Đặc Thù Không Gian

Chương 53: Đại thù được báo, tiếp nhận gia chủ




Sát khí ngập trời, độc khí ẩn tàng tại rừng cây tùng, khiến cho các loài thú ẩn trú sâu bên trong vô cùng hoảng loạn cùng kinh hãi. Bất cứ loài xui xẻo chỉ cần hít vào một chút độc khí thì chỉ trong chốc lát liền hóa thành một đoàn huyết nhục.
- Ầm.
Hai người một lần nữa trực diện giao phong, Đường Hương Hương liên tiếp lui về phía sau ba bước lớn mới có thể đứng vững thân hình. Mà Đường Chính còn có vẻ chật vật hơn đôi chút, hắn bị bức lui về phía sau mấy bước, thân hình chấn động bất ổn, phải mất một lúc mới có thể đứng vững.
Có thể dễ dàng nhìn ra được, tu vi của Đường Hương Hương hơn hẳn Đường Chính một bậc, nhưng kinh nghiệm chiến đấu cùng độc công của hắn lại cao hơn nàng, Hơn nữa, từ tình hình trước mắt cho thấy, trước đó, Đường Chính hẳn là đã sử dụng một loại dược vật nào đó để đề cao tu vi lên.
Âm thanh Đường Chính lạnh lùng nói:
- Hương Hương, tu vi của ngươi cao cường như thế, quả nhiên không có làm ta thất vọng. Hôm nay cho dù ta có bại dưới tay ngươi, ta tin tưởng với năng lực của ngươi mà lãnh đạo Thục trung Đường Môn, tương lai Đường Môn nhất định sẽ được phát dương quang đại, trở lên huy hoàng.
- Ngươi bớt nói nhảm đi, ngươi thực sự đang nghĩ vậy sao…..
Đường Hương Hương nhếch mép nói:
- Nhị thúc. Từ nhỏ ta đã được chứng kiến rất rõ con người của ngươi, lòng dạ cùng tâm kế của ngươi chẳng lẽ ta còn không rõ sao? Ngươi nói lời này cũng chỉ vô dụng thôi. Ta rất rõ ràng, ngươi là đang sử dụng một loại dược vật nào đó để gia tăng thực lực tới như bây giờ. Nếu ta đoán không sai, chỉ chốc lát nữa thôi, khi dược vật mất đi tác dụng, đến lúc đó không biết ngươi sẽ ra sao?
Trong mắt Đường Chính khẽ hiện ra một nét hưng phấn, nhưng thanh âm hắn vẫn lạnh như băng, nói:
- Ngươi quả là rất thông minh, chỉ bằng điểm này thôi, thì ngươi đã hơn hẳn cha của ngươi rồi….
- Đến đây, ta cho ngươi kiến thức một chút lực lượng hiện tại của ta…
Đường Chính chủ động tấn công, tay hắn nắm Loan đao nhằm hướng Đường Hương Hương vọt tới, mạnh mẽ chém xuống, đao khí như cầu vồng, độc khí ngưng tụ lại như thực chất lượn lờ xung quanh. Đường Hương Hương tay nâng Bích Thủy pháp kiếm đón đỡ, kiếm quang tỏa ra rực rỡ, nhìn vô cùng chói mắt.
Hai đạo lực lượng mạnh mẽ đụng vào nhau, lực phá hoại thật là kinh khủng, bốn phía nhất thời trở lên hỗn loạn, bụi đất mịt mù, cát bay đá chạy, đao khí cùng kiếm khí khiến cho mặt đắt xung quanh trở lên một mảnh gồ ghề.
Hai người đối chiến, trực tiếp chịu áp lực của trận chiến, cùng bị bức bay ngược ra ngoài. Nhưng cả hai không ai có ý định dừng tay. Bởi vì đây là một tràng chiến đấu sinh tử, nếu như chưa có một người ngã xuống thì nhất định không ngừng.
- Đường Chính tặc tử, bản lĩnh của ngươi chỉ đến vậy thôi sao?
Khẽ quát một tiếng, Đường Hương Hương tự đề cao thanh thế cho chính mình.
