Đặc Thù Không Gian

Chương 27: Xem phong thủy




Long Vũ vội vàng cười nói:
- Quần áo trên người cô được làm từ sợi tổng hợp, quả thực là hàng xịn a. Cô mua ở đâu thế? Tôi cũng muốn mua cho bạn gái tôi một bộ quần áo như vậy.()
- Là cậu… Hừ, đáng ra ngay từ đầu tôi phải đoán ra cậu…
Hàn Duyệt cảnh giác nhìn Long Vũ, trong tay không biết lúc nào đã cầm chiếc đèn pin, ngón cái đã đặt trên công tắc đèn. ( Nó tưởng là súng à)
- Cô muốn làm cái gì?
Long Vũ theo bản năng lùi từng bước về phía sau, khuôn mặt khẩn trương:
- Hàn cảnh quan, cô có ý gì thế? Cô định ép tôi làm cái gì vậy? Tôi đã nói với cô, tôi không phải là một người đàn ông tùy tiện. Nếu cô có dụ hoặc tôi, tôi cũng không bao giờ khuất phục dưới dâm uy của cô.
Hàn Duyệt mặc một bộ váy ngắn, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt đẹp như hoa đào mùa xuân, trước ngực có hai ngọn núi nhô cao… Trên sống mũi còn gác lên mắt kiếng gọn gàng, tay còn cầm chiếc đèn pin… Nhìn thì xinh đừng hỏi.
Hàn Duyệt nghe Long Vũ hồ ngôn loạn ngữ, lập tức giận dữ nói:
- Cậu nhăng cuội cái gì đấy… Đây là đèn pin phòng lang, chuyên dùng để đối phó với sắc lang như cậu.
Long Vũ hoàn toàn hết chỗ nói.
Dừng lại một chút, hắn tức giận nói:
- Hàn cảnh quan, tôi tới đây là để xem phong thủy. Nói cách khác, tôi tới là để giúp cho công ty của cha cô thay đổi vận thế. Cô phải biết khách khí với tôi một chút chứ. Đúng rồi, cô là con gái của Hàn Hùng à? Ha ha, thật không thể ngờ rằng cô vừa là giảng viên, là cảnh sát, còn là tiểu thư nhà giàu… Đúng là ao ước của bao nhiêu cô gái trẻ.
- Đây không phải là việc của cậu.
Hàn Duyệt chính xác là một người được ông trời ưu ái. Nhưng mà sự nghiệp của nàng không có quan hệ gì với gia đình, đều là sự phấn đấu của bản thân. Cho nên Hàn Duyệt đều không thích người ta cường điệu bối cảnh gia đình mình.
Nàng là người kế thừa hợp pháp tập đoàn Tinh Vũ. Hàn Hùng luôn luôn hy vọng con gái kế thừa sự nghiệp của mình. Nhưng đáng tiếc, Hàn Duyệt không có lòng dạ nào buôn bán, lập chí phấn đấu thành một cảnh sát vĩ đại. Cũng chỉ cuối tuần nàng mới có thời gian rảnh rỗi, ở lại đây giúp cha nàng xử lý một số việc.
- Long Vũ, tôi hỏi cậu, cậu thực sự biết xem phong thủy?
Hàn Duyệt mặc dù biết Long Vũ cũng có chút tài năng, nhưng bắt quỷ cùng xem phong thủy là hai chuyện khác nhau.
Long Vũ bày ra một tư thế rất trâu bò, tùy tiện nói:
- Hàn cảnh quan, cô đã nghi ngờ tính chất chuyên nghiệp vốn có của tôi, vậy tôi liền rời khỏi chỗ này. Nhưng mà cô hãy nói với Hàn tổng rằng tôi đã tới. Nói thật, nếu không phải là người quen giới thiệu đến, có ném tiền vào mặt tôi cũng chẳng thèm tới.
- Đợi một chút.
Khi Long Vũ chuẩn bị xoay người, Hàn Duyệt gọi Long Vũ lại nói:
- Nếu là cha tôi gọi cậu tới, thì cậu cứ coi thử xem. Nhưng mà tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu ở đây nói nhăng nói cuội, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
Đối với thái độ của Hàn Duyệt, Long Vũ có chút khó chịu:
- Xin cô đừng trách tôi nhiều lời. Mặt cô hiện lên thanh sát, chỉ sợ vài ngày tới cô sẽ gặp tai ương. Thấy cô cũng không tệ, tôi có thể coi miễn phí cho cô?
- Hừ.
Hàn Duyệt hừ nhẹ một tiếng nói:
- Long Vũ. Cậu nên làm một chút truyện đứng đắn đi, đừng nói bậy trước mặt tôi.
Sau khi chuyện Nạp Lan Thục Thanh kết thúc, Hàn Duyệt nghe được tin đồn nhảm từ trong trường, thái độ của nàng đối với Long Vũ càng trở nên tồi tệ. Thậm chí nàng còn hoài nghi những lời đồn kia đều do Long Vũ tung ra.
