Đặc Thù Không Gian

Chương 13: Phượng hoàng trong rừng Ngô Đồng (2)




- Mã đại ca, trước đây không phải là đệ đã nói với huynh rồi sao? Đệ được một cô gái tên là Kim Phượng chỉ điểm, mới có thể biết được những thứ đó. Còn lại từ đầu đến cuối cái gì đệ cũng không biết.
Long Vũ nửa thật nửa giả giải thích cho Mã Chính Phong.
- Đúng vậy, đệ đã từng giải thích.
Vẻ mặt Mã Chính Phong giả bộ bình thường. Rõ ràng, Long Vũ không muốn giải thích rõ ràng, hắn cũng không cần phải hỏi thêm.
- Tiểu Vũ, đệ xem có thể dẫn Mã Hiểu Mai đến đây được hay không… Dù gì hai người cũng đã từng kề vai trải qua nhiều khó khăn.
Vấn đề này, đây không phải là lần đầu tiên. Những chuyện liên quan đến tương lai của cháu gái, Mã Chính Phong bất chấp mặt dày yêu cầu. Gặp một lần nói một lần, nói cho đến khi Long Vũ đáp ứng mới thôi.
- Mã đại ca, làm sao huynh cứ nhắc chuyện này hoài thế? Đệ đã giải thích với huynh rồi mà. Không phải là đệ không muốn mang theo Mã Hiểu Mai, mấu chốt là đệ còn chưa hoàn toàn nắm giữ bí quyết ra vào Huyền Cảnh. Có thể nói cho huynh hiểu, để vào được Huyền Cảnh, đệ đã phải gặp biết bao nguy hiểm, thừa nhận biết bao nhiêu áp lực. Không một chút khoa trương, dường như đệ dùng cả tính mạng của mình đặt cược.
Long Vũ thành khẩn nói:
- Huynh là đại ca của đệ, lần trước còn cứu đệ giữa bầy dơi, đệ còn chưa kịp báo ân. Kỳ thật nếu huynh không nói, đệ cũng đã nghĩ sẽ mang Mã Hiểu Mai cùng vào. Nhưng vấn đề là, an toàn… Mã đại ca, huynh hãy nghe đệ nói, đừng thúc dục đệ nữa. Đến lúc đệ hoàn toàn nắm giữ bí quyết ra vào Huyền Cảnh, đệ nhất định sẽ đem Mã Hiểu Mai đi cùng. Nhưng mà Mã đại ca, chúng ta đã nói với nhau, về chuyện đệ tự do ra vào Huyền Cảnh, huynh tuyệt đối không được nói với người ngoài. Đợi lúc nào thuận lợi, đệ sẽ đem huynh trở về thăm người thân… Huynh thấy thế nào?
- Tốt.
Mã Chính Phong đã rời khỏi thế giới thật ba năm, tại Huyền Cảnh chính là ba mươi năm. Nếu nói hắn không nhớ nhà, chỉ là những lời giả dối, không chân thực.
Đặc biệt là lần trước được gặp cháu giá, càng làm cho hắn thêm nhớ nhung.
- Tiểu Vũ, việc này chúng ta cứ quyết định như vậy.
Mã Chính Phong thân thiện mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong. Đồng thời trong mắt hắn, Long Vũ ngày càng trở lên thần bí.
[CENTER]…………………………………………� �…………………………
…………………………………………� �……………………….[CENTER]
Bầu trời mờ dần, ban đêm buông xuống….
Ban đêm tại Huyền Cảnh vô cùng nguy hiểm. Rất nhiều lần, ban đêm tại Huyền Cảnh có những trận mưa máu. Sau những trận mưa máu, thường xuất hiện những ma thú có lực lượng cường đại.
- Tiểu Vũ, ta thấy chúng ta cố gắng cũng không tới nơi. Chúng ta nên tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi, sau đó dưỡng thần tĩnh khí…
Dựa vào kinh nghiệm của Mã Chính Phong. Trong tình huống bình thường, xác suất mưa máu vào lúc nửa đêm khá lớn. Hắn tính toán tránh lấy đoạn thời gian này.
Long Vũ cũng biết một chút, nói:
- Đệ nghe lời huynh, dù sao ở đây huynh cũng đã quen thuộc.
Sau đó hai người tìm được một hang động ở gần đó nghỉ ngơi. Mã Chính Phong lấy ra một nội đan phát sáng từ trong hầu bao mang theo, đặt xuống dưới đất nói:
- Thứ này cùng với đom đóm tại thế giới thật tương tự, nhưng mà nó lớn hơn rất nhiều. Đây là nội đan của nó, dùng để chiếu sáng thì không có gì tốt hơn.
- Cho đệ xem một chút.
Long Vũ duỗi tay yêu cầu, nghĩ thầm rằng nếu đem vật này về thế giới thật, phỏng chừng nhất định là vô giá.
- Muốn lấy thì cứ tự nhiên, dù sao nó cũng vô dụng…
Mã Chính Phong mỉm cười, đem toàn bộ nội đan còn lại trong hầu bao đưa cho Long Vũ.