Đường Chính bên này cũng không dám có chút nào chậm trễ, vội vàng kích khởi lực lượng. Hai người như di chuyển như hai đạo quang ảnh. Đao khí không gì có thể cản nổi, độc khí tràn ra, điên cuồng tàn phá bốn phía xung quanh. Chỉ trong nháy mắt, cây cối, đất đá vùng phụ cận hai người đã bị tàn phá một cách nặng nề.
Đường Chính càng đánh trong lòng càng không yên, hắn cảm giác rất rõ ràng được lực lượng của Đường Hương Hương cao hơn hắn hẳn một bậc, điều này khiến hắn vừa cảm thấy khiếp sợ lại vừa bất an. Hắn vẫn nghĩ rằng sau khi sử dụng dược vật kích khởi thực lực cùng với khả năng dùng độc của mình. Thì đánh bại Đường Hương Hương không phải việc khó. Dù sao Đường Hương Hương cũng chỉ mới học nghệ sáu, bảy năm. Tuy có là thiên tài thì cũng có hạn.
Nhưng hiện tại cho thấy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hắn quả thực đã coi thường Đường Hương Hương, một nhân tài thực sự.
Sức lực của Đường Chính đang dần dần cạn kiệt. Hắn cảm giác như không thể chống đỡ được nữa. Mồ hôi túa ra như tắm, thấm đẫm sam y hắn đang mặc trên người. Động tác cùng chiêu thức của hắn cũng không còn mạnh mẽ như lúc vừa rồi. Mái tóc đã bị ướt đẫm do mồ hôi, dính vào nhau từng túm một. Sắc mặt vô cùng băng lãnh của hắn cũng dần hiện lên chút sắc hồng.
Bên này Đường Hương Hương có vẻ tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn được là bao.
Trong nháy mắt, họ đã giao thủ qua lại hơn trăm chiêu. Đường Hương Hương âm thầm tích góp từng chút lực đạo. Chuẩn bị cấp cho Đường Chính một kích chí mạng. Nhưng chính vào lúc này. Đường Chính cũng từng chút một áp bức nàng. Hắn mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi lên thân Loan đao. Nhất thời, thanh Loan đao liền biến thành một màu đỏ như máu. Một đạo khí tức vô cùng tanh tưởi gay mũi tỏa ra.
Thân là người Đường gia, Đường Hương Hương tự nhiên biết đây là chuyện gì.
Đường Chính đã muốn thật sự liều mạng, ngay cả máu huyết cô đọng mấy chục năm cũng có thể phun ra, đây thực sự là liều mạng. Giờ phút này, thanh Loan đao đích thực có thể gọi là độc đao.
Chỉ cần bị lướt qua, va chạm một chút, cho dù là người tu đạo đi chăng nữa, thì cũng sẽ lập tức trúng độc mà chết.
- Giết….
Theo một tiếng quát khẽ, thanh Loan đao biến thành một đạo huyết sắc, nhanh như thiểm điệm hướng Đường Hương Hương đánh tới. Cùng lúc trên người Đường Chính tỏa ra hàn quang dày đặc.
Đường Hương Hương khéo léo thân hình tránh thoát.
Chẳng qua, chính lúc này, hai tay Đường Chính biến thành trảo đã nhanh chóng chộp tới, uy lực mạnh mẽ.
Đường Hương Hương tránh né không kịp, vội vàng áp sát xuống mặt đất, trượt ra ngoài hơn mười thước.
Đường Chính theo bước áp sát, hai tay huy động rất nhanh, trảo phong sắc bén như lưỡi dao theo hướng Đường Hương Hương mà bổ tới. Đồng thời, Loan đao sau một kích không trúng cũng bay trở lại trong tay hắn.
Giờ phút này, tất cả lực lượng của Đường Chính có lẽ đã tiêu hao hết, nhìn thấy không thể tiếp tục đánh một trận với Đường Hương Hương, trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia tuyệt vọng.
Đứng một bên quan sát cuộc chiến, trong lòng Đường Na vô cùng lo lắng, vài lần đã muốn tiến lên, nhưng lại bị thúc công Đường Cát ngăn lại.
