Thánh Thủ Y Vương lại giơ tay lên, bàn tay lạnh băng run rẩy vươn tới khuôn mặt Vô Ngân công tử, dù hơi thở yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy ý cười nói: "Ngân nhi, cha muốn đi tìm mẹ con. Con. . ."
Vô Ngân công tử cất phương thuốc vào tay áo, cầm tay Thánh Thủ Y Vương áp vào gò má, che đi bi thương trên mặt.
"Ngân nhi, con nhất định phải. . ." Mũi môi Thánh Thủ Y Vương bắt đầu có máu tươi chảy ra, khiến ông mất hết sức lực không thể nói tiếp, năm ngón tay cũng có dấu hiệu buông xõng xuống.
Tuy giờ phút này Thánh Thủ Y Vương không thể nói hết lời, nhưng Vô Ngân công tử há có thể không hiểu?
Tay hắn bắt lấy bàn tay sắp buông xuống của Thánh Thủ Y Vương, liều mạng đè nén đau thương, cứng rắn nở nụ cười nói: "Cha yên tâm đi tìm mẫu thân đi, Ngân nhi nhất định sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."
Vô Ngân công tử vừa dứt lời, Thánh Thủ Y Vương nở nụ cười, nhắm hai mắt lại.
Thiến Nhi, cách nhau quá xa, nhớ nhung quá đau khổ. Cho nên ta đuổi theo nàng, ta và nàng. . . Gặp nhau trên cầu Nại Hà, hẹn kiếp sau làm phu thê.
"Lão Các Chủ, ngài yên tâm an nghỉ đi." Hai thị nữ sau lưng Vô Ngân công tử phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái với Thánh Thủ Y Vương.
Cuối cùng Vô Ngân công tử cũng không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Hắn đặt tay Thánh Thủ Y Vương xuống, ôm lấy ông rồi phi thân khỏi Trúc Lâu.
Trước cửa Trúc Lâu --
Bốn tùy tùng đứng im bên cỗ kiệu, nhìn Vô Ngân công tử ôm Thánh Thủ Y Vương ra, lại nhìn thấy hai thị nữ nâng tay lau nước mắt, bọn họ biết Lão Các Chủ đã qua đời.
Phịch một tiếng quỳ gối xuống, bốn người dập đầu nói: "Bọn thuộc hạ cung tiễn Lão Các Chủ."
Vô Ngân công tử xoay người nhìn hai thị nữ nói: "Ta muốn đi đến nghĩa trang, hợp táng phụ thân với mẫu thân. Hai người các ngươi lập tức đi lấy chìa khóa nghĩa trang, rồi đưa đến đó."
Ngay sau đó, hắn lại xoay người, nhìn bốn tùy tùng nói: "Ta muốn. . . Phụ thân và mẫu thân thích thanh tịnh, không muốn bị người khác quấy rầy. Bốn người các ngươi thông báo tin Lão Các Chủ đã qua đời cho mọi người, để bọn họ mặc tang phục bày tỏ niềm thương nhớ là được, về phần đi tế lễ thì miễn đi."
"Bọn thuộc hạ hiểu." Bốn người và hai thị nữ đồng thanh đáp, cúi gập người hành lễ với Thánh Thủ Y Vương trong lòng Vô Ngân công tử, xong mới đi thực hiện mệnh lệnh Vô Ngân công tử vừa phân phó.
Mà họ vừa đi khỏi, Vô Ngân công tử liền ôm Thánh Thủ Y Vương đi tới nghĩa trang chỉ cách đó năm mươi thước, một nữ tử trẻ tuổi dung mạo thanh tú bỗng nhiên xuất hiện sau lưng hắn.
Nữ tử này chính là một trong Bát Đại Hộ Pháp của Tuyết Ảnh Các, bản lĩnh có thể xếp vào ba vị trí đầu trong các hộ pháp.
Lúc nàng gặp bốn tùy tùng, đã biết được tin tức Thánh Thủ Y Vương qua đời. Nàng quỳ hai gối, cung kính dập đầu nói: "Thuộc hạ cung tiễn Lão Các Chủ."
"Lộ hộ pháp, khách không mời mà đến đã xuất hiện rồi?" Vô Ngân công tử bỗng nhiên xoay người, thu liễm cảm xúc bi thương, con ngươi đen như mực nhìn nữ tử quỳ trên đất.
