Edit: Thu Thuyền
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, gió thêm phảng phất, những đóa hoa đào
run động trong gió như đang múa một điệu vũ xinh đẹp, mùi hương lan tỏa
hòa vào trong gió. Hiên Viên Diễm và mười tên Ảo Ảnh đứng yên nhìn vật
cản phía trước, vạt áo màu tím khẽ bay bay, bao bọc một mùi thơm ngào
ngạt.
Con suối nhỏ này cũng không rộng bao nhiêu, chỉ cần nhẹ nhàng nâng chân lên, có thể thoải mái phóng qua.
Hiên Viên Diễm đứng lại nhìn dòng suối, dòng suối này căn bản cũng không phải là chướng ngại vật gì , cũng hạ lệnh cho mọi người dừng lại không
được hành động thiếu suy nghĩ.
“Vương gia, hắn chính là Độc Vương, bọn chúng…bọn chúng...” Đôi con
ngươi phát sáng, hoảng sợ nhìn bờ bên kia, một tên Ảo Ảnh thất thanh,
chỉ về bên kia nói: “Tất cả bọn chúng điều chết rồi sao?”
Dòng suối trải dài thẳng tắp như một cây thông, hàng vạn phấn hoa đang
hé nở, mùi thơm tràn ngập cả rừng đào. Cách bọn họ đứng không xa xung
quanh điều là hoa đào, xung quanh toàn là bùn.
Mà bên kia con suối, xung quanh những cây đào lại không thấy bùn đâu,
chỉ có những hòn sỏi mang màu sắc khác nhau như: đen, trắng, vàng, xanh
và lục.
Đè lên những hòn sỏi đó chính là một đám người nằm vật xuống.
Vị trí của đám người nằm vật xuống, chỉ cách con suối nhỏ khoảng vài
bước. cho nên nương theo ánh trắng, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn rõ vật bên kia, tổng cộng có bốn mươi mốt người.
Mà bốn mươi mốt người này, chính là nhóm người may mắn thoát khỏi sự
công kích của Ông Đoạt Mệnh, nằm trong đóng ngổn ngang đó còn có Độc
Vương.
Có thể thấy được toàn bộ hoa đào ở đây, vô cùng xinh đẹp như lạc vào nơi tiên cảnh tao cảm giác ở đây chẳng có một mối nguy hiểm nào, kỳ thực nó ẩn chứa sát khí làm người ta sợ hãi.
Gió đêm nhè nhẹ quất vào má Hiên Viên Diễm, đôi con ngươi không một tia
gợn sóng quét mắt qua bờ bên kia, thanh âm mềm mại nhu mì kẽ cười nói:
‘Bọn họ đã chết cả rồi.”
“Nhưng là…cái chết của bọn họ không phải rất kỳ quái sao?” Tên Ảo Ảnh
vừa dứt lời, chớp mắt nghi hoặc, ngón tay vốn chỉ hướng bên kia, cũng
nhịn không được bỏ vào miệng cắn cắn.
Không thể nào ngửi thấy hơi thở của Độc Vương và bọn sát thủ, một chút
cũng không có…cũng không hiểu nguyên nhân vì sao bọn họ lại chết.
Trên người bọn họ, cũng không có vết thương do đao kiếm,
ám khí, cũng không thấy máu chảy ra. Vậy …nguyên nhân bọn họ chết, rốt cuộc là do đâu?
“Muốn biết tại sao bọn họ lại chết, rất đơn giản.” Nghe lời nói đầy nghi hoặc của chúng Ảo Ảnh, biểu cảm trên khuôn mặt của Hiên Viên Diễm vẫn
không thay đổi, sau khi nói xong giương tay lên.
Một luồng khí từ tay của Hiên Viên Diễm phóng ra, bay đến gần vườn đào sau lưng.
Những phiến đào tươi đẹp, ướt át, nhẹ lay động rơi xuống.
Hiên Viên Diễm lập tức dùng nội lực đem những cánh hoa đào đang rơi
xuống, ngưng tụ lại, tỏa ra mùi thơm ngát nhưng sắc bén đầy khí thế, bay thẳng qua rừng đào bên kia, đập thẳng vào mặt đất trải dài đầy sỏi đá.
Rầm rầm rầm vang lên, những cánh hoa tiếp xúc với những sỏi đá đầy màu
sắc, ngay khi những cánh hoa đụng chạm vào sỏi đá, lại vang lên những
tiếng động rất lớn.
Khi sỏi đá và hoa đào rơi xuống đất, những cây đào tráng kiện bỗng nhiên bắn ra vô số ngân châm dài nhỏ.
Vô số ngân châm dài nhỏ tốc độ cực nhanh, công kích mục tiêu, bắn thẳng
vào vị trí mà những đóa hoa đào mềm mại kia. Nhìn thấy cảnh tượng này,
mười tên Ảo Ảnh lúc này mới hiểu được Độc Vương và thuộc hạ, vì sao vừa
mới phóng qua con suối nhỏ liền phơi thây tại nơi này.