- Đường Na, ngươi điên rồi sao? Đây là quyết chiến sinh tử, nếu ngươi nhúng tay vào chính là sai quy củ, đến lúc đó người của Huyền Môn sẽ có cớ để mà tham dự vào chuyện này.
Đường Cát lớn tiếng răn dạy.
Đường Na đưa mắt nhìn Tuyết Cơ, rồi lại nhìn Long Vũ, phẫn nộ quay trở lại. Nàng hy vọng trận quyết đấu này sẽ kết thúc sớm một chút.
“ Xoát xoát ” hai tiếng. Đường Hương Hương đâm ra hai kiếm, Đường Chính cật lực trốn tránh, kiếm phong lạnh như băng trong nháy mắt đã sắp bổ xuống mặt hắn, trong khoảnh khắc sinh tử, khó khăn lắm hắn mới tránh khỏi một kích này.
Giờ phút này, Đường Chính cơ hồ lực lượng đã hư thoát hết, hắn thở ra một hơi nặng nhọc, mạnh mẽ chấn áp, cố gắng tích tụ từng chút lực đạo còn lưu lại trong cơ thể. Sát khí trong mắt Đường Hương Hương càng ngày càng dày đặc.
“ Liều mạng ” trong con ngươi Đường Chính phát hồng, nhìn thẳng, hắn rống lên một tiếng, dùng hết sức lực còn sót lại, đem thanh Loan đao hướng Đường Hương Hương phi tới. Thanh Loan đao hóa thành một đạo cầu vồng gào thét phóng đi. Đường Hương Hương hiển nhiên cũng không dám coi thường. Bích Thủy kiếm pháp trong tay cũng phóng ra, một đao một kiếm va chạm vào nhau, kêu vang một tiếng, lập tức rớt trên mặt đất.
Đường Hương Hương cũng cũng không tiến lại lấy kiếm, mà tụ hết lực lượng thân thể, xuất ra một chưởng, mạnh mẽ hướng đầu Đường Chính vỗ xuống. Đường Chính trong lúc cùng đường, bắt buộc phải đưa song chưởng lên mà ngạnh kháng. “ Oanh” một tiếng vang lên, hắn bị đánh cho bật ngược ra ngoài, rồi sau đó từ trên không trung rớt xuống mặt đất. Máu tươi từ trong miệng và mũi hắn tràn ra, cú ngã tưởng chừng như không thể gây thương tổn, vậy mà hắn lại bị trọng thương.
Đường Hương Hương lại xuất trảo chụp tới, nhưng vào lúc này, Đường Na đã động, nàng không thể đứng nhìn cha mình bị giết chết. Rốt cuộc, nàng bất chấp mọi thứ, thân hình nhoáng lên một cái, ngăn trước mặt Đường Chính.
- Ầm.
Thủ trảo của Đường Hương Hương nện mạnh lên thân thể nàng, lập tức nàng bị chấn bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, dường như không còn sinh cơ.
- Đường Na…
Sắc mặt Đường Chính trắng bệch, lảo đảo từng bước tới trước mặt con gái nói:
- Con làm sao lại dại dột như vậy? Vì cái gì? Vì muốn chịu thay cha một chưởng này, con cũng không có chịu được, quả là báo ứng mà….
Ngũ tạng Đường Na đau đớn vô cùng, nàng cố hướng ánh mắt tới Đường Hương Hương cầu khẩn nói:
- Cầu ngươi hãy buông tha cha ta…
- Hừ.
Đường Hương Hương lạnh nhạt nói:
- Ngươi thật là ngây thơ, ngươi cho rằng mạng của ngươi rất đáng giá sao? Đường Chính hôm nay nhất định phải chết là không thể nghi ngờ, còn về phần ngươi, hoàn toàn là tự mình chuốc lấy hậu quả thôi.
- Ngươi….Ngươi… thật độc ác.
Đường Na không còn chút sức lực, lập tức tuyệt khí bỏ mình.
- Con à, con à…là cha đã hại chết con rồi, là cha đã không bảo vệ được con…cha thực sự xin lỗi con…
Đường Chính nhìn con gái tuyệt khí, nhất thời khóc rống lên, lệ rơi đầy mặt.
