Đặc Thù Không Gian

Chương 94: Thi Nhân hoài nghi mẫu thân




Thi Nhân nghe vậy, do dự một chút, sau đó kéo Long Vũ đi vài bước, thấp giọng hỏi:
- Anh Vũ, anh nói người này có phải là tình nhân của cha anh không?
- Em nói rõ ràng một chút đi?
Long Vũ hỏi.
Thi Nhân phân tích nói:
- Anh xem, bà ta mất đi ký ức, nhưng vẫn cố tình nhớ đến bộ dáng của cha anh. Như vậy có nghĩa là gì?
- Có nghĩa là sao?
Long Vũ hỏi.
- Anh không phải là phụ nữ, anh không hiểu.
Thi Nhân nói:
- Trong tình huống bình thường, một người phụ nữ có thể nhớ kỹ người đàn ông đó, có nghĩa là người đó rất yêu người đàn ông kia, đương nhiên, cũng có thể ra rất hận. Ví dụ như người đàn bà này hư hư thực thực yêu thầm cha anh, thì trong lòng bà ta chính là hận. Trong lòng bà ta vô cùng căm hận cha anh, mới có thể nhớ kỹ cha anh.
- Được rồi. Em hỏi lại anh. Có thứ gì lại làm cho một người phụ nữ có thể oán hận sâu sắc đến như thế?
Thi Nhân hỏi.
- Tình yêu.
Lần này Long Vũ trả lời:
- Chỉ có tình yêu mới có thể khắc cốt ghi tâm một người phụ nữ nhớ kỹ một người đàn ông.
- Đúng rồi. Chính xác là như thế.
Thi Nhân nói:
- Cho nên, em đoán bà ta là tình nhân của cha anh.
Nói tới đây, Thi Nhân rõ ràng nói:
- Em thấy, thói phong lưu của anh chính là di truyền từ cha anh.
Long Vũ xấu hổ, đỏ mặt cười nói:
- Thi Nhân, việc này chỉ là phỏng đoán của chúng ta. Để xem tình huống chính xác thế nào, chúng ta phải cẩn thận phân biệt.
- Đúng rồi. Bà ấy tên là gì?
Long Vũ đột nhiên hỏi.
- Không biết.
Thi Nhân cười nói:
- Anh không có nói, em quên không hỏi. Chính bà ấy còn không có chủ động nói.
- Tôi không có tên. Tôi mất ký ức. Nhưng mà tôi tự gọi mình một cái tên là Thi Ý.
Người phụ nữ nói.
- Thi Ý?
Thi Nhân mỉm cười nói:
- Có người không biết còn cho rằng tôi và bà là chị em đấy.
Mã Hiểu Mai âm thầm ngẫm nghĩ. Bây giờ còn chưa là chị em, nhưng tương lai thì có trời mới biết. Long Vũ con hàng đại dê già này. Chẳng có cái gì tốt, duy chỉ có đi câu dẫn phụ nữ. Hắn mà cự tuyệt tình yêu của phụ nữ thì thế gian không còn tình yêu.
- Thi Ý…
Tuy rằng cảm thấy có chút quái lạ. Nhưng mà Long Vũ kêu tên nàng:
- Thi Ý. Cùng chúng tôi vào trong. Không quan tâm bà cùng cha tôi rốt cuộc xảy ra vấn đề gì. Trước tiên cứ tìm cha tôi trước đã, được không?
Thi Ý nhìn về phía Long Vũ, gật đầu:
- Tôi cũng có ý này. Nếu không tôi cũng không theo tỷ tỷ này tới.
- Tỷ tỷ?
Long Vũ nhìn diện mạo hai người, kỳ thực Thi Nhân còn trẻ hơn mấy tuổi.
Thi Ý cười nói:
- Thi Nhân là cung chủ Phượng tộc, cô ấy tuổi còn lớn hơn tôi, không cần kinh ngạc.
- Vậy à.
Long Vũ cười thầm trong lòng, nghĩ mình quả hơi ngốc.
