Đặc Thù Không Gian

Chương 25: Cứu tinh




Một cỗ mùi thơm thoang thoảng của nữ nhân xông vào mũi của Long Vũ, lồng ngực của Long Vũ còn cảm nhận được bộ ngực vĩ đại của nữ nhân kia, rất co dãn.( hưởng thụ đi, kẻo tí nữa die)
Long Vũ nhức cả đầu, âm thầm suy nghĩ, hay là bà cô này thấy sắp chết rồi muốn sướng một phen, đỡ uổng cả đời chưa được sướng lần nào. ( đoạn này ta chém đấy)
- Vậy cũng tốt, đỡ phải đến khi xuống dưới kia rồi mới tiếc
Long Vũ thấp giọng than, nhưng mà hắn vẫn chưa hề tuyệt vọng, hắn tin La Lâm sẽ không để hắn phải thất vọng.
- Tiếc cái gì?
Mã Hiểu Mai hỏi.
Long Vũ cười lạnh, đến thế này rồi còn giả thuần khiết. Đang chuẩn bị nói thì Long Vũ phát hiện mưa đen đã rơi vào cái áo của Mã Hiểu Mai, nhưng mà mưa đen lại không thể ăn mòn được cái áo này. Hiển nhiên, cái áo này không phải là vật thường.
- Đây là chiến y của Mã gia chúng ta, chuyên khắc chế tà ác. Chỉ cần đám dơi kia không công kích thì chúng ta không nguy hiểm gì.
Mã Hiểu Mai giải thích, lần đầu tiên thân mật với nam nhân, nhịp tim của nàng cũng có chút nhanh lên, tâm thần cũng không yên, nhất là bộ ngực bị Long Vũ đè lên lại có cảm giác tê tê khiến nàng vừa thẹn vưa giận. Nàng rất muốn đẩy Long Vũ ra, nhưng không có chiến y che cho hắn, Long Vũ chắc chắn sẽ bị mưa đen ăn mòn. Bất đắc dĩ, nàng đành phải cắn răng kiên trì.
Sau đó Long Vũ mới hiểu thì ra là mình đang YY.
- Chít ….
Sợ cái gì thì gặp cái đó, mục tiêu của đám dơi là Long Vũ và Mã Hiểu Mai, chúng đã bắt đầu lao xuống, hướng về phía hai người.
Long Vũ nghĩ, đến lúc đó, mình xô ngã bà cô này, đưa thân mình che lên, dùng thân thể của mình để làm hộ thuẫn cho nàng.
Hai con dơi lao xuống, răng nanh trong miệng vươn ra, chuẩn bị cắn vào lưng Long Vũ, mà quần áo của hắn lúc này đã bị mưa đen ăn mòn.
Mà cứu tinh La Lâm của hắn vẫn chưa có động tĩnh gì.
Tình cảnh Long Vũ lúc này thập phần nguy hiểm.
Có thể nói, nếu không có kỳ tích phát sinh, sinh mệnh của hắn coi như chấm dứt.
- Viu … viu…
Kỳ tích đã xảy ra, phía chân trời đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu lớn. Đàn dơi vừa nghe được tiếng kêu liền buông bỏ công kích với Long Vũ, sau đó rút đi một cách có tổ chức. Chỉ trong nháy mắt đã không còn một con nào. Mây đen giữa trời cũng biến mất, cơn mưa cũng ngừng lại.
Sống sót sau tai nạn, Long Vũ thở ra một hơi.
- Đủ chưa, còn chưa chịu dậy…
Thấy Long Vũ không thèm đứng dậy, Mã Hiểu Mai bị Long Vũ đè lên liền nổi giận, đấm vào ngực hắn một phát.
Mã Hiểu Mai cũng biết Long Vũ vì cứu nàng nhưng phương pháp này quả là khó coi, cho nên nàng không hề cảm kích, chỉ là hạ thủ cũng có chừng mực.
Long Vũ bị đấm một phát mới tỉnh lại:
- Xin lỗi, tôi không cố ý…( không cố ý mà chỉ cố tình thôi)
- Hừ!
Mã Hiểu Mai hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn mà nhìn lên trời, vì nàng cảm nhận được cỗ hơi thở quen thuộc.
- Ông nội, là ông nội tới…
Mã Hiểu Mai thấy một lão già đứng ở trên lưng một con ngũ thải kim phượng đang bay lại.
- Rầm!
Long Vũ cũng không biết thế nào mà tự nhiên ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Trong màn đêm, một ông già tóc trăng đang ngồi khoanh chân, hai tay để ở sau ót Long Vũ, chậm rãi vận khí. Ông già đó chính là ông nội của Mã Hiểu Mai, hắn đang chữa thương cho Long Vũ.
Long Vũ vì bảo hộ Mã Hiểu Mai mà bị mưa đen tổn thương, độc khí xâm nhập vào cơ thể. Ông nội của Mã Hiểu Mai là Mã Chính Phong đang giải độc cho hắn.
- Được rồi!
Ước chừng một canh giờ. Mã Chính Phong mới chậm rãi thu công, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười, đưa Long Vũ cho cháu gái:
- Con chiếu cố cho hắn đi, tà độc được trục xuất hết rồi, nhưng chút nữa hắn mới tỉnh được.
Mã Hiểu Mai không tình nguyện ôm Long Vũ đang hôn mê vào lòng, thì thầm trong miệng:
- Bổn sự thì kém, còn muốn khoe khoang, lần này nếu không phải ông nội tới kịp thì nhìn anh làm thế nào…
Mã Chính Phong cười cười:
- Người ta cũng có lòng tốt, đừng quở trách hắn… À, các con làm sao mà vào Huyền cảnh. Lẽ ra với tu vi của các con thì không thể nào đi qua hắc động an toàn được.
Mã Chính Phong được linh tê chỉ hạc gọi đến mới tìm được cháu gái, nếu chậm một bước thì hậu quả khó lường.
- Con cũng không rõ lắm… người hỏi tên lưu manh này là tốt nhất. Con cũng bị hắn lôi vào thôi.
Mã Hiểu Mai liền kể lại chuyện gặp quỷ ở Linh Trạch hồ cho Mã Chính Phong.
Mã Chính Phong nghe vậy thì nhíu mày:
- Nếu ông đoán không sai thì nữ quỷ tại Linh Trạch hồ hẳn là do cao nhân ở Huyền cảnh nuôi dưỡng. Để nghĩ lại xem, hắn có thể tạo ra thông đạo giữa Huyền cảnh và thế giới thực chỉ có hắc ám tu chân mới làm được. Trừ thuật huyết tế của họ ra, người bình thường không thể tạo ra thông đạo giữa Huyền cảnh và thế giới thực được. Hiểu Mai, chuyện này không quản được, nghe ông đây, sự tình về Linh Trạch hồ con không nên quản nữa, chuyện này con không quản được đâu.
- Ông à, chúng con có thể trở về à? Ông từng nói là chưa đạt được tụ linh cảnh thì không thể ở lâu trong Huyền cảnh mà.
- Đúng vậy! Các con chỉ có thể ở đây hai mươi ngày, cũng là hai ngày ở bên ngoài. Quá hai mươi ngày, thân thể của các con sẽ không chịu được áp lực của Huyền cảnh, cuối cùng sẽ bị nổ tan xác mà chết, hồn pho phách tán, nhưng ông đã tìm được cháu thì sẽ không để chuyện này xảy ra. Chúng ta còn năm ngày, cho dù phải dùng tính mạng ông cũng phải đưa cháu về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.