Đặc Thù Không Gian

Chương 77: Bái kiến tổ sư, Tuyết Cơ tăng tu vi




Lần này, hắn thập phần thỏa mãn.
Mà Đường Hương Hương đối với hắn luôn ôn hòa, không có bài xích, cũng không có ưa thích. Nhưng đối với Lữ Minh, hắn nghĩ chỉ cần kiên trì là sẽ thành công..
Long Vũ cùng Đường Hương Hương gặp thoáng qua tại đạo tràng của Thiên Cơ Tử. Đường Hương Hương có chút kinh ngạc bởi vì khí chất của Long Vũ biến hóa, nhưng cuối cùng nàng cũng không chủ động chào hỏi.
Cho đến khí Long Vũ mở miệng, nàng mới thản nhiên đáp lại một câu.
Đối với Tuyết Cơ, biểu hiện của nàng rất tôn trọng, cho dù nàng đã là gia chủ của Đường gia, cũng vẫn giữ đại lễ thầy trò.
Tuyết Cơ cũng nhìn ra đệ tử cùng Long Vũ có chút không hợp, thở dài một tiếng nói:
- Hương Hương, con có việc cứ đi trước đi. Ta cùng tiểu Vũ đi gặp Bạch Mi đạo nhân, sau đó sẽ đi tìm con.
- Vâng.
Đường Hương Hương gật đầu, lập tức liền xoay người ly khai.
- Tiểu Vũ sư đệ, đệ tốt chứ?
Lúc này Lữ Minh tiến đến nói:
- Đệ yên tâm, lúc đệ vắng mặt, ta sẽ chiếu cố tốt cho Hương Hương.
- Cám ơn.
Long Vũ thản nhiên nói một câu, lập tức xoay người rời đi.
Một câu cám ơn của Long Vũ làm cho Lữ Minh thấy có chút hồ đồ. Hắn thầm nghĩ mình chiếu cố cho tiểu sư muội là cam tâm tình nguyện, còn cần tới Long Vũ cảm tạ sao?
- Đại Sư Huynh.
Trong lúc Lữ Minh đang ngây người, Uông Kiếm không biết từ đâu chạy tới nói:
- Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh vẫn còn chưa rõ sao? Lúc nào Long Vũ cũng đều cảm thấy tiểu sư muội là người của cậu ta.
- Nói bậy.
Lữ Minh trừng mắt hung tợn nói:
- Uống Kiếm. Ngươi câm miệng cho ta. Ai là nữ nhân của hắn? Tiểu sư muội cũng không phải là người của riêng ai. Đừng tưởng trong lòng có nàng mà coi nàng là nữ nhân của mình.
Vẻ mặt Uông Kiếm buồn bực:
- Đại sư huynh, tại sao lại hung dữ với đệ. Đây cũng không phải là ý của đệ, là ý của Long Vũ.
- Được rồi.
Lữ Minh nói:
- Đừng châm ngòi ly gián giữa ta và Long Vũ… Ngươi thật ra… Cả ngày chỉ biết nói hưu nói vượn.
Uông Kiếm nghe vậy đành phẫn nộ rời khỏi.
Uông Kiếm đi vào trong phòng Thiên Thần Tử thở phì phì nói:
- Sư tổ, không biết tại sao chúng ta muốn bái kiến Bạch Mi đạo nhân lại không được phép. Còn tên nghiệt chủng Long Vũ vừa mới tới liền được cho trược tiếp vào phòng của người. Có phải vận khí tên nghiệt chủng này quá tốt hay không?
- Câm miệng.
Thiên Thần Tử vội vàng nói:
- Không được nói bậy. Uông Kiếm, ngươi còn không rõ ràng sao, tu vi hiện tại của Long Vũ bây giờ đã vượt qua cả sư huynh Thiên Cơ. Trong giới tu đạo, người mạnh thường là vua. Hắn có đãi ngộ như vậy, căn bản không có vấn đề gì. Uông Kiếm, ta phải nói cho ngươi biết, Long Vũ hôm nay đã không còn như trước. Nếu ngươi dám gọi hắn là nghiệt chủng, không cần Long vũ xuất thủ giáo huấn ngươi, ta cũng xuất thủ thu thập ngươi.