Hắn nhìn thoáng qua Đường Hương Hương, cắn răng nói:
- Không sai, ngươi điên rồi, hiện tại ta cảm thấy rất hối hận, tại sao lúc trước lại để lại ngươi làm nhân chứng sống. Đến đây đi, giết ta đi, đây là báo ứng.
Đường Cát nghe vậy vội vàng nói:
- Hồ đồ, ngươi sao có thể bỏ cuộc quyết chiến này được.
- Nhị thúc công, nếu như năm đó không vì ngươi đứng ra ép buộc, ta nghĩ cũng không thể xuống tay sát hại vợ chồng đại ca ta. Hôm nay là báo ứng của ta đã tới, ta nghĩ báo ứng của ngươi cũng không còn xa nữa đâu.
Nói tới đây, Đường Chính lại nhìn Đường Hương Hương nói:
- Hương Hương, thực xin lỗi, hy vọng cái chết của ta có thể xóa bớt chút tội lỗi của nhị thúc năm xưa đối với ngươi. Ta chỉ hy vọng Đường Gia dưới sự dẫn dắt của ngươi ngày một phát dương quang đại…
Nói xong, hắn đưa tay lên vỗ mạnh vào ót mình tự kết liễu bản thân.
- Đúng là kẻ nhát gan không thể làm việc lớn.
Đường Cát mắt thấy Đường Chính tự vẫn, tức giận nói một câu.
- Đường Hương Hương, bảy năm trước ngươi đã bị xóa tên khỏi Đường gia, hiện giờ ngươi lại giết chết đương nhiệm gia chủ Đường gia, không những vậy còn hại chết đại tiểu thư Đường gia Đường Na. Món nợ máu này, Đường gia chúng ta nhất định sẽ không quên.
Đường Cát nói với vẻ vô cùng tức giận, sau đó lập tức rời đi. Chỉ là tất cả Đường gia trưởng lão không một ai bước theo hắn.
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Đường Cát giận dữ quát lớn một tiếng:
- Đường Chính đã chết, nhưng hiện giờ không phải là lúc báo thù, chúng ta phải nhanh chóng trở về Đường Môn lo liệu.
- Lão tặc vô sỉ, ngươi nghĩ ngày hôm nay ngươi còn có thể rời đi sao?
Đường Hương Hương cười lạnh một tiếng, tiến lên ngăn cản trước mặt Đường Cát nói:
- Nhị thúc trước khi chết có nói, báo ứng của hắn đã tới, của ngươi cũng không còn xa nữa.
- Một khi đã như vậy, thì ta đây sẽ cùng ngươi chơi đùa một chút.
Trong ánh mắt Đường Cát hiện lên một tia âm hiểm, cười nói.
- Vô sỉ.
Long Vũ lập tức động thân bước ra nói:
- Lão tặc ngươi quả thật là không biết xấu hổ, tiểu sư muội vừa cùng với Đường Chính quyết đấu sinh tử, lực lượng trong cơ thể hiện tại đã vô cùng hư nhược, ngươi còn muốn mượn gió bẻ măng? Tới đây nào, đối thủ của ngươi là ta.
- Tuyết Cơ tiên tử, như vậy chẳng phải là phá hư quy củ sao?
Ánh mắt Đường Cát nhìn sang Tuyết Cơ, trầm giọng nói:
- Như đã thỏa thuận từ trước, đây là việc nhà của Đường gia chúng ta, các ngươi là người của Huyền Môn thì không có quyền can thiệp vào, chẳng lẽ đó chỉ là những lời nói đùa thôi sao?
- Hừ…
Tuyết Cơ tiên tử cười lạnh nói:
- Đường Cát, ta như thế nào lại không nhớ rõ, ước định trước đó của chúng ta là đối với Đường Chính. Còn về phần ngươi, Đường Hương Hương nói rõ tìm ngươi là để báo thù.
- Ngươi….các ngươi quả nhiên là không nói lý lẽ, Đường Môn trưởng lão nghe lệnh, tất cả lên cho ta.
Đường Cát quát lớn một tiếng, ra lệnh cho những người khác tiến lên phía trước liều mạng, còn mình thì lặng lẽ lùi lại phía sau.
Nhưng mà hắn ra lệnh một lúc cũng không hề có một ai nghe theo.
