Đặc Thù Không Gian

Chương 24: Huyền cảnh huyết bức




Nương theo thiên địa tinh hoa cấp tốc tràn vào, quanh thân Long Vũ xuất hiện ánh sáng màu cam chói lọi bao lấy hắn. Hiện tại, hắn cần nhất chính là thời gian, nếu từ giờ còn có thể ở lại Huyền cảnh trong mười ngày nữa thì hắn có thể đột phá cảnh giới màu cam tiến vào cảnh giới màu vàng.
Long Vũ tu lyện từ nhỏ, cơ sở khá tốt, hơn nữa hắn không phải là thằng ngu, nếu không phải bị thể chất giới hạn, hắn đã sớm đạt tới cảnh giới màu xanh.
Lần đầu vào huyền cảnh, hắn đột phá màu đỏ là do linh khí sinh túc, hai là cơ sở chắc chắn, ba là hiệu quả của ngũ cầm hí.
Ba thứ này bổ trợ cho nhau, thiếu một cũng không được.
- Phù!
Nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, Long Vũ mở mắt, trong đồng tử tối đen, hai màu vàng, cam luân phiên hiện lên.
Hiển nhiên, nếu đủ thời gian, đột phá cảnh giới màu cam tại huyền cảnh cũng không phải là việc khó. Hơi hô nhắm mắt lại, Long Vũ cảm ứng lực đạo tràn đầy trong cơ thể, khóe miệng hiện ra nụ cười vui mừng.
Đợi khi tâm tình vui sướng bình phục trở lại, Long Vũ mới chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rèn luyện ngũ cầm hí. Qua mấy ngày rèn luyện, hắn đã có thể làm chuẩn xác động tác thứ năm của bộ hỗn độn xà. Bất quá, khi hắn luyện đến động tác thứ sáu lại có chút phiền toái. Bộ thứ sáu còn khó hơn bộ thứ năm mấy lần, còn kèm theo cả phương thức thổ nạp phức tạp, và vấn đề lưu chuyển ngược chiều kinh mạch. Lần đầu tu luyện, bởi vì nghịch mạch mà tí xỉu vì đau đớn.
Hắn thậm chí còn cho rằng động tác này sai lầm, nhưng La Lâm lại khẳng định ngũ cầm hí là phát minh vĩ đại trong tương lại, chỉ có quý tộc trong liên bang đế quốc mới được tu luyện, đã được mấy nghìn khoa học gia, nhà sinh vật học, võ học gia, dị năng giả kiểm chứng.
Vì thế Long Vũ nhịn đau tiếp tục rèn luyện.
Hôm nay rèn luyện, mặc dù vẫn rất đau, nhưng rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Hắn tin chắc, kiên trì đến cùng sẽ thành công.
Sau một động tác, Long Vũ cảm thấy mình khỏe nhu trâu, toàn thân tràn ngập lực lượng, cho dù không nghỉ ngơi, nhưng lại không có chút mỏi mệt
Nhìn sắc trời, lại nhìn Mã Hiểu Mai đang ngủ. Long Vũ bấm pháp quyết, biến chỉ thành kiếm, khẽ quát một tiếng:
- Tru tà!!
Một tiếng vang nhỏ, một đạo kiếm quang màu cam bắn ra từ ngón tay Long Vũ, hóa thành một con ngũ trảo thần long to bằng ngón cái, bay giữa không trung.
- Rầm, bùm!!!
Khi ngũ trảo thần long kia đánh tới đại thụ phía trước, cái cây liền bị gãy đôi, nhưng con thần long cũng biến mất ngay lập tức.
Long Vũ cười khổ, công phu của mình vẫn chưa đâu vào đâu cả. Căn cứ vào lời của Tuyết Cơ thì thần long do tru tà biến ảo ra phải dài mười thước, rộng hai thước, uy lực cũng kinh người.
Nhưng con thần long mà hắn vừa huyễn hóa ra chỉ lớn bằng ngón tay cái, xem ra, đường hắn phải đi còn rất dài, rất dài.