Uông Kiếm nghe vậy, khóe miệng giật giật có chút không tình nguyện.
- Đồ hỗn trướng, không muốn chết thì thành thật cho ta một chút. Sau này nhìn thấy Long Vũ, ngươi tốt nhất nên thân thiện với hắn một chút.
Thiên Thần Tử nhắc nhở.
……………………………..
……………………………..
Tiến vào trong phòng Thiên Cơ Tử, Bạch Mi đạo nhân chủ động hướng Long Vũ ngoắc tay:
- Tốt lắm, quả nhiên ngươi lại gây cho ta không ít kinh hỉ. Tiểu Vũ, nếu ta nhìn không lầm, tu vi của ngươi hẳn đã đạt tới cảnh giới Độ Kiếp phải không?
Lời vừa nói ra, Thiên Cơ Tử thiếu chút nữa bị dọa ngất tại chỗ.
Bởi vì, trong suy nghĩ của hắn, tu vi của Long Vũ xấp xỉ bằng mình đã là không tồi rồi. Nhưng tổ sư rõ ràng nói tu vi của hắn là cảnh giới Độ Kiếp.
Cảnh giới này, thiếu chút nữa có thể đứng vào hàng ngũ tiên ban.
Đồng dạng Long Vũ cũng cả kinh.
Trước kia Thi Nhân đã phong ấn khí tức của hắn, nhưng giờ lại bị Bạch Mi đạo nhân liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, bởi vậy có thể thấy được Bạch Mi đạo nhân cũng không phải tầm thường. Kỳ thực, Long Vũ đã sớm nghĩ tới, người có thể so đấu cùng với Hắc Minh, sao có thể đơn giản được.
- Tổ sư… Nhãn lực của người quả nhiên làm cho con bội phục.
Long Vũ nhịn không được khen ngợi.
- Ha ha…
Bạch Mi đạo nhân mỉm cười:
- Tiểu Vũ, đừng gọi ta là tổ sư. Trên thực tế, ta cũng không phải là tổ sư Huyền Môn. Bởi vì ở trên ta, còn có nhiều vị tiền bối khác. Ngươi cứ gọi ta là Bạch Mi đạo nhân cũng được… Ngươi lại đây, để ta nhìn ngươi một chút.
Long Vũ nghe vậy, vui vẻ gật đầu.
Thiên Cơ Tử cùng Tuyết Cơ âm thầm hâm mộ Long Vũ. Đương nhiên, bọn họ cũng rất vui vẻ. Bởi vì cho dù nói thế nào, Long Vũ cũng là người Huyền Môn.
Đợi cho Long Vũ đi tới, Thiên Cơ Tử nhân cơ hội bắt lấy cánh tay hắn, một cỗ noãn lưu nhất thời dọc theo kinh mạch của hắn tiến vào bên trong, trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân hắn.
- Đúng vậy, không tệ….
Bạch Mi đạo nhân vuốt râu cười nói:
- Tiểu Vũ, nếu ta không có nhìn lầm, ngươi hẳn chiếm được máu huyết của Long tộc cùng Phượng Tộc. Nếu không, ngươi sẽ không có được tu vi như ngày hôm nay. Hơn nữa, tu vi này là do ngươi song tu mà có được.
Lời vừa nói ra, Long Vũ càng thêm sửng sốt.
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi thân phận của Bạch Mi đạo nhân. Long Vũ cảm thấy được hắn không chỉ đơn giản là tiền bối Huyền Môn.
- Ngươi không cần hoài nghi.
Bạch Mi đạo nhân có thể đoán được suy nghĩ của hắn:
- Ta đích thật là người Huyền Môn. Nhưng mà năm xưa ta cũng từng có một khoảng thời gian sống ở Huyền Cảnh. Nhưng đó là chuyện bí mật của ta, ta cũng không tiện nhiều lời. Tiểu Vũ, kiếp nạn Huyền Cảnh, ta cũng biết chút ít. Nhưng mà ta cũng không dám xác định. Sau khi thu được tin tức của ngươi, mới xem như chân chính xác định. Tuy nhiên phương pháp giải quyết cũng vô cùng khó khăn.