- Thi Ý, như vậy đi, nếu ở đây mấy ngày mà không có tin tức gì, tôi mang bà tới Huyền Linh Thiên. Tôi nghĩ sẽ giới thiệu chị Tuyết Cơ cho bà biết.
Long Vũ cảm thấy Thi Ý có phải là mẹ của mình hay không, tốt nhất là để cho Tuyết Cơ phân biệt.
Thi Ý sờ sờ trán nói:
- Cũng được…
Dừng một chút, trên môi Thi Ý mỉm cười nói:
- Cậu cảm thấy rằng tôi là người thân của cậu?
Long Vũ không nói gì, chỉ mỉm cười.
……………………………….
……………………………….
Sau đó, mọi người liền tiến vào bên trong Thiên Đường. Vừa bước vào bên trong, liền thấy một nam tử anh tuấn đang ngồi ở ghế trên. Lúc nhìn thấy Long Vũ tiến lại, trên khóe miệng người nọ mỉm cười.
- Là ngươi?
Long Vũ giật mình kinh hãi. Người này không phải ai xa lạ, chính là Hắc Thiên Ma Thần. Lúc trước Hắc Thiên Ma Thần từng nói, hắn sẽ tìm Long Vũ. Long Vũ còn tưởng rằng đó là câu nói đùa, nhưng nhìn tình huống hiện tại, quả nhiên là thật.
- Là ta.
Hắc Thiên Ma Thần cười nói:
- Ta tới ngồi một chút, chẳng lẽ ngươi không chào đón ta sao?
- Ngươi muốn thế nào?
Long Vũ âm thầm đề phòng.
- Ngươi không cần căng thẳng…
Sau đó hắn đưa mắt nhìn ba cô gái phía sau Long Vũ, mỉm cười:
- Đứa nhỏ này diễm phúc không tệ.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Thi Ý không biết Hắc Thiên Ma Thần. Người không biết thì không sợ, nàng lạnh lùng nói:
- Ngươi không được nói bậy, cẩn thận ta cắt đầu lưỡi của ngươi.
- Ha ha...
Đối với Thi Ý vô lễ, Hắc Thiên Ma Thần cũng chỉ cười cười, ánh mắt nhìn Long Vũ:
- Nữ nhân của ngươi không tệ, có ý tứ...
- Người này không phải.
Long Vũ phủ nhận nói.
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Việc này có cái gì phải xấu hổ.
Hắc Thiên Ma Thần nói:
- Nhóc con ngươi lần trước vì một cô gái mà dám liều mạng với ta, đủ để chứng minh ngươi là một người đàn ông chân chính.
- Thật sự là không phải.
Đối với Thi Ý, Long Vũ không dám có một ý niệm nào trong đầu. Bà chị cả này còn không biết có phải là mẹ của mình hay không đây.
- Hiểu Mai, em mang Thi Ý rời đi trước.
Thi Nhân lo lắng Thi Ý làm ra sự việc gì, vội vàng sai khiến Mã Hiểu Mai mang Thi Ý rời đi.
Mã Hiểu Mai tất nhiên nhận ra Hắc Thiên Ma Thần. Nhưng giờ phút này nàng cũng không dám nói gì. Lệnh chủ Phương Thiên Địa, cũng có thể coi là chúa tể Huyền Cảnh.
Nàng vội vàng mang Thi Ý rời đi, nhưng trong lòng nàng có chút lo lắng cho Long Vũ. Sợ Hắc Thiên Ma Thần tới gây khó dễ cho hắn.
- Hắc Thiên lệnh chủ, không biết ngài đại giá quang lâm rốt cuộc là có chuyện gì?
Long Vũ tùy tiện ngồi bên cạnh Hắc Thiên Ma Thần, nhìn đểu hắn một cái hỏi.
Thi Nhân đứng bên cạnh Long Vũ, hết sức đề phòng.
- Không cần phải khẩn trương.