- Đồ lưu manh, bộ động tác vừa khó coi vừa đáng khinh học như thế nào?
Khi Long Vũ vừa thu công, Mã Hiểu Mai đã đứng dậy.
- Bà tám, cô đang nói cái gì, tôi chả hiểu cái gì cả?
Bị gán thành đồ lưu manh, Long Vũ khó chịu cực độ.
- Anh, tên trứng thối…
Mã Hiểu Mai là nữ nhân kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên bị người khác nhục mạ, cái mũi hơi xót xót, trong con ngươi hiện lên một tầng hơi nước.
Long Vũ thầm hối hận, nữ nhân này da mặt mỏng quá, biết thế thì đừng có mắng.
Đang chuẩn bị an ủi thì phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu bén nhọn, sau đó, Long Vũ nhìn thấy một đàn dơi đông nghịt đang bay tới.
- Là huyết bức, chạy mau.
La Lâm cảnh báo:
- Chủ nhân, theo như tin tức thu được thì đây là huyết biên bức, chuyên hút máu người, thích quần cư, với tu vi hiện tại của cậu không thể đánh lại được, chỉ có thể chạy trốn, a, không kịp rồi, cậu cố gắng chống lại, tôi phân tích thiên địch của chúng.
- Là huyết bức, chạy vào rừng mau.
Long Vũ hét một tiếng liền hường về phía rừng cây mà chạy.
- Một chút phong độ cũng không có…
Mã Hiểu Mai than thở một câu, chân cũng không chậm, chỉ nhảy vài cái đã nhanh hơn Long Vũ.
Theo đàn dơi bay đến, trên không còn có một tầng mây đen khá dày, chúng nó dường như đã phát hiện Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai, thi nhau kêu lên, đuổi sát hai người.
- Uỳnh uỳnh!
Ngay khi Mã Hiểu Mai và Long Vũ vừa chạy vào rừng, trong mây đen liền xuất hiện tiếng sấm, sau đó là tia chớp đầy trời, mưa như trút nước.
- Xèo xèo! Hai người phát hiện, cơn mưa này cũng không phải bình thường, màu của hạt mưa là đen và có tính ăn mòn rất mạnh.
Hiển nhiên, cơn mưa quỷ dị này là do đàn dơi tạo thành.
Long Vũ không khỏi cảm khái, huyền cảnh mặc dù tốt, nhưng cũng phải có bản lĩnh mới sống được.
Trong rừng cây, ngoại trừ Long Vũ và Mã Hiểu Mai, còn có rất nhiều động vật nhỏ như thỏ, chim, bọn chúng cũng bị hại theo. Long Vũ thấy một con ngũ thải ban lan phượng vĩ điểu bị mưa đen ăn mòn, phát ra âm thanh thê lương, trong chốc lát liền biến thành một đạo khói đen, tán đi theo gió.
Ngay cả mấy con dã trư da dày cũng bị ăn mòn đến mức ngã xuống, có vẻ như không kiên trì được.
Long Vũ và Mã Hiểu Mai trú dưới một cây đại thụ, tạm thời không nguy hiểm, nhưng cũng không phải kế lâu dài, bở vì đại thụ cũng không thể chống lại được tính ăn mòn lâu được.
- Lại đây!
Mã Hiểu Mai nhìn đàn dơi và mây đen trên cao, hơi do dự liện kêu Long Vũ lại gần.
Long Vũ nghe vậy thì đi tới phái trước.
- Lại gần đây, nhanh lên.
Mã Hiểu Mai như là hạ quyết tâm thật lớn.
- Tách!
Đúng lúc này, một giọt mưa đen từ kẽ lá rơi xuống trên áo của Long Vũ, áo của hắn liền có một cái lỗ lớn. Mã Hiểu Mai thấy thế liên kéo Long Vũ vào trong ngực của mình, dùng cái áo đỏ của mình bao lấy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.