Nghe Bạch Mi đạo nhân nói như vậy, Long Vũ vội vàng truy vấn:
- Kính xin Bạch Mi đạo nhân nói rõ…
- Tập hợp đủ năm Phương Thiên Địa lệnh.
Bạch Mi đạo nhân thản nhiên nói.
- Nhưng ngoại trừ Phượng Hoàng lệnh ở trên tay con, bốn mảnh Thiên Địa lệnh còn lại căn bản chưa từng xuất hiện. Tập hợp đủ năm Phương Thiên Địa lệnh, nói dễ hơn làm.
Long Vũ lo lắng nói:
- Điều này thật sự quá khó khăn.
- Việc này…
Bạch Mi đạo nhân thở dài:
- Thực sự là rất khó. Nhưng trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ người không có ý chí. Tiểu Vũ, phúc duyên của ngươi thâm hậu, chuyện này chỉ sợ là muốn rơi vào người ngươi.
Lời vừa nói ra, Long Vũ kinh ngạc há to miệng:
- Con…. Sợ là việc này không được. Con có được Phượng Hoàng lệnh cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
- Như vậy là được rồi.
Bạch Mi đạo nhân mỉm cười nói:
- Đúng, thực sự là trùng hợp… Tiểu Vũ, năm Phương Thiên Địa lệnh vốn là chí bảo của năm Phương Thiên Địa. Vốn là linh vật có linh tính. Chỉ có người có chuyên mới có thể có được nó.
Thiên Cơ Tử nghe vậy, trong lòng cảm khái không thôi.
Ai cũng không thể nghĩ tới, đứa trẻ củi mục năm đó, tương lai trở thành chúa cứu thế.
Trong lòng Tuyết Cơ vô cùng vui vẻ, Long vũ là con trai của sư tỷ, hơn nữa cũng là do một tay nàng nuôi dạy. Đối với Long Vũ, nàng vừa là thầy vừa là mẹ, còn có một chút tình cảm khác lạ xen lẫn.
Chứng kiến thành tựu của hắn ngày hôm nay, hắn có thể gánh trọng trách này, tâm tình Tuyết Cơ rất tự hào cùng vui vẻ.
- Vậy con phải làm thế nào?
Long Vũ ngây ngốc hỏi.
- Thuận theo tự nhiên.
Bạch Mi đạo nhân híp mắt nhìn Long Vũ, đôi con ngươi vốn ảm đạm bỗng sáng hẳn lên:
- Tiểu Vũ. Nếu Phượng Hoàng lệnh có thể xuất hiện trên tay ngươi, vậy đó cũng là thiên ý. Ngươi cũng không cần tận lực làm cái gì, có một số việc, có nhiều thứ sẽ tự nhiên tự động tìm tới ngươi.
Long Vũ cả kinh:
- Ý của người là, năm Phương Thiên Địa lệnh sẽ tự động tìm tới con?
- Cũng có[[ thể nói như vậy.
Bạch Mi đạo nhân nói.
……………………………..
……………………………..
Rời khỏi phòng của Bạch Mi đạo nhân, Long Vũ theo Tuyết Cơ tới gian phòng của nàng.
Sau khi đóng chặt cửa phòng, Tuyết Cơ hưng phấn nói:
- Tiểu Vũ, thật sự quá tốt. Em đã làm cho chị nở mày nở mặt… Em là niềm kiêu ngạo của chị.
- Ha ha…
Long Vũ cười một tiếng nói:
- Chị Tuyết Cơ, em cũng không lạc quan được như chị. Việc này quá lớn, em sợ chính mình không đảm đương nổi. Hơn nữa, những cao nhân tại năm Phương Thiên Địa Huyền Cảnh cũng không thể chỉ trông cậy vào em ứng phó kiếp nạn này được.
- Trước tiên không quản nhiều như vậy, đi từng bước tính từng bước…
Tuyết Cơ mỉm cười:
- Dù sao Bạch Mi tổ sư rất coi trọng em…
- Quên đi, trước không nên suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao Bạch Mi tổ sư cũng đã nói, cứ để thuận theo tự nhiên.
