Đặc Thù Không Gian

Chương 13: Tiểu thắng




Hắn có thể che giấu thực lực.
Mặc dù với tu vi cảnh giới màu lam so với hắn thì vẫn kém hai bậc, nhưng giờ phút này hắn không thể coi thường, có trời mới biết Long Vũ có còn ẩn dấu thực lực hay không.
Tâm thần Long Vũ tâm thần rúng động, vừa rồi đã âm thầm bảo La Lâm kích phát làm tăng đạo lực lên. Đương nhiên, phần dị năng kia hắn cũng không có sử dụng. Để tránh tạo nên những hiểu lầm không cần thiết.
Huyền Môn cùng công hội dị năng cho tới bây giờ vẫn đối lập với nhau.
Song phương ý kiến bất đồng, phong cách làm việc, nguyên tắc cũng không giống nhau. Tuy rằng không phải là không đội trời chung, nhưng hai bên cũng có hiềm khích rất sâu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Long Vũ từ bỏ.
La Lâm khuếch đại rất chuẩn, giờ phút này lực lượng của Long Vũ gần như ngang hàng với Uông Kiếm. Nếu cứ tiếp tục cường ép, có lẽ không thể duy trì lâu được.
Uông Kiếm xuất Kiếm thật nhanh, thật mãnh liệt, giờ phút này hắn hoàng toàn ở trạng thái bị động, mất hết tiên cơ, căn bản là không thể kháng cự lại khí thế cường hãn của Long Vũ.
- Keng..
Một tiếng, Uông Kiếm va chạm cùng Thiên Sư pháp kiếm của Long Vũ, hắn liền bị chấn bay lui về phía sau, phát ra một tiến hét thảm. Trong con ngươi Long Vũ hiện lên một tia cười tàn nhẫn, chân phải đá qua hướng về phía đùi phải của Uông Kiếm, Uông Kiếm lại phát ra tiếng rên thảm, chân càng thêm lảo đảo.
Nói đến cùng Uông Kiếm vẫn có chút khinh thường, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới tu vi của Long Vũ cũng ngang tầm với hắn. bởi vì theo hắn thấy, mặc dù Long Vũ ẩn dấu thực lực nhưng bất quá cũng chỉ là cảnh giới màu lam. Hắn tuyệt đối không có khả năng tiến nhập cảnh giới màu tím. Bởi vì hắn biết rõ, tiến nhập cảnh giới màu tím trắc trở cỡ nào.
Bởi vì khinh địch. Hắn không thi triển toàn lực. Âm thầm để lại hai phần lực lượng.(DG: Thằng này ngu quá đánh nhau mà còn dưởng sức cho chít)
Chính vì như thế, hắn mới bị Long Vũ công kích.
Long Vũ khẽ kêu một tiếng, thiên sư pháp kiếm tạo nên tầng tầng kiếm quang. Thừa cơ tiến đến, thủ hạ tuyệt không lưu tình. Trong mắt Long Vũ, Uông Kiếm là người đả tạo ra sự sỉ nhục của bản thân mình. Hôm nay hắn nhật định phải tháo chiếc mũ sỉ nhục này xuống, hơn nửa còn trả lại cho đối phương.
Thời gian tăng trưởng đạo lực không có khả năng giữ lâu, hắn phải mau chóng chấm dức trận đấu kịch liệt liên quan đến vinh nhục này.
Trên đài chủ tịch, Thiên Thần Tử sắc mặt xanh mét, Uông Kiếm là học trò đắc ý nhất của hắn. Sư tôn hắn vì qua bao năm tháng trừ ma mà chết. Những năm gần đây Uông Kiếm đều là do Thiên Thần Tử tự mình dạy. Hơn nửa Uông Kiếm ngộ tính cực cao, lúc này mới có được thành tựu như bây giờ. Được vinh danh là một trong những thiên tài Huyền Môn
Lần này thi đấu chọn nhân tài, theo Thiên Thần Tử thì chức quán quân chính là Uông Kiếm cùng Lữ Minh tranh đoạt. họ Lữ là cháu của sư huynh hắn Thiên Cơ Tử. phụ thân hắn - Lữ Tâm Quân - hai mươi năm trước vì giận việc gia đình mà bỏ nhà đi, đến nay vẫn bật vô âm tín. Lữ Tâm Quân bỏ nhà đi nghe nói đúng vào ngày Lữ Minh vừa đầy tháng. Ba năm sau Lữ mẫu -Ân Tú Nga - vì nhớ thương chồng nên buồn bực mà chết.
Ba tuổi Lữ Minh đã là cô nhi do Thiên Cơ Tử một tay nuôi nấng.
Thiên Cơ Tử đối Lữ Minh kỳ vọng rất lớn, từ nhỏ đến lớn đối với hắn đều là dốc hết sức bồi dưỡng. Cũng may Lữ Minh coi như là không chịu thua kém, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là đệ tử Huyền Môn có triển vọng nhất.
Đối với lần này, Thiên Cơ Tử cảm thấy vui mừng.
- Sư huynh, ngươi xem Long Vũ có thể thủ thắng hay không?
Thiên Thần Tử trong lòng có chút sốt ruột, nghiêng đầu hỏi.
- Khó mà nói.
