắn xuất cung quả thật có chút kiêng kỵ, từ việc
Thánh Tôn thủ hạ lưu tình với bốn người các nàng liền có thể nhìn ra.
Nhưng hận ý trả thù của Thánh Tôn đối với Linh Cung lại như cũ không giảm
chút nào, từ việc Thánh Tôn muốn hủy sạch tính mạng Mộng La Yên, phá hư
kế hoạch của hắn cũng có thể nhìn ra được.
Nhìn thấy Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ vẫn dùng thân thể che chắn cho Mộng La Yên, Thánh Tôn tăng
lại làm ánh sáng đỏ lấp lánh trong bàn tay lên, dùng thanh âm lãnh lệ âm trầm nói: "Lập tức tránh ra để bổn tôn phá hủy mạng
Mộng La Yên. Nếu các ngươi cố ý dùng thân thể
bảo vệ Mộng La Yên, như vậy. . . Cho dù mặt mũi của hắn, bổn tôn cũng
không nể, bổn tôn sẽ để cho bốn người các ngươi lìa hồn cùng với Mộng La Yên trong rừng cây."
Thay đổi trầm mặc, Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ
đột nhiên ngẩng đầu lên. Ngưng tụ toàn bộ linh lực xuống song chưởng
trong nháy mắt, Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ đồng thanh nói: "Nếu không thể
hoàn thành nhiệm vụ, bọn ta tình nguyện lìa hồn trong rừng cây."
Họ tất nhiên biết minh rõ, bằng thực lực của bốn người họ, căn bản không
phải là đối thủ của Thánh Tôn. Chỉ là, nếu bốn người họ dùng toàn lực mà liều mạng vẫn có thể trì hoãn một ít thời gian. Chỉ cần có thể trì hoãn đến khi hắn đến, như vậy. . . Bốn mạng của bốn người họ cùng Mộng La
Yên tự nhiên sẽ không bị Thánh Tôn phá hủy.
"Được, vậy bổn tôn liền thành toàn tâm nguyện của các ngươi."
Ống tay áo của Thánh Tôn đột nhiên run động, ánh sáng máu tươi đẹp lập tức
bắn ra từ bàn tay trái của hắn. Đầu ngón tay phất về phía ánh sáng đỏ,
một đạo ánh sáng đỏ trong nháy mắt chuyển hóa thành bốn đạo, đồng thời
hướng về phía tim của Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ bắn tới.
Tay trái
Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ nhanh chóng bảo vệ vị trí trí mạng ở ngực, tiếp
theo, tay phải và tay trái dựa sát vào nhau tạo thành một hình chữ thập, bốn đạo khí lưu mạnh mẽ cũng chia ra từ tay phải của các nàng bắn ra.
Phanh -- tiếng va chạm như sấm nổ vang khắp khu rừng rậm!
Trong nháy mắt, khắp rừng cây là khung cảnh phong sầu địa hoảng (ý nói chấn
động mạnh mẽ khiến phong sầu (gió buồn) địa hoảng (đất hoảng sợ)), cảnh
tượng sương mừ cuốn bụi bay lạnh lẽo kinh khủng. Sát khí nồng đậm lâm ly lưu chuyển càng ngày càng mạnh, giống vạn tòa núi lửa bộc phát, cắn
nuốt hủy diệt, khắp rừng cây tràng đầy lệ khí.
Lúc này, tia sáng đỏ từ bàn tay trái của Thánh Tôn bắn về phía ngực Mai Lan Trúc Cúc tứ
sứ càng tới càng tươi đẹp, mà khí lưa bên trong tay phải của Mai Lan
Trúc Cúc tứ sứ càng lúc càng yếu, vả lại thân thể của các nàng cũng bắt
đầu lắc lư.
"Người cản trở bản tôn, toàn bộ đều phải chết. Cho dù là hắn, cũng không ngoại lệ." Thánh Tôn ngửa đầu cười điên cuồng một
trận, tay phải vốn vẫn bất động cũng giơ lên cao lên.
Nhìn thấy
Thánh Tôn nâng cao tay phải, khóe miệng Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ bắt đầu
có tia máu chảy xuống, hàm răng cắn chặt lấy môi đỏ mọng, thân thể lay
động mạnh mẽ hơn. Thánh Tôn chỉ vận dụng một -lqđ- chưởng, họ cũng đã
khó có thể chống đỡ. Nếu hắn đồng thời song chưởng, bốn người họ nhất
định sẽ rơi vào kết quả gân mạch đứt đoạn.