Nữ tử tuy ngẩng đầu lên, nhưng vẫn quỳ gối trên đất đáp: "Đúng vậy."
Tới thật đúng lúc! Trong lòng Vô Ngân công tử lặng lẽ nói một câu, có chút khổ sở lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Tổng cộng tới mấy nhóm, theo thứ tự là ai dẫn đầu?"
Lộ hộ pháp nhìn Vô Ngân công tử, thành thật bẩm báo: "Tổng cộng ba nhóm! Có hai nhóm sắp đến khu rừng đào, trong đó nhóm dẫn đầu là nội gián Thương Nguyệt quốc, nhóm còn lại là Thụy Vương Hiên Viên Diễm."
Nghe Lộ hộ pháp đáp lời, Vô Ngân công tử không khỏi nhíu mày.
Trên đường trở về Tuyết Ảnh Các, nhận được bồ câu đưa thư của lão thợ rèn, hắn đã biết chuyện xảy ra ở Tả Tướng phủ. Thì ra, Tả Tướng và con gái y Lăng Tiêm Tiêm, lại là nội gián mà Thương Nguyệt Thái Tử Dạ Dật Phong bố trí Long Diệu.
Cho nên, Tả Tướng giả và Thụy Vương Hiên Viên Diễm tìm đến, hắn còn có thể hiểu được. Chỉ là. . . Một nhóm người nữa thân phận ra sao, vì cái gì bọn họ lại đến đây?
Trong lòng Vô Ngân công tử đầy nghi hoặc, mày nhíu chặt hơn, có chút lạnh lùng hỏi: "Nhóm thứ ba là ai dẫn đầu, hiện đang ở đâu?"
"Nhóm thứ ba đều che mặt, bọn thuộc hạ tạm thời Còn không nhìn ra lai lịch của họ. Còn có, một việc làm người ta hết sức kỳ quái là..." Lộ hộ pháp khẽ lắc đầu, nói tiếp: "Bọn họ đứng ở bên thác nước cách rừng đào hai mươi dặm, hình như trước mắt không định xông vào rừng đào."
Chẳng lẽ, nhóm thứ ba chính là...
Vô Ngân công tử mày giãn ra, ánh mắt có chút suy tư, trầm mặc một lát, mới nói: "Lộ hộ pháp, ngươi cùng Sương, Vụ hai vị hộ pháp lập tức đến rừng đào. Nên lấy loại hình thức đãi khách nào, trong lòng các ngươi nên hiểu rõ."
Lộ hộ pháp đầu tiên là ngạc nhiên liếc nhìn Vô Ngân công tử, ngay sau đó nghi ngờ hỏi: "Các Chủ, phương thức đãi khách với ba nhóm người đều giống nhau sao?"
"Nhóm Tả tướng giả và nhóm thân phận không rõ kia, các ngươi cứ theo các quy mà đón tiếp." Vô Ngân công tử hơi cụp mắt xuống, thở dài một hơi, nói tiếp: "Về phần... Hiên Viên Diễm, các ngươi tận lức tránh động đao thương, khuyên giải bọn họ trở về."
Lộ Hộ Pháp chắp tay, mở miệng hỏi: "Các Chủ, nhưng nếu Hiên Viên Diễm không chịu rời đi, mà cố ý xông vào Tuyết Ảnh Các thì sao?"
Vô Ngân công tử tâm tình phức tạp, u ám thở dài một hơi nói: "Tránh phải huyết chiến, tìm cách bao vây Hiên Viên Diễm, để hắn biết khó mà lui."
"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh." Lộ hộ pháp cung kính ứng tiếng, đứng dậy, nhanh nhẹn phi thân đi. Chỉ là, trong lòng nàng đầy nghi hoặc.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu Lão Các Chủ đã lựa chọn qua đời ngày hôm nay, vậy chứng minh người đã nghĩ ra phương thuốc chữa trị cho mẫu phi Hiên Viên Diễm.
Đối với hai nhóm người không có ý tốt kia, Tuyết Ảnh Các tự có đạo đãi khách đặc biệt. Nhưng mà... Đối với Thụy Vương Hiên Viên Diễm, không phải Các Chủ nên giao phương thuốc cho họ, sau đó tiễn biệt Hiên Viên Diễm sao?