Thiên Cơ Tử lắc đầu, nói:
- Long Vũ, hài tử này trên người có chút cổ quái, ta xem Uông Kiếm lần này là gặp được đối thủ.(Biên: hắn đã so sánh thiên tài cùng phế vật ngang hàng)
Tuyết Cơ nghe được hai người đàm luận, trong lòng cảm thấy ngọt, biệt khuất nhiều năm như vậy, lần này rốt cục có thể mở mày mở mặt.
Trên trận hai người bây giờ đã càng đấu càng hừng hực khí thế, đã đến hồi gây cấn, mắt thấy thắng bại sắp phân. Đương nhiên, từ tình huống hiện tại xem ra, ai thắng ai thua còn chưa thể xác định.
- Uông Kiếm, chiếc mũ sỉ nhục giờ tới phiên ngươi đội…
Khóe miệng Long Vũ xuất hiện một tia hận ý, tâm thần rung động, âm thầm dặn La Lâm đem khuếch đại đạo lực kích phát lên cực đại.
Hắn muốn một kích tất thắng.
Nhìn thấy ánh mắt Long Vũ, Uông Kiếm trong lòng không hiểu sinh ra một tia sợ hãi. Hắn cảm thấy một cỗ sát khí nồng đậm gắt gao tập trung toàn thân của hắn, như gió bão mưa rào công kích tựa hồ rất nhanh liền tiến đến.
Khẽ quát một tiếng, Long Vũ không chần chờ nữa, hắn cảm giác được toàn thân mình đều tràn ngập đạo lực, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, rất nhanh phóng tới.
Trong khoảnh khắc, trên người hắn toát đạo khí lực đã muốn vượt qua màu tím.
Uông Kiếm cơ hồ ngây dại, cảnh giới của Long Vũ không ngừng tiến lên khiến cho hắn cảm thấy run sợ, cảm thấy tuyệt vọng. Long Vũ nhân cơ hội này, cầm kiếm đâm tới. Mục tiêu rõ ràng chính là lồng ngực Uông Kiếm.
- Không cần.
Tuyết Cơ hơi kinh hãi, vội vàng đứng dậy hô. Nhân tài mới chỉ là giao lưu, biểu diễn, thuộc về đồng môn trong lúc luận bàn, chỉ có thể đả thương, không thể giết người. Nếu không, kẻ giết người sẽ vì tàn sát đồng môn mà lọt vào hình phạt nghiêm khắc của Huyền Môn.
Thiên Thần Tử cũng la lên trong họng.
Hiện trường các Huyền Môn đệ tử nhận thức được nguy cơ đều cực kỳ hoảng sợ, một kiếm này cùa Long Vũ sợ là sẽ giết Uông Kiếm. Trên thực tế bọn hắn cũng biết, Long Vũ hoàn toàn có lý do, có động cơ để giết Uông Kiếm. Mỗi lần Huyền Môn tụ hội Uông Kiếm đều lấy việc khi dễ Long Vũ làm vui.
Uông Kiếm tuy rằng ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn còn có chút bản lãnh thật sự. Hắn cũng không có bị hù đến nổi ngốc, dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng hai tay cầm kiếm, hoành đương qua tới.
- Ầm
Một tiếng, kèm theo những tiến nổ nhỏ vang lên, hai người lại đánh giáp lá cà, trong lúc nổ tung, Long Vũ thừa dịp sự chú ý của Uông Kiếm đều đặt trên pháp kiếm của mình, nhân cơ hội liền đạp một cước lên ngực hắn.
Một cước này cũng nén giận mà ra, tích lũy nhiều năm khuất nhục của mình. Uông Kiếm thân mình nhất thời bay rớt ra ngoài ngã xuống dưới lôi đài.
Trên thân kiếm Long Vũ toàn là máu, nhìn những tia máu đỏ tươi tí tách tí tách rơi xuống,trong con ngươi hắn tỏa ra nét điên cuồng.
Tuyết Cơ thấy không có làm chết người, trong lòng nhất thời thở ra một hơi vội vàng tuyên bố trận đấu chấm dứt, Long Vũ thắng lợi.
Thiên Thần Tử cũng bất chấp cái gì là phong độ, vội vàng phi thân lại kiểm tra thương thế của học trò, trong đôi mắt lộ vẻ sắc mặt giận dữ, hắn thấp giọng quát nói:
- Ngươi sơ suất quá, nếu từ lúc bắt đầu ngươi hết sức ra đòn, cũng không trở thành như vậy.
Sau đó, Tuyết Cơ cùng Mã Hiểu Mai cũng đi tới bên Long Vũ.
Bởi vì sử dụng khuếch đại đạo lực, đạo lực trong cơ thể cạn kiệt, Long Vũ giờ phút này sắc mặt một mảnh trắng bệch, thân thể cũng có chút lay động, đứng không vững. Mã Hiểu Mai thoáng do dự một chút, đi qua đỡ lấy bờ vai của hắn, Long Vũ nghiêng đầu, thừa cơ nằm thẳng vào trong ngực nàng. Đầu chuẩn xác tựa vào trên hai ngọn núi của nữ nhân (DG: ôi hâm mộ quá sao ta cũng muốn được bị thương vậy nè, Biên: con ryno qua chỗ ca để ca bem cho một trận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.