Long Vũ mỉm cười:
- Chị Tuyết Cơ, tình thế tương lại nguy cấp, tăng thêm một phần lực lượng càng thêm an toàn. Việc này không thể chậm trễ. Em nghĩ cần phải tăng lực lượng lên cho chị.
Lời vừa nói ra, Tuyết Cơ nao nao, lập tức nàng cười nói:
- Tốt… Nhưng chúng ta phải làm thế nào?
- Rất đơn giản, em giúp chị tăng tu vi lên.
Long Vũ nói:
- Nếu làm như vậy, về lâu dài đối với chị chưa chắc đã tốt, nhưng hiện giờ có thể ứng phó được một chút nguy cơ. Chị Tuyết Cơ, chị tu luyện Thủy Thần đạo pháp, là thuộc tính âm, mà trong cơ thể của em có tử hỏa là thuộc tính dương, vừa vặn có thể bổ trợ cho nhau. Vì vậy, em mới có thể nắm chắc giúp chị tăng lên tu vi…
Kỳ thật, với tình huống của hai người, nếu là song tu, hiệu quả sẽ là tốt nhất. Nhưng quan hệ trước mắt giữa hai người, không ai dám sinh ra ý niệm này trong đầu.
- Vậy liền bắt đầu đi.
Không biết tại sao, Tuyết Cơ có chút lo lắng:
- Chị phải làm cái gì bây giờ?
- Nghe lời em, bây giờ chị nên nằm trên giường.
Long Vũ giải thích:
- Bởi vì huyệt Hội Âm chính là lối vào tốt nhất. Bàn tay của em sẽ đặt trên bụng của chị, từ chỗ này em sẽ truyền vào tử hỏa. Tin tưởng sẽ rất có lợi cho quá trình hấp thu của chị.
- Hả?
Tuyết Cơ hơi kinh ngạc:
- Chẳng phải là….
- Chị Tuyết Cơ, không phải là chị thẹn thùng đấy chứ?
Long Vũ trêu ghẹo nói:
- Chị lo lắng em sẽ chiếm tiện nghi của chị phải không?
- Hừ.
Tuyết Cơ bị trêu đùa lập tức phản bác:
- Chị sao phải lo lắng… Đến thì đến đo…
Nói xong, nàng liền nhắm mắt lại nằm trên giường, nhưng trái tim đập thình thịch không ngừng.
Long Vũ cũng hít sâu một hơi, chậm rãi đem tử hỏa tập hợp tại lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên bụng Tuyết Cơ.
Làm cho Tuyết Cơ thẹn thùng chính là, bàn tay của Long Vũ vừa đặt lên bụng nàng, nàng liền cảm nhận được bụng mình bị một dòng nước ấm bao bọc.
- Không nên phân tâm.
Đây là phương pháp tốt nhất La Lâm trù tính, kỵ nhất là Tuyết Cơ bị phân tâm, bởi vì sẽ không thể hấp thu tối đa tử hỏa của hắn truyền qua.
Được Long Vũ cảnh tỉnh, Tuyết Cơ chợt giật mình, lập tức thu nhiếp tinh thần, bắt đầu hấp thu tử hỏa chậm rãi tiến vào cơ thể mình.
Tuyết Cơ rõ ràng cảm thấy một nguồn năng lượng ấm áp, không ngừng từ tay Long Vũ tiến vào trong cơ thể mình.
Theo nguồn năng lượng ấm áp đó không ngừng tiến vào, thân thể Tuyết Cơ chợt mềm nhũn.
- Không nên phân tâm.
Long Vũ lại nhắc nhở, lcs này khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Cơ đã đỏ bừng.
Tuyết Cơ thu liễm tâm thần, cẩn thận dung hợp tử hỏa cùng đạo lực trong cơ thể của mình.
Cả quá trình kéo dài hơn một giờ. Cuối cùng khi Long Vũ đang thu công, tu vi của Tuyết Cơ đã đột phá, tiến nhập cảnh giới Hóa Thần.
Nhưng muốn hoàn toàn vận dụng thuần thục tu vi Hóa Thần Kỳ, còn phải mất một khoảng thời gian.