Hắc Thiên Ma Thần mỉm cười:
- Ta mang theo thiện ý tới. Ta cũng muốn nói với các ngươi, ta muốn gia nhập Thiên Đường.
Lời vừa nói ra, Long Vũ cùng Thi Nhân lập tức ngây người.
Nhất là Thi Nhân, nàng cảm thấy đây quả là một chuyện nực cười. Hắc Thiên Ma Thần là người như thế nào, lại làm ra hành động như vậy? Nhưng nói Hắc Thiên Ma Thần có âm mưu gì, cũng không đúng. Lấy thực lực của Hắc Thiên Ma Thần đối với Long Vũ, căn bản không cần sử dụng âm mưu.
- Không nên hoài nghi thiện ý của ta.
Hắc Thiên Ma Thần mỉm cười nói với Long Vũ:
- Còn nhớ rõ lúc trước ta nói với ngươi cái gì sao? Ta cảm thấy nhàm chán, mà ngươi lại là một thằng nhóc thú vị. Vì vậy ta hi vọng có thể từ ngươi làm cho ta có chút niềm vui.
- Là sao?
Long Vũ giương giọng hỏi:
- Ngươi muốn làm hội trưởng?
- Ngươi cảm thấy là như vậy?
Hắc Thiên Ma Thần khinh thường nói:
- Ta đường đường là lệnh chủ Dục Giới, tại sao lại phải làm hội trưởng. Ta tới đây, chủ yếu là từ trên người ngươi tìm kiếm chút thú vui. Mà ta sở dĩ lựa chọn gia nhập Thiên Đường, lý do cũng chỉ là do ngươi.
- Như vậy à.
Long Vũ dừng một chút, nói:
- Vậy ngươi làm hội trưởng vinh dự của Thiên Đường được không?
- Không thành vấn đề.
Hắc Thiên gật đầu đáp ứng.
- Nhưng ngươi cũng không thể ngồi không ở Thiên Đường.
Long Vũ can đảm nói.
Ta hiểu ý tứ của ngươi.
Hắc Thiên Ma Thần cười cười:
- Nếu ta cảm thấy cần phải xuất thủ, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nói tới đây, Hắc Thiên Ma Thần cười cười:
- Nếu ngươi trở về thế giới sự thật nhớ liên hệ cho ta, ta cũng muốn tới đó dạo chơi.
Nghe Hắc Thiên Ma Thần nói như vậy, trong lòng Long Vũ căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Ngươi không phải là có âm mưu gì sao? Ngươi tới đây, mục đính là muốn đi tới thế giới sự thật?
- Ha ha…
Hắc Thiên Ma Thần khinh thường cười:
- Kết giới Cửu Đỉnh đối với ta vô dụng. Chỉ cần ta muốn, tùy tiện có thể từ Huyền Cảnh đi tới thế giới sự thật. Chỉ là tại đó ta không quen biết ai, không ai dẫn ta đi tán gái. Thấy ngươi có nhiều cô em theo như thế này, ta muốn ngươi dẫn ta đi giới thiệu cho ta một em.
- Nếu như vậy, ta đồng ý. Nhưng mà gái gú thì tự ngươi đi tìm, ta không quản. Còn nữa, tại thế giới sự thật ngươi không được thương tổn người.
Long Vũ nói.
- Ha ha...
Hắc Thiên Ma Thần cười cười, sau đó biến mất không thấy.
……………………………
……………………………
Đợi Hắc Thiên Ma Thần rời đi, Thi Nhân mở miệng nói:
- Anh Vũ, anh thấy thế nào?
- Không biết.
Long Vũ nói:
- Phúc Bá cùng Hắc Thiên trước kia có quen biết. Ông ta nói người này ba phần chánh bảy phần tà. Cứ có việc gì thích là hắn ta làm, không quản đúng sai.
- Tóm lại phải cẩn thận một chút.