- Chư vị trưởng lão, Nhị thúc công Đường Cát tự tung tự tác chắc hẳn các vị cũng đã rõ, ta hy vọng các ngươi lấy đại cục vì Đường gia mà suy nghĩ. Ta muốn giết Đường Cát không hẳn là vì báo thù, hơn nữa còn là vì Đường gia mà thanh lý môn hộ. Đường gia nếu để cho hạng tiểu nhân âm hiểm như Đường Chính, Đường Cát nắm giữ, các ngươi nghĩ thử xem, liệu có phát triển được hay không?
Đường Hương Hương đĩnh đạc nói:
- Hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội để lựa chọn, các ngươi hãy tự mình quyết định đi, nếu các ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, vậy cùng tiến lên đi?
- Hương Hương tiểu thư, chuyện tình năm đó chúng ta thật sự cũng là bị bắt buộc, nếu không chúng ta nào có thể khoanh tay đứng nhìn.
Đại trưởng lão Đường Vĩ bước ra khỏi hàng nói:
- Trong số các trưởng lão, vai vế của Đường Cát là cao nhất, chúng ta vì vậy cũng không thể xuất thủ, kính xin Hương Hương tiểu thư thứ lỗi, hiện tại chúng ta chỉ có thể không giúp bên nào mà thôi.
- Cảm ơn. Các vị trưởng lão có thể làm được như vậy thì đã quá tốt rồi.
- Tiểu sư muội, trận chiến này hãy để ta đánh giúp muội.
Lữ Minh cũng không chịu yếu thế đi tới, hướng Đường Hương Hương lấy lòng.
- Tự mình em có thể đối phó.
Đường Hương Hương cắn môi nói:
- Mối thù của cha mẹ, em muốn tự tay mình rửa, cảm ơn hai vị sư huynh.
- Hương Hương, vừa rồi con cùng Đường Chính giao thủ, cơ thể còn chưa có hồi phục, trận này ta thấy hay để tiểu Vũ thay con nghênh chiến đi…
Tuyết Cơ lo lắng Đường Hương Hương không ứng phó được vội nói.
- Không cần…
Đường Hương Hương mười phần quật cường nói:
- Đệ tử có thể ứng phó được. Sư tôn, người cứ yên tâm đi.
Nói tới đây, Đường Hương Hương xoay chuyển ánh mắt, nhìn sang Đường Cát nói:
- Đến đây đi, lão tặc, năm xưa mẹ của ta có thể đánh bại ngươi, hôm nay ta cũng không ngại làm việc đó.
- Chờ một chút.
Long Vũ đột nhiên chạy tới, nắm lấy bàn tay Đường Hương Hương, thấp giọng nói:
- Anh biết hiện tại em đã muốn quên hết những chuyện của chúng ta, nhưng anh hy vọng em có thể tin tưởng anh. Đạo lực của anh có thể giúp em khôi phục lại một chút.
Nói xong, Long Vũ nhanh chóng truyền tới Đường Hương Hương một cỗ lực đạo chí dương vô cùng tình khiết.
Đường Hương Hương cũng không có cự tuyệt.
Trên thực tế, nàng vẫn biết, những chuyện giữa hai người nàng luôn nhớ rõ, nhưng khi đối mặt với hắn nàng lại không thể không trốn tránh.
Thấy Long Vũ cùng Đường Hương Hương tay trong tay, Lữ Minh có một cảm giác chua xót không nói lên lời.
Nhưng, hắn không có nói gì cũng như không có bất kỳ hành động nào cả.
Kỳ thật hắn cũng đã biết, trước khi Đường Hương Hương tu luyện Vô Tình Thiên Đạo thì khi đó hắn đã không còn cơ hội rồi.
Về sau, hắn nghe Đường Hương Hương nói, nàng và Long Vũ đã không còn qua lại, khi đó, trong tim hắn lại dấy lên một tia hy vọng. Chỉ là……..
Sau khi được Long Vũ trợ giúp, đạo lực của Đường Hương Hương nhất thời đã khôi phục được bảy, tám phần. Hai người đã có song tu làm cơ sở, hơn nữa thuộc tính đạo lực tương sinh. Hiệu quả tất nhiên không phải là bình thường.