Mở to mắt, Tuyết Cơ trợn mắt, tức giận mắng:
- Tiểu tử thối, sao cứ sờ soạng chị…
- Hì hì… đây là muốn tốt cho chị…
Long Vũ cười khan một tiếng:
- Chị Tuyết Cơ, kỳ thật với thể chất của chúng ta, song tu là biện pháp tốt nhất. Đương nhiên, tình huống này không thể song tu, nên phương pháp truyền lực lượng qua huyệt Hội Âm là phương pháp hữu hiệu nhất. Cho nên, có chút đắc tội…
- Nhóc con, không phải là em cố ý sao?
Tuyết Cơ tức giận mắng.
- Đương nhiên là không phải…
Long Vũ thấy khuôn mặt phẫn nộ của Tuyết Cơ, từ trong ngực lấy ra một viên đan dược được luyện chết từ máu của Sinh Mệnh Chi Long, đưa tới trước mặt Tuyết Cơ.
Lập tức, một mùi hương dụ người xả vào mũi, Tuyết Cơ liếc mắt nhìn nhìn, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Long Vũ, cũng không duỗi tay ra.
Long Vũ lại đổ ra một viên nữa, đưa qua nói:
- Bà chị xinh đẹp dễ thương của em, chỗ tốt chị cũng nhận được, tu vi cũng tăng lên, hay là chị vẫn còn hoài nghi nhân phẩm của e. Đây là hai viên đan dược được luyến chế từ máu của Sinh Mệnh Chi Long. Chị cầm lấy ăn vào, đối với thân thể rất có lợi.
Tuyết Cơ liếc qua, nhưng không có cầm.
- Việc này…. Chị Tuyết Cơ, việc này… Em xin chịu trách nhiệm….
Nói tới đây, tim Long Vũ liền đập nhanh hơn.
Từ bé tới giờ, hắn đối với Tuyết Cơ luôn tồn tại một tình cảm đặc thù.
Ngày hôm nay, tuy rằng mang theo vài phần trêu đùa, nhưng không có nghĩa toàn bộ đều là lời nói dối.
Dường như Tuyết Cơ cảm nhận được cái gì, lấy hai viên đan dược từ tay Long Vũ, khuôn mặt hơi đỏ:
- Ai muốn em phụ trách… Em đừng có nghĩ linh tinh… Chẳng phải chỉ là sờ một lần sao? Em khi còn bé, chẳng nhẽ chị chưa từng sờ qua một lần? ( Ám muội quá)
- Cái này…
Long Vũ đột nhiên nhớ ra một cái gì đó:
- Chị Tuyết Cơ, chị còn nhớ rõ ước định trước kia của chúng ta không?
- Ước định nào?
Tuyết Cơ hỏi.
- Trước kia khi trị nghiêm phạt em, luôn đánh vào mông của em. Sau đó chị nói với em, khi nào tu vi của em mạnh hơn chị, liền có thể đánh vào mông chị.
Long Vũ cười hắc hắc:
- Bây giờ không phải là lúc có thể thực hiện sao?
- Là sao? Có chuyện này sao?
Trong đôi mắt Tuyết cơ hiện lên vẻ giảo hoạt:
- Chuyện trọng đại như vậy sao chị lại không nhớ gì nhỉ?
Long Vũ há miệng, chẳng lẽ bà chị của mình trong trẻ mà đã thành bà lão lú lẫn rồi sao?
Trong khí Long Vũ đang hóa ngố, Tuyết Cơ lớn tiếng nói:
- Không còn sớm nữa, chị cần nghỉ ngơi. Em mau về phòng mình đi.
Đau đớn từ dưới chân truyền đến, cùng với Tuyết Cơ lớn tiếng, làm cho Long Vũ phục hồi tinh thần.
Tuyết Cơ lại thúc giục nói:
- Còn không đi mau, định qua đêm ở đây sao?
- Em đi.
Trước mặt Tuyết Cơ, Long Vũ cũng không dám có hành động quá đáng.
