Đặc Thù Không Gian

Chương 1: Số Phận Chờ Chết!




Sự đau khổ lớn nhất của một đời người là biết rõ mình sẽ chết lúc nào và chẳng thể nào thoát khỏi số phận, Long Vũ chính là một trong những người bất hạnh đó, năm hắn mười lăm tuổi, chú của hắn là Long Thiên Trạch nói cho hắn biết là hắn sẽ chết vào lúc mười tám tuổi. Đây là số mệnh của hắn, chẳng ai có thể thay đổi được.
Sau đó, sư thúc Tuyết Cơ của hắn cũng xác nhận, hắn chắc chắn sẽ chết vào lúc sinh nhật mười tám tuổi, mà người tạo ra số mệnh của Long Vũ chính là cha mẹ của hắn.
Nhắc đến cha mẹ của Long Vũ, bọn họ đều là những nhân vật rất nổi tiếng. Thủy Tiên, mẹ của hắn là thiên tài đạo pháp của Huyền Môn, Long Thiên Diệu cha hắn là Hỏa Hệ dị năng giả xuất sắc nhất trong vòng mấy chục năm gần đây của dị năng nghiệp đoàn.
Cả hai đều là tinh anh trên thế giới, lẽ ra sự kết hợp của bọn họ nên sinh ra một siêu cấp thiên tài mới đúng. Nhưng mọi sự không phải như ý người, đứa con của họ - Long Vũ lại là một tên phế vật trong phế vật.
Theo như lời giải thích của Long Thiên Trạch thì phương pháp tu luyện của Huyền Môn và dị năng nghiệp đoàn tương khắc lẫn nhau, mà cha mẹ hắn đều có tu vi cực cao, cho nên tình trạng tương khắc càng thêm rõ ràng, khiến Tiên Thiên thể chất của Long Vũ không đủ mới sinh ra một phế vật như hắn.
Đến lúc này, Long Vũ mới biết tại sao lúc mình tu luyện đạo pháp của Huyền Môn thì tiến độ rất chậm, người khác có thể hoàn thành trong một năm thì hắn phải bỏ ra một khoảng thời gian gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần mới hoàn thành.
Cái này còn đỡ, điều khiến Long Vũ càng thêm bực chính là Hỏa Hệ dị năng mà hắn thừa kế từ cha của mình vẫn chưa được thức tỉnh.
Sau được Tuyết Cơ trợ giúp, cho hắn ăn một lượng lớn linh đan, nhưng cũng phải chờ hắn mười sáu tuổi mới thức tỉnh. Mà Hỏa Hệ dị năng vốn bá đạo, mãnh liệt thì Long Vũ chi phát ra được như que diêm đang cháy, thậm chí còn yếu hơn cả ngọn đèn dầu càng khiến hắn dở khóc dở cười.
Mặc dù tình trạng của hắn không tốt, nhưng hắn không chịu buông tha. Long Thiên Trạch và Tuyết Cơ lại càng không thể buông tha, bọn họ tin vào số mệnh, nhưng lại càng tin hắn sẽ làm ra được kỳ tích.
Năm ngoái, Tuyết Cơ để lại một phong thư, sau đó tiến vào Huyền Môn tổng bộ cho đến nay vẫn bặt vô âm tín, theo như lời Tuyết Cơ nhắn lại thì nàng đi Huyền Môn tổng bộ để tìm cách cứu Long Vũ.
...
...
Thời gian trôi đi, đã gần một năm từ lúc Tuyết Cơ rời đi. Mà Long Vũ cũng thi vào trường đại học Thiên Hải nổi tiếng với thành tích nổi trội.
Hôm nay là Trung Thu, chỉ còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của Long Vũ, trong mắt của Long Thiên Trạch đã xuất hiện sự lo âu, cho đến hôm nay, hắn vẫn chưa nhận được tin tức nào từ Tuyết Cơ.
Nhưng nhân vật chính của chúng ta, Long Vũ vẫn cứ như chuyện không phải của mình, trước kia làm gì, giờ làm cái đó. Mỗi ngày ngoại trừ đi học thì thời gian còn lại hắn dùng để tu luyện Huyền Môn đạo pháp và Hỏa Hệ dị năng. Tuy tiến độ vẫn rất chậm nhưng hắn chưa bao giờ buông bỏ.