Nhưng bây giờ Các Chủ không những không nhắc đến phương thuốc, mà còn có ý định đuổi Thụy Vương Hiên Viên Diễm đi là sao chứ? Kỳ quái a, thật sự rất kỳ quái a, kỳ quái làm nàng không thể lí giải!
Mà Vô Ngân công tử ôm Thánh Thủ Y Vương trong ngực, tiếp tục đi đến nghĩa trang của Tuyết Ảnh Các, bạch y phiêu dật, bóng lưng đó tràn đầy hơi thở bất đắc dĩ.
Phụ thân, cha nói không sai. Tuy người có lòng báo ân Hiên Viên Cực, nhưng mà e rằng dốc toàn lực Long Diệu Hoàng Triều, cũng không có khả năng.
Hiên Viên Diễm ơi Hiên Viên Diễm! Nếu như ngươi có thể dẫn người rời đi, từ nay về sau không đặt chân đến Rừng Đào Ma nữa, để ta có thể lưu lại đơn thuốc chữa trị bệnh của mẫu phi ngươi, vậy đương nhiên không còn gì tốt hơn. Nếu không...
Cùng lúc đó --
Ánh sao rải rác khắp trời, ánh trăng phủ bóng xuống mặt đất, giống như khoác áo len rừng đào, một tấm lụa tuyệt đẹp, so với ánh mặt trời lúc ban ngày còn đẹp hơn.
Dõi mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, không cách nào đếm được số cây đào trong rừng.
Chỉ thấy mỗi một cánh cây màu nâu, lại điểm đầy hoa đào. Làn gió đêm khẽ thổi qua, mùi hương hoa đào như thấm vào gan ruột.
Vốn là một bức họa đẹp như tiên cảnh, nhưng lại có một cái tên làm người trong giang hồ mới nghe đến đã sợ hãi, đó chính là --
"Rừng Đào Ma, tự tiện xông vào ắt phải chết." Thụy Vương Hiên Viên Diễm nhún nhún vai, vừa nói vừa đưa tay sờ một khối đá lớn màu trắng.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn rõ giữa khối đá lớn, có khắc mười chữ màu đỏ. Mà mười chữ này, chính là câu Hiên Viên Diễm vừa nói.
Mười người đứng sau Hiên Viên Diễm liếc mắt nhìn khối đá này xong, không khỏi mở miệng khẽ hỏi: "Vương Gia, không phải đồn đại Rừng Đào Ma của Tuyết Ảnh Các nguy hiểm trùng trùng sao, sao bọn thuộc hạ lại không cảm giác được chút nguy hiểm nào?"
Hiên Viên Diễm chau mày, hai mắt hàm chứa ý cười. Ngay sau đó, chỉ thấy cổ tay hắn lật một cái, một cây ngân châm từ trong tay áo phóng ra bắn vào một gốc hoa đào.
Vị trí của bọn họ, cách rừng đào hai thước.
Mà cây đào bị ngân châm của Hiên Viên Diễm bắn trúng, cũng là cây gần bọn họ nhất, cho nên bọn họ có thể nhìn thấy ngân châm màu bạc trong nháy mắt chuyển sang màu đen.
Sắc mặt mười người khẽ biến, đồng thanh kinh hô: "Cây có kịch độc."
Hiên Viên Diễm nhếch môi cười khẽ, lắc đầu nói: "Cũng không phải cây có độc, mà là gió trong rừng có độc. Nhưng mà, trình độ dụng độc của chủ nhân khu rừng này cực cao, chỉ cần không bước vào bên trong sẽ không bị gió độc xâm hại."
"Cũng may trước đó, Vương phi đã cho mỗi người chúng ta một viên thuốc có thể giải bách độc." Mười người vỗ ngực, tiếp liền tìm thuốc trong tay áo.
"Đừng dễ dàng lãng phí viên thuốc trân quý của Nguyệt nhi, trong rừng tuy có gió độc, nhưng chỉ cần..." Hiên Viên Diễm chỉ nói một nửa, rồi bỗng dừng lại.
Hai lỗ tai nhạy bén hơi động, Hiên Viên Diễm thủ thế với bọn thuộc hạ. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy mấy tiếng bước chân vang lên, Hiên Viên Diễm và đám thuộc hạ biến mất không còn bóng dáng....