Đặc Thù Không Gian

Chương 20: Tu vi đề thăng:Cảnh giới màu lục




Đột nhiên, thân thể Long Vũ lắc mạnh, cảm giác dường như ngồi không vững…Kim Phượng nhìn qua, đôi mắt đẹp không khỏi kinh hãi. Nguyên lai tà khí bị bức vào trong cơ thể hắn, nhân tiện lại giải khai dùm hắn mấy đại huyệt, làm cho thân thể hắn mất đi cân bằng.
Kim Phượng rốt cuộc bất chấp tất cả, cánh tay ngọc vươn ra ôm lấy thân thể Long Vũ. Tuy rằng còn cách thùng gỗ, nhưng mà đầu hai người cũng đã dính sát vào nhau cùng một chỗ.
Một khắc này, thân thể Kim Phượng khẽ run, tâm thần chấn động thiếu chút nữa đã bị tà niệm xâm lấn. Cũng may nàng từ nhỏ ý chí kiên cường, chỉ trong nháy mắt đã điều chỉnh tốt tâm tình.
Long Vũ được Kim Phượng tương trợ, thương thế bên trong cơ thể rất nhanh được chữa trị, thống khổ cũng giảm bớt rất nhiều. Ý thức của hắn cũng dần dần thanh tĩnh lại.
Có lẽ là cảm thấy trên môi nóng bỏng, miệng của hắn theo bản năng không ngờ lại mút vào khiến thân thể Kim Phượng run lên, thiếu chút nữa liền khai khẩu.( Biên: Hôn mê cũng xấu xa)
Kim Phượng từ bé đến lớn, ngoại trừ lần này, còn chưa từng cùng kẻ khác giới thân thiết tiếp xúc. Cho dù là lúc này đây, nàng cũng coi như là chữa thương cứu người, trong lòng không có chút tạp niệm nào.
Nhưng khi Long Vũ mút vào lại làm cho tâm thần nàng chấn động, cũng không biết tại sao, dường như ngay lúc Long Vũ mút vào, nàng cảm thấy như có một cỗ ngứa ngáy từ trong lòng dâng lên, mà loại cảm giác này lại rất tốt. ( Biên: Sắp xong rồi)
Kim Phượng thu liễm tâm thần, bài trừ các loại tạp niệm, miệng đối miệng, liên tục không ngừng đem đạo lực trong cơ thể mình đưa vào trong cơ thể Long Vũ. Đạo lực chảy qua kỳ kinh bát mạch, sau đó thuận thế phát triển đối kháng với máu đã bị ô uế.
Dần dần, loại máu ô uế này đã không chống đỡ nổi mà chậm rãi tan rã. Tuy nhiên, Kim Phượng cũng vì thế mà mồ hôi đầm đìa, quần lụa mỏng trên người đều bị thấm ướt.
Lại qua nửa giờ, vết máu dơ bẩn tại mi tâm Long Vũ đã triệt để tan biến.
Thoáng chốc, trên mắt hắn liền khôi phục huyết sắc, con ngươi hơi hơi động. Nhìn bộ dáng mình, hắn ý thức bản thân đã khôi phục hơn phân nửa, mà thuốc nước trong thùng gỗ cũng trở thành màu đen, thậm chí còn mang theo một mùi tanh hôi khó ngửi.
Kim Phượng kẽ nhếch đôi mắt đẹp, phát hiện mình cùng Long Vũ vẫn môi đối môi, vẻ mặt liền đỏ lựng. Nàng vội vàng buông lưng hắn ra, đứng dậy tránh thoát đôi môi Long Vũ.
Nhưng Long Vũ khi phát hiện hành động của nàng miệng liền mút mạnh vào. Kim Phượng thần tình thẹn thùng, đang gắng sức đẩy thân thể Long Vũ ra thì phát hiện cặp môi đau xót, một cỗ hương vị thơm tho chảy vào miệng.
- Đáng chết!
Kim Phượng kinh hãi thốt lên. Nguyên lai nàng bị Long Vũ cắn nát môi, máu tươi chảy vào miệng nàng và cũng chảy cả vào miệng Long Vũ.(Biên: Mợ cái thằng bạo lực)
Nhìn thấy Long Vũ sắp thức tỉnh, Kim Phượng hai má như phát sốt, tâm tình thiếu nữ như nai con chạy loạn. Trên trán nàng mơ hồ nổi lên một tia thẹn thùng cùng sợ hại: Cho tới bây giờ nàng vẫn đang trong trạng thái biến thân, Long Vũ khẽ cắn như vậy lại đem máu huyết của nàng nuốt vào.
Long Vũ đúng là nhân hoạ đắc phúc, chiếm được máu huyết của Kim Phượng tương trợ, một thân tu vi liền đột phá màu vàng tiến vào cảnh giới màu lục.
Chuyện như vậy, cho dù tại Huyền Cảnh cũng là có một không hai.
Giờ phút này, Long Vũ có thể nói là thay da đổi thịt, kinh mạch tổn thương lúc trước đều đã hồi phục, vết bỏng lưu lại ngay cả một vết sẹo cũng biến mất không thấy, cả da thịt cũng trở nên trắng mịn như da trẻ con.
Trong máu Kim Phượng ẩn chứa thật lớn năng lượng, hơn nữa là khí tức thuần âm, tinh khiết không có một tí tạp chất vừa đúng lúc bù lại nhược điểm cho thân thể của Long Vũ là thuần dương. Âm dương giao thoa, long hổ giao dung, hoả hệ dị năng trong cơ thể Long Vũ cũng bị kích thích phát triển, trong nháy mắt đạo lực liền tràn đầy sung mãn.