Theo như lời hắn nói thì ông trời đã ruồng bỏ hắn thì vì cái gì mà hắn lại phải buông bỏ chính mình?
Long Thiên Trạch chứng kiến sự cố gắng của Long Vũ thì lại càng phiền toái, càng áy náy. Nếu có thể hắn tình nguyện nhận hết sự thống khổ của Long Vũ.
- Tiểu Vũ, về ăn cơm, hôm nay cháu đã tu luyện rất lâu rồi, nếu cứ tiếp tục thì thân thể của cháu sẽ không chịu được đâu. Cháu cứ yên tâm, sư thúc Tuyết Cơ của cháu sẽ trở về trước sinh nhật để cứu cháu.
Long Thiên Trạch, Hỏa Hệ dị năng giả bảy sao, là nhân vật rất nổi tiếng trong dị năng nghiệp đoàn, một hán tử cứng rắn, dù hoàn cảnh khó khăn, sinh tử chỉ trong chốc lát cũng không hề rơi lệ, nhưng hôm nay, khi thấy bóng hình cô đơn của Tiểu Vũ thì mắt của hắn đã ươn ướt.
- Chú à!
Long Vũ nghiêng đầu nhìn người chú mà như người cha này, khóe miệng hiện lên nụ cười:
- Cháu không sao, cháu không muốn ăn cơm, cháu muốn ngắm hoàng hôn, chú nhìn xem, mặt trời đang ngã về tây, ráng màu đầy trời, thật là đẹp! Có lẽ qua mấy ngày nữa, cháu sẽ không còn được ngắm hoàng hôn nữa.
- Tiểu Vũ, không được nói bậy...
Nam tử hán đổ máu không đổ lệ, nhưng lúc này Long Thiên Trạch cũng không thể khống chế được tâm tình của mình, dòng nước mắt đầy chua xót chảy xuống từ đôi mắt kiên cường nhưng lúc này lại đầy bi thương. Mười tám năm, chỉ nháy mắt đã trôi qua, mười tám năm trước hắn đã chuẩn bị tư tưởng cho ngày hôm nay, nhưng trước sau gì nó cũng phải đến.
Mười tám năm, đời người có bao nhiêu lần mười tám năm. Mười tám năm qua, Long Thiên Trạch vẫn ở bên cạnh bảo hộ Long Vũ, thậm chí hắn còn buông tha cho địa vị ở dị năng nghiệp đoàn. Hăn hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện, hy vọng ông trời có thể giúp Long Vũ, nhưng hết thảy hi vọng đều là xa vời, hôm qua, hắn còn tự mình kiểm tra tình trạng thân thể của Long Vũ, nhưng tình hình chẳng lạc quan chút nào.
Lúc này, hắn chỉ còn cách hy vọng Tuyết Cơ sẽ có cách cứu vớt Long Vũ.
- Mong trời xanh phù hộ cho Tiểu Vũ!
Long Thiên Trạch nghiêng đầu, kín đáo lau đi những giọt nước mắt, hắn không muốn Long Vũ nhìn thấy mình khóc.
- Tiểu Vũ, về thôi, đến giờ ăn rồi, cháu cứ yên tâm, sư thúc Tuyết Cơ nhất định sẽ trở về giúp cháu.
Long Vũ lưu luyến nhìn ánh tà chiều, trong lòng âm thầm thở dài, nhìn thêm một ngày lại thiếu một ngày.
- Ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc!
Long Vũ lặng lẽ thề, không đến phút cuối thì hắn sẽ không chịu bỏ cuộc, cam chịu số phận.
Nếu càng chú ý đến thời gian thì thời gian sẽ trôi càng nhanh. Trong nháy mắt, lại 1 tuần trôi qua, khoảng cách đến lúc sinh nhật Long Vũ cũng không còn bao nhiêu thời gian.
Nhìn thấy đại nạn của Long Vũ sắp đến, tâm tình của Long Thiên Trạch không cách nào bình tĩnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến dị năng trong cơ thể, nhiều khi, trên người hắn còn bốc lên những ngọn lửa cực nóng, trái tim của hắn đã rơi vào rối loạn.
Bóng đêm thâm sâu, từng tia chớp xẹt qua nơi chân trời, chỉ trong chớp mắt, mây đen đã lấp đầy bầu trời, sau đó là một trận mưa to. Long Thiên Trạch đi về phía cửa sổ, nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ, tâm tình cũng âm trầm như bóng đêm vô tận.