Thi Nhân dặn dò:
- Mấy ngày này, anh phải cận thận một chút. Tốt nhất… Tốt nhất là không được rời xa em. Tuy rằng em không phải là đối thủ của Hắc Thiên. Nhưng chỉ cần có em bên cạnh, hắn muốn xuống tay với anh cũng không dễ dàng…
Thi Nhân dù sao cũng từng là người cạnh tranh chức vị Phượng Hậu, có thể thấy được tu vi của nàng không tầm thường. Về phần cảnh giới của nàng, Long Vũ cũng không thể hiểu thấu.
Buổi chiều tối, Thi Nhân chủ động gạ Long Vũ tắm uyên ương. Sau khi tiến vào phòng tắm, Thi Nhân chủ động hầu hạ Long Vũ. Long Vũ không mảnh vải che thân nằm trong bồn tắm, hưởng thụ cảm giác thư giãn của nước ấm.
Thi Nhân chỉ quấn khăn tắm, lộ ra một mảng thịt lớn trắng nõn. Nàng ôn nhu tỉ mỉ lau rửa thân thể Long Vũ, trên mặt tràn đầy nhu tình.
- Thi Nhân, cách xa lâu như vậy, em có nhớ anh không?
Long Vũ thoải mái nằm, chìa tay phải vuốt ve cặp mông trắng ngần của Thi Nhân, ôn nhu hỏi.
Thi Nhân cảm nhận được bàn tay Long Vũ đang vuốt ve bờ mông của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ. Nàng dễ thương liếc Long Vũ một cái, yêu mị nói:
- Không nhớ.
Long Vũ trêu đùa:
- Thật sự?
Tay phải càng lúc càng hỗn loạn.
Thi Nhân đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói:
- Được rồi, người ta cả ngày cả đêm đều nhớ đến anh.
Thanh âm thẹn thùng nhưng đầy nhu tình.
Long Vũ nghe vậy, trong lòng tê dại, xấu xa cười:
- Thi Nhân, vào trong này cùng nhau tắm.
Thi Nhân xấu hổ nói:
- Đợi một lát nữa, em giúp anh lau người.
- Đem cả cây gậy của anh rửa một chút.
Long Vũ nói xong, đứng thẳng dậy. Vật giữa hai chân lúc này đã thẳng cứng.
Sắc mặt Thi Nhân hơi đỏ, nhưng vẫn đưa tay vuốt ve nó, cẩn thận lau chùi. Trong miệng Long Vũ phát ra tiếng rên nhẹ sảng khoái.
Dừng một chút, Long Vũ trêu đùa:
- Thi Nhân, em đã động xuân tâm, không cần giả bộ, cùng nhau vào trong này để cho anh yêu thương em.
Thi Nhân mặt đỏ bừng, nói:
- Chán ghét. Người ta chỉ muốn tắm rửa cho anh, làm hết bổn phận của một bà vợ thôi.
Tuy là nói như vậy, nhưng nàng đã cùng chung đụng với Long Vũ từ lâu. Đôi mắt xinh đẹp không tự chủ được nhìn chằm chằm vào thằng nhỏ của hắn. Trong lòng nhộn nhạo, khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng trong vô cùng đáng yêu.
Long Vũ cười hắc hắc, một tay kéo nàng vào lòng, tham lam mút lấy đôi môi Thi Nhân.
Thi Nhân đã động tình, nhiệt liệt đáp ứng lại hành động của Long Vũ. Thân thể mềm mại không ngừng giãy dụa trong lòng Long Vũ.
Long Vũ tham lam ngửi mùi thơm của nàng, một bên vuốt ve bầu ngực đã săn cứng. Thi Nhân bị động tác của Long Vũ làm cho khó chịu, trong miệng không kiềm chế được mà phát ra tiếng rên khẽ.
Long Vũ xấu xa cười, cúi đầu hôn lấy hai nhúm đỏ trước ngực nàng. Thi Nhân uốn éo, gắt gao ôm Long Vũ. Nàng vừa thở dốc vừa hỏi:
- Anh Vũ, anh nói cho em biết. Ngày đó anh cùng mẹ em đã xảy ra chuyện gì?