Mắt thấy Long Vũ sắp thức tỉnh, Kim Phượng mặc niệm tâm quyết, chớp mắt liền đem ấn ký Phượng Hoàng màu vàng trên trán ẩn đi. Cùng thời khắc đó, áp lực trong rừng ngô đồng cũng chậm rãi tan biến.
Thật lâu sau, Long Vũ chậm rãi mở to mắt, trong con ngươi tinh quang chợt động.
Kim Phượng đứng ở trước thùng gỗ, vẻ mặt thân thiết, dịu dàng nói:
- Tiểu đệ đệ, tỉnh rồi à?... Thử nhìn xem, thân thể của em hiện tại thế nào?
Kim Phượng mặt ngọc trong trắng ẩn ẩn nét hồng, xinh đẹp động lòng người. Giơ tay nhấc chân trong lúc đó đều đã tràn ngập phong tình vạn chủng.
Long Vũ kinh ngạc một hồi liền nói:
- Chị Phượng, là chị à... Đây là địa phương nào? Em đã ở Huyền Cảnh bao lâu rồi?
Hắn nhớ mang máng chính mình bị Vu Chiến Thiên đả thương, lại chẳng biết Kim Phượng cứu mình đi lúc nào.
- Chị Phượng, là chị cứu em... Cám ơn chị.
Long Vũ sau khi nói cám ơn, hỏi lại:
- Đồng bạn của em đâu rồi?... Em hôn mê đã bao lâu?
Kim Phượng mỉm cười, thấp giọng kể lại chân tướng ngọn nguồn sự việc nhưng lại ẩn đi một màn ướt át trong đó. Kể xong, nàng cười nói:
- Tiểu đệ đệ, em yên tâm đi, em lần này tiến vào Huyền Cảnh còn không tới mười ngày, em hãy an tâm mà tĩnh dưỡng…!
- Chị Phượng, lần này thật sự là cám ơn chị, sau này em sẽ báo đáp ân cứu mạng của chị.( Biên: Lấy thân báo đáp đi)
Long Vũ nghiêm túc nói.
Kim Phượng cười duyên nói:
- Chỉ cần em ngày sau không quên chị là được rồi, về phần báo đáp thì không cần thiết, chị và em cũng đã gặp nhau vài lần, coi như là duyên phận...
- Đúng rồi, chị đi ra ngoài trước, em mau thay y phục tử tế, chị mang em đi gặp đồng bạn của em!
Kim Phượng nói xong liếc Long Vũ một cách thâm ý, xoay người bước ra cửa.
Long Vũ thấy Kim Phượng kéo chặt cửa phòng, vội vàng liền từ trong thùng gỗ đi ra. Một cỗ tanh hôi nhất thời từ trong thùng gỗ tỏa khắp mọi nơi. Cúi đầu nhìn kỹ, một ít thuốc nước trong thùng đã toả ra mùi hôi thối.
- Chủ nhân... Chúc mừng cậu... Tu vi của cậu đã có đột phá...
Đúng lúc này, thanh âm của La Lâm xuất hiện trong đầu Long Vũ.
Long Vũ sau đó mới kịp phản ứng, vội vàng xem xét tu vi đạo lực, quả nhiên, tu vi lại tăng lên tới cảnh giới màu lục, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Long Vũ sửng sốt ngạc nhiên bội phần, có chút khó hiểu.
La Lâm nghe vậy liền giải thích:
- Chủ nhân, nguyên nhân là bởi vì cậu hút một giọt máu của Kim Phượng, một giọt máu này ẩn chứa năng lượng rất cường đại... Cậu hiện tại hấp thu không quá một phần mười nguồn năng lượng ấy... Theo như phân tích tính toán của tôi, nếu cậu có thể đem cỗ năng lượng của giọt máu đó hoàn toàn hấp thu, tu vi có khả năng sẽ tiến vào cảnh giới màu lam.
Nghe La Lâm giải thích, Long Vũ ngạc nhiên không thôi, hắn nhíu mày hỏi lại:
- Vì sao lại như vậy? Kim Phượng rốt cuộc là ai? Vì cái gì trong máu của nàng lại ẩn chứa năng lượng cường đại như thế?
- Không biết ——!
La Lâm tiếp tục giải thích:
- Trước mắt những tư liệu và tin tức tôi biết được cho thấy máu của nàng chứa đựng khí tức của Phượng Hoàng, nhưng lại cùng phượng hoàng trong rừng Ngô Đồng bất đồng…Bởi vì hệ thống công năng không đủ cho nên tạm thời tôi cũng vô pháp tính toán chuẩn xác…Tóm lại, chủ nhân, vận may của cậu lần này…
- Bang bang ——!
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Long Vũ đoán chừng là Kim Phượng, vội vàng tiến lên mở cửa và hỏi:
- Chị Phượng, chị dẫn em đi gặp Mã Đại ca sao?.
- Đúng vậy.
Kim Phượng gật gật đầu, mỉm cười, liền dẫn Long Vũ sang một gian nhà gỗ khác, từ trong cửa sổ, Long Vũ thấy được Mã Chính Phong đang ngồi xếp bằng điều tức, khuôn mặt hồng nhuận, nhìn bộ dáng tình huống hẳn là khá tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.