- Lão tặc thiên!
Năm ngón tay Long Thiên Trạch khép lại, một ngọn lửa từ đầu ngón tay của hắn thoát ra sau đó bắn thẳng lên trời, hắn dường như muốn phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.
- Long Thiên Trạch, anh bị điên à?
Đúng lúc này, một bóng người màu trắng từ bên ngoài cửa sổ đi vào, một âm thanh quen thuộc nhảy vào lỗ tai của hắn.
- Tuyết Cơ, em... em về rồi?
Tâm tình buồn bực của Long Thiên Trạch nhất thời bị quét sạch, hắn vội xoay người lại liền thấy một nữ tử mặc váy dài màu trắng đang từ từ đi tới, nhìn qua thì thấy nàng cỡ hai lăm, hai sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo tựa như là kiệt tác của thượng đế, như cảnh đẹp của mùa thu, đôi mắt long lanh hữu thần, mũi cao, môi hồng đầy gợi cảm tựa như được một vị họa sĩ khắc họa một cách tỉ mỉ. Dáng người thon thả, làn váy tung bay, nhìn vào khiến ai cũng sinh ra ý nghĩ nàng là tiên nữ trong tranh.
Cô gái này chính là sư muội của mẹ Long Vũ, Thủy Hệ pháp sư Huyền Môn, Tuyết Cơ.
- Em có tìm được cách cứu Tiểu Vũ không?
Long Thiên Trạch không hề hứng thú với sắc đẹp của Tuyết Cơ, hắn chỉ chú ý đến phương pháp cứu Tiểu Vũ.
- Có!
Sau khi nói ra thì trên mặt Tuyết Cơ lại xuất hiện vẻ ưu sầu, dường như sự tình cũng không phải rất thuận lợi.
- Biện pháp gì, chỉ cần có biện pháp là được, cần anh làm gì, anh sẽ toàn lực giúp em...
Con ngươi đục ngầu của Long Thiên Trạch dần dần sáng lên, hiển nhiên, sự kỳ vọng của hắn đối với Tuyết Cơ là rất lớn.
- Oan nghiệt huyết!!
Tuyết Cơ nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Long Thiên Trạch nghe xong thì như bị sét đánh đến ngu cả người, thật lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần:
- Tuyết Cơ, em đang nói đùa phải không? Em định biến Tiểu Vũ thành hoạt thi, đây là biện pháp của em sao? Không được! anh không đồng ý, không bao giờ!!
Vừa lên thiên đường chưa ấm chân đã phải xuống địa ngục chơi với quỷ, tâm trạng của Long Thiên Trạch lúc này có thể miêu tả như vậy. Hắn vạn lần cũng không hề nghĩ rằng biện pháp mà Tuyết Cơ nói lại là dùng oan nghiệt huyết che dấu linh hồn của Long Vũ, khiến hắn biến thành hoạt thi. Cách làm này là cấm kỵ của Huyền Môn.
Oan nghiệt huyết kỳ thật là máu của cương thi. Cương thi là sinh vật không thuộc tam giới ngũ hành, máu của nó gọi là oan nghiệt huyết, có thể phong ấn linh hồn của người chết bên trong thân thể, cũng có thể cường hóa thân thể trong một giới hạn nhất định. Bất quá hiệu quả lại không rõ ràng. Bình thường thì người nào tiếp nhận oan nghiệt huyết sẽ biến thành hoạt thi sau một năm, hoặc nhìn thân thể mình từ từ thối rữa, chấm dứt cuộc sống trong sự sợ hãi trong nửa năm.
- Em cần thời gian ba tháng.
Tuyết Cơ thản nhiên nói:
- Ngoại trừ oan nghiệt huyết, em còn một biện pháp là mời sư tôn của em xuất thủ, nhưng sư tôn lại đang bế quan, nhanh nhất ba tháng mới có thể xuất quan.
- Thiên Cơ đạo nhân!
Long Thiên Trạch cười lạnh một tiếng
- Tuyết Cơ ơi Tuyết Cơ, em ngây thơ quá rồi, em cho rằng Thiên Cơ đạo nhân sẽ cứu Tiểu Vũ của chúng ta sao? năm đó đại ca của anh với sư tỷ của em yêu nhau, người đầu tiên phản đối chính là tên tạp mao Thiên Cơ, giờ em lại trông mong hắn đi cứu Tiểu Vũ, việc này chẳng khác gì trò đùa cả!