Đang lúc Thánh Tôn
chuẩn bị nhất tề phát động song chưởng, trước giết chết Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ, sau đó sẽ đòi lấy mạng Độc Tiên Mộng La Yên, trong gió chợt
truyền đến một tiếng than nhẹ sâu kín từ nơi xa.
Trong nháy mắt, một đạo bóng dáng nhanh như tia chớp xuyên qua sương mù trắng.
Chân đạp gió nhẹ xoay tròn giữa, tên nam tử Linh Cung dịch dung thành người
bán hàng rong Long Diệu kia đứng yên ở vị trí cách Mai Lan Trúc Cúc tứ
sứ chưa đủ hai thước.
"Ta. . . Thật sự cũng không phải là ngoại
lệ sao?" Môi mỏng tràn ra tiếng cười nhạt, tên nam tử Linh Cung dịch
dung thành người bán hàng rong Long Diệu kia vung ống tay áo về phía
Thánh Tôn. Không chỉ đem hữu chưởng Thánh Tôn này mới vừa nâng cao đánh
rơi xuống, cũng thành công làm mất đi tia sáng máu đỏ tươi dày đặc từ
bàn tay trái Thánh Tôn bắn loạn ra.
Trong mắt Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ hiện lên vui mừng, lập tức hướng về phía nam tử Linh Cung dịch dung
thành người bán hàng rong Long Diệu nam tử cung kính cong eo, thanh âm
cực kỳ thần phục nói: "Chủ tử, ngài cuối cùng cũng xuất hiện."
Cuối đầu, lòng bàn tay êm ái vuốt ve ngón tay thon dài, nam tử Linh Cung
dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu mở miệng nói: "Trước mang
theo Mộng La Yên rời khỏi rừng cây, sau đó tự ta sẽ liên lạc cùng các
ngươi."
"Vâng" Đưa tay kéo cánh tay Mộng La Yên đang nằm dưới
đất, Mai Sứ giả lần nữa xách Mộng La Yên như con gà con trong lòng bàn
tay, lúc này dẫn theo ba Sứ giả khác biến mất tại chỗ.
Hai tay
Thánh Tôn nhanh chóng hướng về phía Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ rời đi phương hướng rời đi huy động, cùng lúc đó nam tử Linh Cung dịch dung thành
người bán hàng rong Long Diệu cũng đồng thời vươn song chưởng hướng về
phía Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ vung lên, lần nữa đem song chưởng bắn ra tia đỏ lấy mạng người của của Thánh Tôn hóa giả sạch sẽ.
Nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu rút hai tay về, môi
mỏng đạm bạc truyền ra thanh âm giống như đến từ cửu thiên: "Buông tha
đi! Có ta ở đây, ngươi không cách nào câu hồn tác phách Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ và Mộng La Yên."
Bên trong mặt nạ, sắc mặt Thánh Tôn chợt
biến thành xanh mét, trên đùi giống như buộc chặt tảng đá ngàn cân từng
bước từng bước chậm rãi dời đến trước mặt Nam tử Linh Cung dịch dung
thành người bán hàng rong Long Diệu, cắn răng nghiến lợi hỏi "Tại sao?
So với Thánh Đế, bổn tôn mới phải ngươi thân nhất với người. Nhưng ngươi vì Thánh Đế không tiếc đối nghịch với bản tôn."
Nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu cũng không trả lời câu
hỏi của Thánh Tôn ngay, ánh mắt quét nhẹ qua Thánh Tôn, sau đó hắn mới
mở miệng lạnh nhạt nói: "Đừng cố chấp nữa, bây giờ quay đầu vẫn còn
kịp."
"Ngươi. . . Cố ý muốn đối nghịch với bản tôn sao?" Thánh
Tôn nắm chặt quả đấm nổi gân xanh, sắc mặt dưới mặt nạ vô cùng vặn vẹo,
thanh âm vạn phần lãnh lệ âm trầm nói: "Bổn tôn thật sự không muốn tổn
thương ngươi...ngươi đừng ép bổn tôn."
"Ta cũng vậy, thật sự
không muốn đối nghịch với ngươi, nhưng là. . ." Nam tử Linh Cung dịch
dung thành người bán hàng rong Long Diệu bỗng chốc bước chân về phía
trước một bước, ngưng mắt nhìn mặt nạ trên mặt Thánh Tôn nói: "Ngươi
cũng đừng buộc ta!"