Nguyên lai là do sỏi đá trong rừng đào, trừ những sỏi đá gần dòng suối,
còn lại đều ẩn chứa cơ quan tuyệt diệu, nếu đạp lên sỏi đá đó vô tình
khởi động cơ quan, vô số ngân châm từ cây đào kia bắn ra,
Mỗi một sỏi đá chính là chốt khởi động cơ quan, cũng không thể nào phá hủy được.
Chỉ cần đạp vào sỏi đá cơ quan sẽ tự khởi động, lúc này vô số ngân châm
bắn ra, cũng không thể nắm bắt được phương hướng chúng tập kích. Hơn nữa tốc độ bắn ra cực nhanh, quan trọng đều bắn vào những huyệt vị trí
mạng.
Mười tên Ảo Ảnh cùng nhìn nhau, sau đó nhất tề đều nhìn Hiên Viên Diễm,
đồng thanh nói: “Vương gia trừ ngài ra, chỉ sợ chúng thuộc hạ…”
Tốc độ của ngân châm quá nhanh, phương hướng nó bắn ra cũng không thể đoán.
Bằng võ công của Vương gia, ứng phó với chúng quả thật dễ như lật bàn
tay. Nhưng với võ công của bọn họ, đừng nói là vung kiếm đánh rớt ngân
châm, ngay cả muốn tránh đoàn tấn công trí mạng, sợ là không có khả
năng.
Mí mắt khẽ chuyển, đôi con ngươi đảo qua mười tên Ảo Ảnh hiện rõ vẻ hổ
thẹn, cổ tay Hiên Viên Diễm hướng phía sau, thúc giục dòng khí trong
lòng bàn tay nâng cây đào lên.
Trải lên những sỏi đá đầy màu sắc, trình tự rất lộn xộn, những trái đào cũng nằm lộn xộn trên đất.
Nếu đem những quả đào này trải lên sỏi đá, kết hợp chúng lại với nhau, cũng không khó để hiểu được ẩn ý trong trận pháp.
Vô Ngân công tử, nếu Bổn Vương đoán không sai, cơ quan trận pháp tuyệt diệu này, hẳn là …do ngươi bày ra?
Hiên Viên Diễm đương nhiên biết cách hóa giải trận pháp này, bất quá để
ngừa vạn nhất, hắn quyết định sử dụng hoa đào, sự an toàn càng cao.
Gió nổi lên, thổi bay vạt áo màu tím, Hiên Viên Diễm chậm rãi giơ tay
lên, đem cánh hoa đào một lần nữa tích tụ lại, lại đưa chúng bắn về phía sỏi đá bên kia.
Những cánh đào bay qua bên kia, một nửa phủ lên những sỏi đá màu đen, một nửa lại phủ lên sỏi đá màu trắng.
Những cánh hoa đào còn lại, cũng phủ lên những sỏi đá mang màu sắc khác nhau.
Chỉ trong nháy mắt Hiên Viên Diễm đã làm xong, mà phía bên kia dòng
suối, trừ gió đêm không ngừng thổi ra, cũng không phát sinh tình huống
gì.
Đây là… có chuyện gì xảy ra? Vương gia chỉ ngưng tụ cánh hoa sau đó để
chúng phủ lên những màu sắc khác nhau, giống như có thể đạp chân bước đi rồi.
Nhưng vì sao, rõ ràng tốc độ chúng chạm nhau là khác nhau, nhưng cơ quan vẫn không khởi động, trong thân cây đào chứa vô số ngân châm cũng không bắn ra? Chẳng lẽ…
Một tên Ảo Ảnh gãi gãi đầu, mở miệng phỏng đoán: “Vương gia, mỗi bước
chân chúng ta, chỉ cần đạp lên hai sỏi đá có màu sắc khác nhau, chân kia cũng đạp lên hai màu sắc khác nhau, như vậy chúng ta sẽ không đạp trúng cơ quan?”
Hiên Viên Diễm nhàn hạ vuốt mười ngón tay, dung nhan tà mị nói: “Mỗi
chân bước đi, phải dẫm lên hai sỏi đá có màu khác nhau, sẽ không khởi
động cơ quan. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, đạp lên những sỏi đá có màu
đen trắng, trắng vàng, vàng xanh, xanh đậm với trắng lục. Nếu đạp vào
những màu còn lại, cơ quan sẽ khởi động.”
“Đen trắng, trắng vàng, vàng xanh, xanh đậm, trắng lục…” Nghe Hiên Viên
Diễm nói, mười tên Ảo Ảnh đồng thời nhắc lại, nhớ kỹ những màu này.
Hiên Viên Diễm biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt không tinh thông trận pháp
này, lo lắng nàng không thể phá giải trận đào, mí mắt không khỏi nhíu
lại, lập tức chỉ một tên Ảo Ảnh.
“Lãnh Hình, ngươi lập tức trở lại đường cũ, đến chỗ bản khắc bốn chữ toa “Rừng Đào Ma Quỷ”, đợi Vương phi tới, ngươi phải nói cho Vương phi biết cách hóa giải trận pháp, rồi mới trở lại.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Hiên Viên Diễm an bài xong, y phục bay theo gió, mũi chân điểm xuống đất, dẫn đầu phóng qua dòng suối nhỏ…