Sau khi Long Vũ rời khỏi phòng, trong lòng Tuyết Cơ cũng rất vui mừng. Thầm nghĩ thằng nhóc này đương nhiên không có quên chuyện bị mình cho ăn đòn. Xem ra, những kỷ niệm còn bé hắn không có quên.
Nhưng dù sao, khi đó nàng dám đánh hắn vì hắn còn nhỏ, là một đứa nhóc nên không sao cả. Nhưng hiện tại hắn đã trưởng thành, nam nữ hữu biệt, không thể giở chiêu bài cũ ra được.
Nhắc đến nam nữ hữu biệt, Tuyết Cơ không khỏi nhớ tới một màn vừa rồi. Khi bàn tay Long Vũ đặt tại bụng nàng, một cảm giác nóng hổi truyền khắp cơ thể khiến cho nàng toàn thân vô lực.
Sau đó, tuy được Long Vũ nhắc nhỏ, nàng thu liễm tinh thần, nhưng nàng vẫn sinh ra một chút phản ứng sinh lý. Giờ phút này, chiếc quần lót Lace của nàng đã ướt nhẹp.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của nàng hơi đỏ, vội vàng thay quần lót mới.
…………………………………………� �…..
…………………………………………� �…..
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu sáng, Bạch Mi đạo nhân trong bộ áo bào màu trắng, một mình đứng trên ngọn núi Thái Dương.
Mí mắt Bạch Mi đạo nhân hơi buông thong xuống, lẳng lặng nhìn một cái đầm nước bên trong sơn cốc.
Cứ như vậy, ước chừng nhìn hơn hai canh giờ.
Trong đêm tối, những ánh sao đêm chiếu sáng xuống mặt hồ tạo thành một tử vi tinh. Trên bầu trờ bao la yên tĩnh dường như cảm nhận được một dự cảm bất an.
Chẳng biết từ lúc nào, một ngôi sao màu đỏ xuất hiện, bên cạnh tử vi tinh, hơn nữa chậm rãi di động vào trong tử vi tinh, phía sau còn kéo theo chút ánh sáng mờ mờ.
Bộ râu dài của Bạch Mi đạo nhân chợt run rẩy, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi nhìn lên bầu trời. Thầm nghĩ ngôi sao đỏ như mau này đã muốn sử đỏi tử vi tinh.
- Haiz, tai nạn là điều không thể nào tránh khỏi… Cũng không biết năm lệnh chủ Phương Thiên Địa chừng nào mới trở về?
Bạch Mi đạo nhân thở dài.
- Hắc Minh ơi Hắc Minh. Nếu ngươi có thể bỏ qua hiềm khích trước kia giữa chúng ta, có lẽ giờ không cần đến năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, chúng ta cũng có thể ngăn cản Đại Vu… Nhưng tại sao ngươi lại cố chấp như vậy…
Bạch Mi đạo nhân thì thào tự nói.
Sau một lát, thân ảnh của hắn đột nhiên tiêu thất.
…………………………
…………………………
Sáng sớm, sau khi Tuyết Cơ tỉnh ngủ, tinh thần sảng khoái, nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, hít thở một chút không khí buổi sáng. Lúc này nàng cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng.
Cảnh giới tăng lên, nàng không chỉ có lực lượng cường đại, mà tâm thần cũng vô cùng cường đại. Giờ phút này, tâm thần của nàng có thể trài rộng trên phạm vi trăm dặm.
Sau mấy phút, nàng bắt đầu về phòng rửa mặt chải đầu.
Sau khi xong việc, nàng tới chỗ ở của đệ tử Đường Hương Hương.
Khi đến nơi, nàng thấy Lữ Minh giống ngư môn thần bảo hộ tại cửa.
- Aiz…
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tuyết Cơ đi tới nói:
- Lữ Minh, ngươi về phòng đi… Có phải ngươi đứng ở đây cả một đêm không có nghỉ ngơi…
- Không có việc gì…
Làm thủ vệ cho Đường Hương Hương, Lữ Minh hoàn toàn không biết mệt mỏi. Ngược lại hắn còn cảm giác vui mừng trong lòng.
Có thể làm chút chuyện cho nữ nhân mình yêu thích, là vinh hạnh của hắn.