- Xem ra cô không tin… Không sao cả. Trước tiên bổn thiên sư xem qua chỗ này, chờ cô thực sự gặp phiền toái sẽ minh bạch. Nhưng mà đến lúc đó cô tìm đến tôi, tôi sẽ lấy tiền đó.
Hắn làm ra vẻ cao thâm, miệng lẩm bẩm:
- Thế nhân cười ta kẻ khùng điên, ta cười thế nhân không có mắt… Đáng tiếc, thực đáng tiếc.
Hàn Duyệt trừng mắt nhìn Long Vũ, tức giận nói:
- Cậu có thể làm việc chính đi. Sau khi cậu làm xong việc, có thể nói thế nào cũng được. Còn nữa, câu kia của cậu thực sự là nói nhảm. Liên quan gì đến việc xem phong thủy? Xin cậu đừng có mà làm ra cái vẻ cao thâm này nữa.
Là một giảng viên tại một trường đại học, nàng chứng kiến quá nhiều sinh viên có giọng điệu như vậy.
Long Vũ bị nói trúng tim đen, nhất thời cũng có một chút xấu hổ. Nhưng mà hắn nói dối lên thần rồi, da mặt lại cực dày, người thường khó có thể so sánh. Chỉ sau vài giây, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, lúc này hắn làm ra bộ dáng thần bí khó lường.
- Đáng tiếc, đáng tiếc….
Long Vũ đi xung quanh Hàn Duyệt đánh giá vài lần, liền hô đáng tiếc. Nhưng hắn cũng không nhắc đi nhắc lại, giả bộ xem phong thủy.
Long Vũ làm một lần như vậy, cũng làm cho Hàn Duyệt cảm thấy bất ổn. Vốn định mở miệng hỏi một chút, nhưng nghĩ lại, chỉ coi hắn đang giả bộ.
- Núi Thanh Long hướng về phía Nam là hướng sát. Không ổn, không ổn…
Long Vũ nhìn một hồi, ra vẻ nói:
- Hàn tiểu thư, bức họa này không nên hướng về phía Nam, Thanh Long hướng sát, phúc khí đều bị chắn ở bên ngoài, cô đem nó hạ xuống.
Hàn Duyệt vốn không muốn làm theo lời Long Vũ, nhưng nghĩ tới lời cha dặn, nàng không thể không làm theo. Hai người tới gần, một mùi hương thơm phảng phất phát ra, làm cho hắn bủn rủn chân tay. Mười tám tuổi, hắn không thể không có tâm tư.
- Cậu nhìn đi nhìn lại, vẫn còn cái gì không ổn sao?
Hàn duyệt xoay người hạ bức Long Đằng xuống. Khi nàng xoay người, đôi mông vềnh cao tròn trịa làm cho hai mắt hắn tỏa sáng. Còn có đôi chân thon dài được phủ kín tất trắng nữa chứ, nhìn thật mê người.
- Nhìn cái gì vậy?
Đúng lúc này, Hàn Duyệt xoay người lại phát hiện Long thiên sư có bộ dáng giống với Trư ca ( Trư Bát Giới), nhất thời nổi giận:
- Cậu đến là xem phong thủy hay là xem người…
- Cô ở trong phòng, cho nên xem phong thủy cũng là xem người.
Linh cơ vừa động, Long Vũ bèn phun ra những lời rất vô sỉ:
- Đứng yên đừng nhúc nhích, để tôi hảo hảo xem kỹ cô… Cô nên thường xuyên mặc những bộ đồ mỏng bó sát thân, nếu bộ ngực của cô to hơn một chút nữa, như vậy mới có thể tụ tài.
Hàn Duyệt nghe như vậy, thiếu chút nữa phát hỏa. Đây mà là thiên sư à, căn bản chỉ là một thần côn với sắc lang.
Lúc này Hàn Duyệt không thể nhẫn được nữa, tức giận mắng to:
- Biến… Tên thần côn lừa đảo này, lập tức biến ngay cho tôi. Nếu không tôi báo người đến bắt cậu ngay. Tôi phải nhắc nhở cậu một chút, tuyên truyện mê tín dị đoan là một tội lớn đó.
Kháo. Lão tử nhìn cô vài lần, cô có thể thiếu mất hai lạng thịt? Long Vũ đang muốn phản bác lại, phía bên ngoài truyền đến một tiếng thét phẫn nộ:
- Hàn Duyệt, không được vô lễ với thiên sư.
Long Vũ nhìn theo âm thanh vừa phát ra, nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đi giày tây bước nhanh vào. Người mặt chữ quốc (国), mày rậm, đôi mắt sáng có thần, trên mặt tràn đầy vẻ kiên nghị, nhìn qua cũng có thể biết đây là một người phi thường. Nghe khẩu khí hắn trách mắng Hàn Duyệt, hẳn đây chính là Hàn Hùng.
Chính chủ đã đến, toàn bộ mọi chuyện sẽ được suôn sẻ.
- Xin hỏi, vị này chính là Hàn tổng sao? Xin lỗi, phong thủy chỗ ngài tôi xem không ra… Sau này còn gặp lại.
Long Vũ hừ lạnh một tiếng, làm bộ dạng hầm hừ, giống như muốn rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.