Đặc Thù Không Gian

Chương 14: Tranh đoạt quán quân




Mã Hiểu Mai khẽ nhíu mày, đã thấy vẻ mặt mập mờ của Tuyết Cơ:
- Hiểu Mai, Tiểu Vũ hao tổn đạo lực quá mức, em dìu xuống đi nghỉ ngơi đi... Hiện tại tới phiên người bạn gái như em biểu hiện.
Nghe Tuyết Cơ nói như thế, Mã Hiểu Mai đành phải cố nén trong lòng không thể làm gì khác, đành tùy ý để Long Vũ dựa vào trong lòng ngực của mình, dẫn hắn hướng phòng nghỉ mà đi.
Uông Kiếm cánh tay phải bị thương, đã được Thiên Thần Tử cầm máu, hắn phẫn nộ nhìn bóng lưng Long Vũ, nhìn về phía Phù Hoa kháng nghị nói:
- Phù Hoa, ngươi là đại giám thị, Long Vũ có ý đả thương người, ngươi lại mặc kệ không quản.
Phù Hoa đang muốn đáp lời không ngờ lại bị Tuyết Cơ đoạt trước:
- Sư thúc. Lời này sai rồi. Huyền Môn nhân tài mới tỉ thí tình huống bị thương là được cho phép. Dù sao quyền cước đao kiếm cũng không có mắt. Uông Kiếm bị thương là do tài không bằng người, cũng như Long Vũ trước đây, hắn luôn bị người sỉ nhục, ta củng như thường có nói gì đâu?
Bị Tuyết Cơ đối mặt nói như vậy, Thiên Thần Tử nhất thời cũng không thể nói gì.
- Hừ.
Phất phất tay áo, Thiên Thần Tử vẻ mặt sấu hổ đở Uông Kiếm xoay người ly khai, đưa vào trong chữa thương.
Qua thời gian không lâu, Lữ Minh cùng Đường Hương Hương trên lôi đài thi đấu cũng đã kết thúc, kết quả tựa hồ cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người, thắng lợi cuối cùng chính là Lữ Minh.
Nhưng mà Đường Hương Hương tuy bại nhưng vẫn quang vinh, vì nàng nhập đạo tu luyện dù sao so với Lữ Minh vẫn chậm hơn mấy năm.
Đường Hương Hương tựa hồ rất quan tâm Long Vũ. Vừa xuống lôi đài, nàng liền vội vàng hướng sư tôn hỏi thăm tình hình. Tuyết Cơ nói cho nàng kết quả, Đường Hương Hương tỏ vẻ muốn đi thăm Long Vũ, Tuyết Cơ liền ngăn lại.
- Hương Hương hiện tại không nên đi. Hiểu Mai đang cùng Tiểu Vũ ở cùng một chỗ. Không nên quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ.
Tuyết Cơ cười nói.
- A.
Đường Hương Hương tựa hồ vẫn không hiểu cái gì là thế giới của hai người, nhưng mà nàng vẫn nghe theo lời sư tôn. Đường Hương Hương mười tuổi rời nhà. Tại Huyền Môn tu luyện sáu năm, trong thời gian này nàng cùng ngoại giới cơ hồ không có tiếp xúc. Rất nhiều sự tình bạn cùng lứa đều hiểu nhưng nàng lại không hiểu.
Nàng hiện tại hoàn toàn thuần khiết (Biên: giống như ta) tựa như màu xanh của môi trường cần được bảo vệ.
- Hương Hương chúng ta cùng đi một chút được không?
Lữ Minh phong độ nhẹ nhàng chậm rải đi tới. ôn nhu nói:
- Muội sẽ không tức giận chứ? Ta mời muội đi ăn cái đó.
Đường Hương Hương do dự một chút nhìn Lữ Minh hỏi:
- Đại sư huynh, cái gì là thế giới của hai người?
Lời này vừa nói ra. Lữ Minh nhất thơi ngây ngẩn cả người. Trong con ngươi hiện lên một đạo tinh quang. Sau đó hắn hướng ánh mắt trên người Đường Hương Hương nhàn nhạc nói:
- Thế giới của hai người chính là thế giới của hai người. Là thời gian hai người ở cùng một chỗ, sống chết có nhau, cả đời cũng không chia lìa.
- Huynh nói chính là tình lữ sao?
Đường Hương Hương chớp mắt to, cười nói:
- Huynh xem muội thật sự là hồ đồ, sư tôn không phải đã nói với muội sao? Long Vũ sư huynh cùng Hiểu Mai tỷ tỷ chính là tình lữ.
Nghe Đường Hương Hương nói như thế, Lữ Minh mới biết, hóa ra tiểu sư muội hỏi hắn một vấn đề là vì Long Vũ. Trước, hắn đúng là hiểu sai ý tứ.
Hơi bình tĩnh tâm tinh lại một chút, Lữ Minh lại mời:
- Tiểu sư muội, ta mời muội đi ăn.
- Được rồi, dù sao Long Vũ sư huynh ở đó cũng không thể đi.
Đường Hương Hương ngẩn đầu nhìn Lữ Minh nói:
- Đại sư huynh, ngày mai huynh cùng Long Vũ giao thủ, cũng không được làm hắn bị thương.