Tuyết Cơ trầm giọng nói:
- Em sẽ dùng mọi biện pháp để thuyết phục sư tôn... mặt khác, Long Thiên Trạch, em cảnh cáo anh, nếu sau này anh còn lỗ mãng, dám vũ nhục sư tôn trước mặt em, em sẽ không khách khí!
- Hừ! Tuyết Cơ, anh hỏi em, nếu mười tám năm trước, đại ca của anh cùng sư tỷ của em là bị lão tạp mao kia và hội trưởng của anh bức tử, em còn nói giúp hắn không?
- Long Thiên Trạch, anh đừng quên, Thiên Diệu đại ca và Thủy Tiên sư tỷ sống hay chết đến giờ vẫn chưa thể biết được, bây giờ anh lại nói vậy là có ý gì, quên đi! Hôm nay không nói những cái này, em hỏi anh lần cuối, rốt cục là anh có đồng ý không, em chỉ cần ba tháng! Với tình trạng thân thể của Tiểu Vũ hiện nay, cộng thêm sự chăm sóc của hai ta thì trong vòng ba tháng thân thể của nó sẽ không thối rữa, nhưng trong thời gian này, nó không thể đi học ở đại học Thiên Hải.
- Em có mấy thành nắm chắc nhờ cậy được Thiên Cơ lão... Thiên Cơ đạo nhân cứu Long Vũ?
Long Thiên Trạch nghiêm túc hỏi.
- Ba thành!
Tuyết Cơ trả lời.
- Ba thành, vậy cũng coi như là hy vọng xa vời, em có nghĩ không, nếu lúc đó Thiên Cơ đạo nhân thấy chết mà không cứu, Long Vũ vì có oan nghiệt huyết mà không thể luân hồi sang kiếp khác, rơi vào huyết ngục chịu vô vàn thống khổ, không, anh không đồng ý, đừng mong anh đồng ý.
Long Thiên Trạch kiên quyết phản đối.
- Anh nghĩ lại đi, nếu chúng ta cố gắng thì có thể còn có hy vọng thành công, nhưng chúng ta mà buông tha thì mạng sống của Tiểu Vũ cũng chỉ có vài ngày thôi!
Tuyết Cơ giọng nói đầy căm hận:
- Em nghĩ kỹ rồi, cho dù anh phản đối, em cũng làm vậy, trong một năm vừa qua, em ở tổng bộ khổ luyện Huyết Tế Thuật chính là chờ đến ngày hôm nay.
- Cháu không đồng ý!
Lúc Long Thiên Trạch định phản đối thì Long Vũ mặc đồ ngủ đi vào phòng khách, hắn cười đầy tự giễu:
- Tuyết cơ sư thúc, chú, hai người đừng cãi nhau nữa, cháu không muốn mình biến thành hoạt thi, cho dù chết cũng phải chết một cách đầy tôn nghiêm, cháu không muốn mình biến thành quái vật, hơn nữa, cho dù Thiên Cơ đạo nhân chịu cứu cháu thì cháu cũng không thèm nhận bố thí của hắn, Tuyết Cơ sư thúc, chú, mấy ngày còn lại, cháu hy vọng hai người có thể ở bên cháu, đừng vì cháu mà phải buồn phiền, bây giờ cũng đã muộn rồi, ngủ đi thôi, có chuyện gì ngày mai nói cũng được.
- Tiểu Vũ, đợi một chút.
Tuyết Cơ đi tới kéo Long Vũ lại, nghiêm mặt nói:
- Cháu thật sự muốn như vậy? Hay là cháu muốn buông tha? Cháu đã đáp ứng là sẽ không bao giờ từ bỏ mà.
Long Vũ ngẩng đầu nhìn Tuyết Cơ nói:
- Cháu không quên, cháu cũng sẽ không bỏ, nhưng cháu không muốn trở thành quái vật, cũng không muốn nhận bố thí của Thiên Cơ lão đạo, làm người cũng được, quỷ cũng được, cháu cũng không bao giờ buông bỏ tôn nghiêm của chính mình. Sư thúc, đã nhiều năm như vậy mà người vẫn còn trẻ trung như vậy, chẳng hề thay đổi chút nào cả. Người vừa xinh đẹp, trẻ trung như vậy, nếu cứ gọi người sư thúc thì nghe có vẻ già, cháu muốn gọi người bằng chị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.