- Đa tạ.
Đường Hương Hương nhàn nhạt nói tiếng cảm ơn, vẻ mặt vẫn băng lãnh như cũ, tựa như đối đãi với một người qua đường, như một mui kim lần nữa đâm thẳng vào tim Long Vũ.
- Đường Cát lão tặc, đến đây đi.
Bởi vì đạo lực đã khôi phục được bảy tám phần, Đường Hương Hương tin tưởng, nàng mười phần có thể đánh bại Đường Cát, cười lạnh một tiếng nói:
- Đường Cát lão tặc, ta có thể chiến đấu công bằng với ngươi, nhưng ta nói trước cho ngươi biết, trận chiến này, ngươi nhất định phải chết.
Hai mắt khép hờ, trong con ngươi Đường Hương Hương tỏa ra hai đạo sát khí dày đặc.
Thanh âm Đường Cát lạnh lùng nói:
- Như vậy rất tốt.
Đường Cát giờ phút này cũng không cảm thấy lo lắng. Theo như hắn thấy, Đường Hương Hương cùng Đường Chính quyết đấu đã hao phí bảy tám phần lực lượng, giờ phút này nhưng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi.
Tuy rằng tu vi cùng độc công của hắn kém xa so với Đường Chính, nhưng hắn tin tưởng, đối phó với Đường Hương Hương bây giờ như vậy là đủ.
- Giết.
Đường Hương Hương ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng, mái tóc dài không gió mà bay lên, trên người một cỗ sát khí ngập trời chậm dãi tản phát ra. Năm đó, chính nàng tận mắt nhìn thấy, Đường Cát lão tặc một chưởng đánh nên trán mẹ nàng, cừu hận, bất cộng đái thiên.
Một cỗ oán niệm đã chôn sâu trong trí nhớ bộc phát ra, đem toàn bộ đạo lực của nàng kích phát, một khí tức vô cùng cường đại tản phát ra, khiến cho các vị trưởng lão đang quan sát cũng kinh hồn bạt vía.
- Bịch.
Đường Cát bỗng dưng quỳ rạp xuống mặt đất. Cũng không có gì kỳ quái, bởi vì lúc này đây, hắn đã không còn bất kỳ sự chống cự nào với khí tức cường đại kia của Đường Hương Hương. Hai người bọn họ, căn bản không cùng một cấp bậc, thật sự chênh lệch quá nhiều.
- Thật quá mất mặt.
Đường Hương Hương khinh thường hừ lạnh một tiếng nói:
- Đường Cát lão tặc, ngươi hiện tại có còn gì để nói, chịu chết đi….
Khí chất của Đường Hương Hương phút chốc thay đổi, một cỗ khí tức vô cùng bá đạo, tự tin phát ra từ trong cơ thể nàng, nàng như một Chiến Thần bước trên hư không mà đi, Bích Thủy pháp kiếm trong tay chỉ thẳng vào mi tâm Đường Cát.
- Hương Hương, xin đừng, ta dù sao cũng là nhị thúc công của ngươi, chuyện tình năm đó ta cũng là bị nhị thúc của ngươi mê hoặc. Hy vong ngươi niệm tình Đường Môn nhất mạch mà buông tha cho ta.
Đường Cát vội vàng cầu xin.
- Hừ….chuyện năm đó ta cũng đã thấy rất rõ ràng, khi đó tuy rằng ta mới chỉ mười tuổi, nhưng ta nhớ rất rõ, là ngươi một chưởng giết chết mẹ của ta. Giết người thì phải đền mạng, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi hãy chịu chết đi….
Nói xong, Đường Hương Hương không cho hắn một cơ hội nào, một kiếm hạ xuống, kết liễu hắn.
Đến bây giờ, cừu hận mười năm chôn kín trong lòng Đường Hương Hương rốt cục đã được báo. Rốt cuộc đã đặt lên một dấu chấm kết thúc.
Cừu hận được báo, đối với nàng mà nói, tu luyện Vô Tình Thiên Đạo không thể nghi ngờ sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt. Nhưng, tình hình trước mắt cho thấy, nàng vẫn chưa thể nói rõ chân tướng với Long Vũ được.