- Trận chiến ngày mai, ai thắng ai thua còn chưa biết được?
Lữ Minh tựa hồ không muốn tiếp tục thỏa luận cái đề tài này, ảm đạm cười nói
- Chúng ta đi thôi… chuyện của ngày mai, ngày mai nói sau.
…………………………………………� �………………………………….
…………………………………………� �………………………………….
Do Tuyết Cơ giám sát, Mã Hiểu Mai hết mình làm nghĩa vụ của bạn gái, chiếu cố Long Vũ tới nửa đêm. Đợi Mã Hiểu Mai rời đi thần sắc Long Vũ tốt hơn rất nhiều, hắm vội vàng khoanh chân đã tọa, dưới sự trợ giúp của La Lâm khôi phục lại đạo lực. Trận chiến ngày mai so với hôm nay rõ ràng càng thêm phần hung hiểm, có thể thắng hay không hiện tại trong long hắn cũng không thể xác định.
Đương nhiên không tới thời khắc cuối cùng hắn sẽ không buôn bỏ.
Ngày thứ hai, mặt trời còn chưa mọc, phía trước lôi đài đã đầy tiến người để xem cuộc chiến. Long Vũ nhất thời nổi danh, đã khiến cho rất nhiều người chú ý.
Lôi đài tuy chua bắt đầu, nhưng bàn luận nhốn nháo xung quanh lôi đài đã bắt đầu, một số người cho rằng chú ngựa ô Long Vũ rốt cuộc sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng.
Mặc khác một số người không xem trọng Long Vũ, cho rằng người thắng cuộc sẽ là đại sư huynh, không quản là từ lai lịch hay từ lực ảnh hưởng, đại sư huynh Lữ Minh tại Huyền Môn là một tân đại đệ tử có địa vị không thể thay thế.
Đường Hương Hương cũng tới sớm vô cùng, nghe đồng môn khắc khẩu, nàng âm thầm bật cười, Long Vũ hiện tại danh khí thật cao.
Huyền Môn thật là người mạnh làm vua.
- Tiểu sư muội tới sớm như vậy à, là tới giúp ta thêm nỗ lực a?(DG: thằng này tự sướng phải biết)
Lữ Minh chậm rãi đi tới, hắn ở trong đám người liếc một cái là thấy được Đường Hương Hương. Ngày hôm qua cùng nhau đi ăn cơm không khí rất hài hòa, Đường Hương Hương giống như một thiên sứ, luôn có bộ dáng yên vui. Nàng luôn có thể đem khoái hoạt đến cho người khác. Cùng Đường Hương Hương ở một chổ, trong lòng Lữ Minh rất thoải mái, khoái hoạt
- Đại sư huynh muội tới là cổ vũ cho Long Vũ sư huynh …
Đường Hương Hương tựa hồ không nói dối, nàng cười nói:
- Thực xin lỗi, sư tôn hy vọng Long Vũ sư huynh sẽ thắng, cho nên ta muốn giúp Long Vũ sư huynh.
Đang nói, Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai đi tới, Đường Hương Hương vội vàng chạy qua.
Lữ Minh thấy thế, cãm thấy buồn bực. trong lòng mơ hồ vô cùng đau đớn.
Hơi trấn định tâm tình, hắn cũng hướng phía Long Vũ đi qua. Trước mặt bao người, hắn đi đến trước mặt Long Vũ cười nói:
- Long Vũ sư đệ, chúc mừng ngươi tiến vào vòng thi đấu tranh đoạt quán quân… ngươi tiến bộ rất nhiều, có thể gặp một đối thủ như vậy ta rất mừng…
- Đại sư huynh, tuy rằng ta rất kính trọng ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình…
Long Vũ híp đôi mắt lại, ngữ khí rất là nghiêm túc.
Đối với Lữ Minh, Long Vũ trong lòng cũng không có hận hắn bao nhiêu.
Ít nhất, Lữ Minh cho tới bây giờ cũng không có sỉ nhục hắn.
Đương nhiên, Lữ Minh đối với hắn cũng không có quá nhiều chiếu cố. Thân là đại đệ tử số một Huyền Môn có nhiều triển vọng, hắn quả rất kiêu ngạo. Cho nên, hắn rất ít cùng Long Vũ kết giao.
Trong đầu chậm rãi nhớ lại một chút chuyện xưa, khóe miệng Long Vũ thoáng hiện một nét cười lạnh.
Sắc mặt Lữ Minh thoáng thay đổi, cuối cùng trên mặt cũng ra vẽ mỉm cười:
- Cũng tốt, nói cho cùng… Long Vũ sư đệ, hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng…
Long Vũ mỉm cười đứng dậy, mắt trừng trừng nhìn mọi người, hướng lôi đài đi tới, lập tức xoay qua Lữ Minh làm một cái thủ thế.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Long Vũ, Lữ Minh trong lòng xuất hiện một tia dao động. Bất quá, hắn liền trấn định tâm tình, chậm rãi đi tới.
Trên đài cao Long Vũ cùng Lữ Minh nhìn nhìn nhau, trong mắt bắn ra chiến ý…Nói thật ra, đối với Long Vũ lấy được thành tích như vậy, Lữ Minh cảm thấy thật khó tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.