- Trở về đi, ta cùng Hương Hương ra ngoài có chút chuyện. Nơi này tạm thời không cần ngươi nữa.
Tuyết Cơ nói.
- Vâng.
Lữ Minh thấy Tuyết Cơ kiên trì muốn mình rời khỏi, tất nhiên không thể mặt dày mà ở lại.
Đợi cho Lữ Minh đi rồi, Tuyết Cơ liền gõ cửa phòng.
Một lát sau, Đường Hương Hương mở cửa phòng ra, mời sư tôn vào trong.
- Hương Hương, hài tử Lữ Minh này rất đáng thương. Nếu con không thích cậu ta, liền nói rõ ràng với cậu ta. Đừng bắt cậu ta canh gác cho con bên ngoài, như vậy không tốt.
Tuyết Cơ nói.
- Vâng, con biết.
Đường Hương Hương gật đầu:
- Con đang định nói rõ ràng với anh ta, con đối với anh ta không có bất kỳ cảm giác nào. Hơn nữa, con cũng không thể yêu đương.
- Hương Hương, con nói thật cho ta. Rốt cuộc con có nhớ được chuyện giữa con và tiểu Vũ.
Tuyết Cơ trầm giọng hỏi:
- Ta cảm giác được trong nội tâm của con rất thống khổ, con đang cố gắng dấu diếm cái gì đó…
- Sư tôn…
Đường Hương Hương há hốc mồm nhưng không biết nói cái gì cho tốt.
- Hương Hương. Sư tôn không miễn cưỡng con. Nếu con không muốn nói, sư tôn cũng không ép con. Sư tôn cũng muốn nói với con, nếu như việc con cần sư tôn có thể giúp đỡ, con cũng đừng ngượng ngùng mở miệng. Con tuy rằng chỉ là đệ tử của ta, nhưng từng ấy năm, ta luôn coi con như con gái của mình. Ta thật sự không muốn con phải chịu bất kỳ sự ủy khuất nào.
Tuyết Cơ trầm ngâm nói.
- Sư tôn.
Đường Hương Hương nhào vào trong lòng Tuyết Cơ, ô ô khóc lên.
- Khóc đi, hài tử, có cái gì ủy khuất cứ khóc đi, ta biết trong lòng con rất khổ…
Tuyết Cơ ôm lấy Đường Hương Hương, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng:
- Hài tử, có ủy khuất gì con cứ nói ra, ta sẽ thay con làm chủ…
Đường Hương Hương khóc một hồi, ngẩng đầu nhìn Tuyết Cơ, nghiêm túc nói:
- Sư tôn, con không có quên anh Vũ. Yên hận tình cừu con đều không có quên.
- Thì ra là thế.
Tuyết Cơ ngạc nhiên nói:
- Tuy rằng ta sớm có cảm giác như thế, nhưng ta không dám khẳng định. Hương Hương, tại sao con lại làm được như vậy?
- Là tổ sư.
Đường Hương Hương nói:
- Bạch Mi tổ sư cho con Hộ Tâm Liên, con sử dụng Hộ Tâm Liên bảo vệ tâm thần, tâm mạch. Cho nên khi con tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, con không có quên thất tình lục dục. Sau khi xuất quan, mọi chuyện cần thiết con đều nhớ rõ, nhưng con không dám thừa nhận…
- Vì sao?
Tuyết Cơ kỳ quái hỏi.
- Vô Tình Thiên Đạo của con chưa đại thành, con phải trốn tránh thất tình lục dục nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Lần trước con đã báo gia cừu, khiến cho tâm tình bình phục rất nhiều. Nhưng uy hiếp lớn nhất với con là tình yêu, nên con luôn luôn trốn tránh.
Đường Hương Hương nói:
- Sở dĩ con cam chịu Lữ Minh ở bên cạnh con, là vì trốn tránh anh Vũ.
- Con hi vọng dùng việc này để chặt đứt ý niệm trong đầu Long Vũ?
Tuyết Cơ thở dài một tiếng:
- Thực sự là làm khó con…
- Nhưng chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
Tuyết Cơ hỏi:
- Hay là hai đứa cả đời đều phải như vậy? Ta biết con không thể nào quên được tiểu Vũ.