Long Vũ đang tham lam ngậm ngọc trong miệng, không ngừng mút vào. Một bên mơ hồ nói:
- Không làm gì cả.
Thi Nhân không có hỏi nhiều, dưới động tác của Long Vũ nàng không ngừng thở dốc. Long Vũ thấy Thi Nhân đã động xuân tình, lập tức kéo nàng lên, để cho cặp mông trắng nõn hơi nhếch lên.
Khuôn mặt Thi Nhân đỏ bừng, rên rỉ một tiếng nói:
- Anh Vũ, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đấy?
- Em có ý gì?
Long Vũ nói.
- Anh không nói thật với em…
Thi Nhân nói xong, trên khuôn mặt xấu hổ, lẳng lặng đợi Long Vũ tiến vào.
Tư thế của nàng làm cho Long Vũ vô cùng hưng phấn. Hắn đứng ở phía sau Thi Nhân, vuốt ve bờ mông trăng mịn, sau đó duỗi tay tách nụ hoa ướt át của nàng. Toàn bộ đóa hoa hiện ra trước mắt Long Vũ.
Hắn hai tay nắm giữ bờ mông đầy đặn của nàng, vừa dùng một chút lực, cây thương của Long Vũ đã tiến sâu vào cơ thể nàng.
Cảm giác tê dại tràn khắp cơ thể Thi Nhân, nàng không ngừng uốn éo rên rỉ.
Thi Nhân có một đoạn thời gian không quan hệ cùng với Long Vũ, trong lòng rất mong nhớ. Giờ phút này, dưới các động tác cuồng nhiệt của Long Vũ, thân thể của nàng không ngừng run rẩy, không nén được lại phát ra tiếng rên rỉ.
- Thi Nhân… Thoải mái không?
Long Vũ thở hổn hển, khiêu khích hỏi Thi Nhân.
- Thoải mái.
Thi Nhân hai tay chống lên trên tường. Hai bầu vú theo va chạm của Long Vũ không ngừng đong đưa, trên mặt tràn đầy hưng phấn đỏ bừng.
- Anh Vũ, Phượng Hoàng Chiến Giáp của mẹ em sao lại ở trên người anh?
Thi Nhân đột nhiên hỏi một câu.
Trong lòng Long Vũ kêu không tốt, trong lòng căng thẳng, lập tức liền tiết khí. Chất dịch nóng bỏng mạnh mẽ phun vào trong người Thi Nhân, thân thể tê dại.
Hai người đều đạt đến trạng thái sung sướng.
Sau đó, hai người ra khỏi bồn tắm, Thi Nhân cảm giác thân thể mình mềm nhũn, nhào vào trong lòng nam nhân, có chút thâm ý nói:
- Phượng Hoàng Chiến Giáp của mẹ là vật bất ly thân, lúc trước bà ấy bế quan, em từng yêu cầu, nhưng mà mẹ không cho em. Nay bỗng nhiên lại bỏ cho anh.
- Việc này.
Long Vũ cũng không biết phải giải thích ra sao? Hắn cũng không biết Thi Nhân muốn làm cái gì? Hoặc là nàng lúc này đang nghi mình cùng Dao có quan hệ bất chính.
Dù sao Phượng Hoàng Chiến Giáp chính là y phục trên người Dao.
- Là mẹ của em cấp cho anh.
Long Vũ thản nhiên nói:
- Thi Nhân, anh thực sự không biết Phượng Hoàng Chiến Giáp trân quý như vậy. Anh nghĩ Dao bá mẫu cho anh Phượng Hoàng Chiến Giáp, chính là để phòng thân.
- Phì…
Thi Nhân lập tức nở nụ cười, duỗi tay điểm một chỉ trên trán hắn nói:
- Thật mệt với anh. Phượng Hoàng Chiến Giáp nhất định là để cho anh phòng thân. Anh cho nó là tín vật đính ước à?
- Khụ khụ…
Long Vũ vội vàng nói:
- Có người nói mẹ mình như vậy sao?
- Hừ.