Trong yêu hận tình thù, tình yêu mới là trở ngại lớn nhất của Vô Tình Thiên Đạo.
Cho nên, nàng không thể cảm ngộ được hoàn toàn, nàng tất phải chịu đựng sự thống khổ khi phải rời xa người mà mình yêu thương nhất.
………………………………
………………………………
Sau một trận chiến trên Đại Phu Sơn, Đường Hương Hương thuận lợi tiếp quản Thục Trung Đường gia, và trở thành tân gia chủ của Đường gia. Nàng hướng tới Tuyết Cơi thình cầu cho phép nàng trở về Thục trung Đường Môn một đoạn thời gian. Thứ nhất, nàng phải dời linh vị của cha mẹ mình tới Từ đường Đường gia. Thứ hai, nàng muốn mạnh mẽ cải cách Đường gia một lần. Nếu không, Đường Môn sẽ chỉ là gia tộc tu đạo hạng tam lưu mà thôi.
Tuyết Cơ dĩ nhiên vui vẻ đồng ý, hơn nữa, nàng còn dặn dò, nếu có chuyện gì khó khăn cần giúp đỡ thì hãy đến tìm nàng.
Lữ Minh cùng Long Vũ cả hai đều muốn trợ giúp nàng trong việc tiếp quản Đường Môn.
Cuối cùng, Đường Hương Hương đáp ứng để Lữ Minh ở lại mà cự tuyệt Long Vũ.
Nhìn biểu hiện bề ngoài, Đường Hương Hương tựa hồ thích Lữ Minh hơn một chút, bởi vì khí chất cùng dung mạo của hắn đều hơn Long Vũ một bậc. Nhưng trên thực tế, nàng làm vậy là muốn cắt đứt với Long Vũ, cũng như cắt đứt ý nghĩ của chính mình.
Nếu cùng Long Vũ ở một chỗ, tâm tình của nàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Cùng Lữ Minh ở một chỗ thì lại khác, hiện tại không còn giống như lúc trước. Nàng đối với Lũ Minh đã không có cảm giác, cho dù cả ngày ở cùng một chỗ thì tâm tình cũng không có bất luận một dao động nhỏ nào.
Đối với sự khổ tâm này của Đường Hương Hương, cũng chỉ có duy nhất một mình Vân di mới có thể hiểu được.
Trong lòng Lữ Minh cũng hiểu được hơn phân nửa, chính mình làm trò. Nhưng Đường Hương Hương vì sao phải làm như vậy? Nhưng đó cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng là hắn có thể ở cùng một chỗ với tiểu sư muội.
Đối với hắn mà nói, như vậy cũng đã đủ.
Tuyết Cơ tựa hồ cũng cảm thấy một chút gì đó, nhưng nàng lại không biết nên nói thế nào. Có một số việc, hiện tại, kỳ thật nàng cũng không thể xác định được, đành phải tiếp tục không xen vào.
Sau khi trở lại Thiên Hải, Tuyết Cơ lại tiếp tục tới đại học Thiên Hải làm giáo viên. Nàng có một vài khách hàng mới nàng làm thiên sư, kiếm được chút tiền mua đồ trang điểm.
Tuy rằng Tuyết Cơ là người tu đạo, nhưng nàng sống ở một đô thị, không thể không hòa vào cách sống của người bình thường.
Long Vũ tạm thời gác chuyện của Vương Quốc Duy sang một bên. Hắn muốn tới Huyền Cảnh tu luyện một thời gian. Đợi chị Phượng cùng Phúc Bá trở về, tính toán có muốn thời Dục Giới cùng chú tìm kiếm chỗ hạ lạc của cha mẹ hay không…
Mấy ngày nay Vương Quốc Duy cũng có chút mất kiên nhẫn, vố cho là Yến Nam Thiên sau khi chứng kiến hiệu quả của dược vật kia, liền chủ động đến tìm hắn hợp tác. Thế nhưng liên tiếp mấy ngày đều đã trôi qua, Yến Nam Thiên không có chút hành động nào. Trong lòng hắn cân nhắc, có nên chủ động gặp hắn hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.