Long Vũ cười nói:
- Nhìn qua rất giống với trân châu… Thế nào, có thể nói cho đệ nơi có nhiều thứ này không?
- Núi Liệt Diễm.
Mã Chính Phong cười nói:
- Tiểu Vũ, không phải là ta đả kích đệ, tuy rằng đệ có tư cách chức nghiệp là thiên sư tam đỉnh, nhưng với bản lĩnh của đệ còn xa mới đạt được tam đỉnh… Với tu vi hiện tại của đệ, núi Liệt Diễm là nơi đệ không thể đến.
- A.
Long Vũ lên tiếng, trên mặt có chút uể oải. Lời nói của Mã Chính Phong tuy rằng đả kích người, nhưng mà đây cũng là những lời nói thật.
Thực lực không đủ, thực là.
Lúc nửa đêm, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vài tiếng sấm. Sắc trời thay đổi, lập tức xuất hiện một trận mưa máu. Giữa không trung, mấy con dơi vỗ cánh bay lượn, đôi mắt đỏ ngàu mở lớn, giống như đang đi tìm con mồi.
Long Vũ âm thầm bội phục Mã Chính Phong. Thực sự ứng với câu nói: Gừng càng già càng cay.
Bên ngoài sơn động sấm sét từng trận, mưa rơi lất phất. Trong sơn động, một đôi huynh đệ kết nghĩa đang đối thoại về chủ đề Huyền Cảnh. Nói là đối thoại, kỳ thực chính là nghiêng về một bên, có thể tạm gọi là xóa nạn mù chữ.
Long Vũ hoàn toàn chẳng biết cái gì cả, hỏi tùm lum không ngừng. Mã Chính Phong nhẫn nại giải đáp tất cả câu hỏi của hắn. Thời gian trôi qua, trên bầu trời đã ửng sáng, cả một đêm bình an vô sự trôi qua. Long Vũ nhân cơ hội nhặt nội đan của con đom đóm Huyền Cảnh. Mã Chính Phong chỉ cười cười, mặc cho Long Vũ lấy đi.
- Tiểu Vũ, đi thôi, hiện tại đã an toàn… Nói không chừng chúng ta trên đường có thể gặp được đồng bạn đấy?
Mã Chính Phong nói một tiếng, phủi bụi đất trên người, đứng lên dẫn đường.
Hai người tiến nhanh trên đường, đều không có chút nghỉ ngơi. Bọn hắn đi đến trước một ngọn núi sừng sững, Mã Chính Phong dừng lại, nghiêng đầu nói:
- Qua ngọn núi này, có thể nhìn thấy rừng Ngô Đồng trước mặt.
Long Vũ khẽ ngẩng đầu, quan sát mây mù lượn lờ trên ngọn núi, bỗng nhiên tâm thần dao động:
- A, linh khí nơi này dồi dào hơn nhiều so với địa phương khác…
Cùng lúc đó, La Lâm luôn luôn yên lặng không nói, trực tiếp trao đổi cùng Long Vũ:
- Chủ nhân, tôi kiểm tra phát hiện hơi thở Phượng Hoàng ngay tại ngọn núi bên kia…
Phượng Hoàng lệnh là Phượng hậu chi vật, tự nhiên là có tồn tại hơi thở của bộ tộc Phượng Hoàng. La Lâm nghiên cứu Phượng Hoàng lệnh lâu như vậy, đối với hơi thở Phượng Hoàng cực kỳ quen thuộc.
- Đúng vậy, nơi này rất gần rừng Ngô Đồng, cho nên linh khí dồi dào hơn nơi khác. Nhưng mà có rất ít người tới nơi này tu luyện, nơi này rất nguy hiểm…
Mã Chính Phong nói một tiếng:
- Chúng ta trước tiên đến chân núi, Ta khẳng định dưới chân núi có thể đã tụ tập rất nhiều người…
- Okie.
Long Vũ đáp ứng một tiếng, lập tức cùng với Mã Chính Phong tiến đến. Đi được nửa canh giờ, mới dừng chân tại chân núi.
Đúng như dự đoán của Mã Chính Phong, chân núi có không ít người tu chân. Mỗi người đều ngồi trên chiếu, vẻ mặt nhàn nhã. Từ trên mặt bọn họ không thể nhìn ra chút dị thường gì cả.
Mã Chính Phong cùng Long Vũ không có khiến cho nhiều người chú ý, chỉ có vài người tu đạo quen biết Mã Chính Phong nói chuyện với nhau vài câu.
Long Vũ lẳng lặng đứng một bên, mặt mỉm cười, cũng không có ngắt lời bọn họ nói chuyện.
La Lâm nhân cơ hội thu thập tin tức. Sau một lúc nói chuyện, Mã Chính Phong quyết định ngủ lại ở đây, ngày mai tính tiếp. Long Vũ thấp giọng nói:
- Mã đại ca, huynh lại đây một chút…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.