Thi Nhân khẽ cười một tiếng nói:
- Mẹ của em, tất nhiên trong lòng em rõ ràng. Mấy ngày trước, mẹ em luôn luôn ở đây.
Long Vũ cảm thấy có chút xấu hổ.
Hóa ra là Thi Nhân cũng biết.
Nhìn bộ dáng của Thi Nhân, dường như nàng đã hoài nghi quan hệ giữa hắn và mẹ của nàng.
Nghĩ đến đây, Long Vũ ngẩng đầu hỏi:
- Thi Nhân, anh thấy câu hỏi của em có chút lạ. Em sẽ không cảm thấy anh cùng Dao bá mẫu có quan hệ bất chính đó chứ?
- Anh nói bậy bạ gì đó?
Thi Nhân trừng mắt nhìn Long Vũ, lập tức tức giận mắng:
- Anh nói hưu nói vượn gì thế… Ý của em là, mẹ em đối với anh rất tốt. Sau này không cho anh nói xấu sau lưng bà ấy…
- Okie, anh biết.
Long Vũ nghe vậy, biết Thi Nhân nghĩ một đằng nói một nẻo. Hắn cũng không ngu mà hỏi nhiều. Hai người sau đó rửa sạch sẽ cơ thể, trần chuồng chui vào trong chăn. Thi Nhân đột nhiên can đảm đề nghị gọi Mã Hiểu Mai vào, ba người cùng ngủ.
Đối với đề nghị của Thi Nhân, Long Vũ thật sự có chút mong muốn như vậy. Thời gian trước kia, nhất long song phượng cũng không phải là chưa từng xảy ra. Trước đây, tại thế giới sự thật, Hàn Duyệt và Mã Hiểu Mai từng cùng hắn vui vẻ. Cái mùi vị kia, thực không chê vào đâu được.
- Bang bang.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó âm thanh thản nhiên của Mã Hiểu Mai:
- Anh Vũ, anh ngủ chưa? Em có thể đi vào được không?
Thi Nhân lập tức nở nụ cười:
- Hiểu Mai vào đi, bọn chị vừa nhắc đến em.
- Vâng.
Thi Nhân vừa dứt lời, Mã Hiểu Mai liền đẩy cửa đi vào, khuôn mặt có chút hồng. Nhìn bộ dáng của nàng, hẳn nàng đã biết Long Vũ cùng Thi Nhân một chỗ.
- Hiểu Mai, lên đây đi…
Long Vũ cười cười, dắt Mã Hiểu Mai lên giường. Còn Thi Nhân nhếch người, để cho Mã Hiểu Mai nằm bên phải Long Vũ.
Sau khi chui vào trong chăn, tim Mã Hiểu Mai đập nhanh hơn, đối với hành vi can đảm của mình, giờ nàng nghĩ lại vẫn còn sợ. Nhưng mà trước mắt nàng cũng không bất chấp nhiều. Các phương diện của Thi Nhân đều xuất chúng hơn nàng. Nếu nàng không chủ động, tướng quân ưu tú của nàng sẽ bị Thi Nhân khuân đi mất.
Nói tóm lại, Mã Hiểu Mai chủ động là vì bảo vệ địa vị của mình trong lòng nam nhân, cũng như thỏa mãn vấn đề sinh lý.
Phượng Hoàng vốn râm. Thân là hoàng tộc, Thi Nhân cũng không ngoại lệ. Đây là lần đầu nàng chơi trò nhất long song phượng, nên có chút hứng thú. Thậm chí nàng đã muốn cùng Long Vũ quấn lại với nhau.
Chứng kiến Thi Nhân lúc bình thường đoan trang cao quý, lúc này lại tràn đầy yêu mị, ánh mắt mê ly. Mã Hiểu Mai có chút kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng kích thích.
Khuôn mặt Mã Hiểu Mai đỏ bừng, ánh mắt liếc nhìn hành động của Long Vũ cùng Thi Nhân. Bất tri bất giác, đôi tay nhỏ bé của nàng đã luồn xuống phía bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.