- Vâng…
Âm thanh Đường Hương Hương có chút nghẹn ngào:
- Đây mới là thống khổ nhất.Con cố quên nhưng không thể quên được. Con thực sự muốn phát điên rồi.
- Đương nhiên, cũng hoàn toàn không phải không có cách nào.
Đường Hương Hương nói:
- Cảnh giới cao nhất của Vô Tình Thiên Đạo là hữu tình. Bởi vì hữu tình mới là bản chất của vô tình. Chỉ tới lúc đó, con mới không lo sợ tẩu hỏa nhập ma.
- Con phải đợi cho tới khi nào?
Tuyết Cơ hỏi.
- Con không biết.
Đường Hương Hương trả lời:
- Từ quan điểm của ta, với tiến độ tu luyện này có thể là mười năm, trăm năm hoặc lâu hơn nữa.
- Lâu như vậy sao?
Tuyết Cơ cau mày:
- Hương Hương, ta thấy như vậy thực sự không được. Không bằng con đem tình huống nói với tiểu Vũ. Tại Huyền Cảnh tiểu Vũ có quen nhiều bằng hữu, có lẽ sẽ có biện pháp giải quyết.
- Không được.
Đường Hương Hương nói:
- Khi không tuyệt đối nắm chắc, con không thể nào nói cho anh ấy biết. Nếu không đến lúc đó chỉ rước thêm thống khổ. Sư tôn, hi vọng người có thể tiếp tục giữ bí mật cho con.
- Được…
Tuyết Cơ nghiêm túc gật đầu, vỗ về trán đệ tử, đau lòng nói:
- Thực sự làm khó cho con…
……………………………..
……………………………..
Trên đường trở về, Lữ Minh gặp Long Vũ. Long Vũ chủ động chào hỏi hắn:
- Đại sư huynh, sớm như vậy huynh đã rời giường.
- Khụ khụ…
Lữ Minh khẽ cười một tiếng, dừng bước nói:
- Tiểu Vũ, không phải là rời giường, mà là chuẩn bị đi ngủ.
- Vậy à? Đệ đã biết, nhất định là sư tổ an bài cho huynh nhiệm vụ đúng không? Vì đại hội tu đạo sắp bắt đầu, huynh bận rộn một chút cũng không khó hiểu…
Long Vũ cười nói.
- Không phải.
Lữ Minh giống như cố ý nói:
- Tối hôm qua ta thay tiểu sư muội thủ vệ… Mặc dù là mệt mỏi nhưng tâm lý cũng khoái trá.
- Vậy à.
Long Vũ nghe vậy, sắc mặt có chút hơi đổi. Không biết tại sao, khi nghe lời đó trong lòng hắn thực sự không thoải mái.
Dừng một chút, hắn đột nhiên hỏi:
- Đại sư huynh, huynh cùng với tiểu sư muội thế nào?
- Thế nào cái gì?
Lữ Minh biết rõ còn hỏi đểu.
- Ha ha a…
Long Vũ cười khan một tiếng:
- Ý của đệ là, huynh không phải là một mực theo đuổi tiểu sư muội hay sao? Tình huống thế nào?
- Kết quả không tệ…
Lữ Minh cười nói:
- Trải qua thời gian phi thường cố gắng, ta xem ra tiểu sư muội đã dần dần chấp nhận ta.
- Vậy sao? Như vậy xin chúc mừng huynh…
Long Vũ có chút khẩu thị tâm phi.
- Tiểu Vũ, thực xin lỗi.
Lữ Minh đột nhiên xin lỗi nói:
- Ta biết, trước kia đệ cùng tiểu sư muội có quan hệ không tệ. Nếu không phải tiểu sư muội tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, có lẽ hiện giờ hai người đã là một đôi. Nhưng là hiện giờ… Đệ cũng biết, tiểu sư muội hoàn toàn không nhớ rõ sự tình trước kia của hai người. Hơn nữa còn không có bất kỳ hảo cảm nào với đệ. Nếu không, là sư huynh như ta sẽ không cướp mất hi vọng của đệ, mong đệ hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.