Đặc Thù Không Gian

Chương 81: Hai vị cường giả giằng co




Long Vũ nhún vai, thả lỏng hai tay nói:
- Thật xin lỗi, ta không thể tiết lộ... Ít nhất bây giờ ta không thể nói cho ngươi biết chuyenj gì, tương lai thì có thể... Sau khi ta đã giúp đỡ ngươi xong.
- Là Huyết Anh Đại Đế?
Thiên Nguyên suy nghĩ đến vẹo đầu, đưa ra một câu hỏi.
- Thật xin lỗi, thật sự ta không thể nói…
Long Vũ xua tay nói:
- Ngươi cũng đừng có hỏi, tóm lại là ta nhận ủy thác của người khác. Nếu không, ngươi nghĩ thử xem ta sẽ quan tâm đến chuyện của ngươi hay sao?
- Cho dù ngươi không nói, bỏ đi, ta cũng sẽ không nhận trợ giúp của ngươi.
Thiên Nguyên nói.
- Vậy cũng tốt!
Long Vũ hừ nhẹ một tiếng nói:
- Nếu ngươi không nhận sự sợ giúp kia của ta, cũng tốt, như vậy thì đỡ đi phiền toái cho ta. Đồng thời cũng thỏa mãn được tâm nguyện của ta.
- Đợi đã...
Thiên Nguyên đột nhiên mở miệng nói:
- Long Vũ ngươi nhận ủy thác của người khác, sẽ phải cố gắng thực hiện. Hơn nữa ta còn chưa biết cuối cùng là kẻ nào muốn giúp ta.
- Ý ngươi là sao? Ngươi thay đổi chủ ý sao?
Long Vũ hỏi.
- Đúng!
Thiên Nguyên nghiêm túc gật đầu:
- Ta sẽ theo sự sắp đặt của ngươi... Ngươi nói thế nào ta sẽ nghe thế ấy…
- Tốt lắm!
Long Vũ cười nói:
- Từ ngày mai trở đi, ngươi sẽ hóa thân vào người bình thường, đi đến thế giới hiện thực cảm nhận cuộc sống đi. Ta hy vọng nó sẽ có ích lợi cho ngươi.
- Đúng rồi! Tí nữa thì quên nói cho ngươi biết. Để đam bảo cho sự an toàn của người thường ở thế giới hiện thực, ta sẽ tạm thời phong ấn lực lượng của ngươi...
Long Vũ nói.
- Không được!
Thiên Nguyên quả quyết cự tuyệt:
- Nếu mất đi lực lượng, ta khác nào là đối tượng để mọi người chém giết? Điều này ta không đồng ý. Ta hy vọng có thể để lại lực lượng cho ta, nhưng ta sẽ không xuất thủ đả thương người thường. Như vậy là được rồi chứ gì?
- Hắc hắc…
Long Vũ cười cười nói:
- Tuy rằng ngươi đã đảm bảo, nhưng đối với nhân phẩm của ngươi, ta cực kỳ nghi ngờ. Ta không tin ngươi, như thế này đi, ta có một phương pháp trung hòa cả hai điều.
- Phương pháp gì?
Thiên Nguyên hỏi.
Long Vũ cúi đầu xuống, sau một lúc trầm tư nói:
- Như thế này đi, ta sẽ dùng quy luật Thiên Đạo trên người của ngươi để hạn chế. Lực lượng của ngươi sẽ không bị phong ấn, nhưng khi ngươi xuống tay với người lương thiện thì lực lượng của ngươi tạm thời bị phong ấn...
- Điều này có thể được.
Thiên Nguyên khinh thường nói:
- Ta hoàn toàn không muốn xuống tay với người thường, Thiên Nguyên ta không đến mức mất phong độ như vậy.
- Chỉ mong là như thế!
Long Vũ cười một tiếng rồi dặn dò:
- Thiên Nguyên, ngươi hãy nghe cho kỹ, đây là cơ hội ta cho ngươi, cũng là ân tình của bằng hữu ngươi. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể quý trọng, không nên cô phụ.
- Không cần ngươi nhắc nhở ta cũng tự biết phải làm như thế nào!
Thiên Nguyên lạnh lùng nói.
- Đúng ròi, còn chuyện này nữa tí thì quên. Chuyện tình của Tôn Thần ngươi cũng đừng quên, tới thám thính thì hãy thám thính đi, đừng để lỡ chuyện.
Long Vũ cười cười:
- Ta là kẻ nhân hậu, sẽ không để cho người khác phải khó xử.
- Cái gì ngươi cũng biết, ngươi cảm thấy ta có thể từ chỗ ngươi biết được cái gì hay sao?
Thiên Nguyên hỏi ngược lại một câu.
- Điều này phải xem chính ngươi...
Long Vũ cười nói:
- Làm cách nào để xử lý, đó là bản lĩnh của ngươi. Đương nhiên việc này ta không muốn nói quá nhiều. Ta chỉ muốn ngươi có thể trải nghiệm cuộc sống của loài người, như vậy ngươi mới hiểu được quy luật của cuộc sống, không làm chuyện gì quá phận.
- Điểm này cũng không cần ngươi phải nhắc.
Nói xong, Thiên Nguyên liền lượn
……………………………..
……………………………..
Sau khi Thiên Nguyên rời đi, cuộc sống Long Vũ trở lại như cũ. Mỗi ngày hắn đều suy nghĩ đến việc làm cho Huyết Anh Đại Đế cùng Quang Minh Tôn Thần tránh được sự giám thị của Thiên Đạo.
Tu vi tăng lên, tinh thần cũng tăng cường.
Nhưng trước mắt cũng không có tí tiến triển gì.
La Lâm vẫn đang bế quan.
Trước mắt cũng không biết rõ tiến độ.
Ngày ước định đến gần, tâm tình của Long Vũ rất buồn bực.
Đường Hương Hương thì luôn bên cạnh hắn để giải ưu phiền trong lòng cho hắn.()
Trong đoạn thời gian này nàng ngày ngày, giờ giờ cùng Long Vũ song tu. Tu vi của nàng cũng có biến hóa rất lớn, trong cơ thể tràn ngập lực lượng
Đến tối, nhìn thấy Long Vũ trong lòng nóng nảy, Đường Hương Hương chủ động tiến vào trong ngực của hắn, nhẹn nhàng, thỏ thẻ nói đầy quyển rũ:
- Anh Vũ, để em giúp anh hạ hỏa nha...
Long Vũ gầm nhẹ một tiếng, ôm chặt những đường cong của Đường Hương Hương vào trong lòng, vài cái nhấc tay đã đem toàn bộ y phục của nàng trút bỏ, bắt đầu mạnh mẽ thảo phạt.
Trong phòng ngay lập tức vang lên những tiếng hoan ái của nam nữ hòa quện vào nhau.
Trong khi giao hoan, hỗn độn nguyên lực trong cơ thể Long Vũ cuồn cuồn tiến vào bên trong Đường Hương Hương. Đôi mắt đẹp của nàng nhắn chặt, dẫn cỗ khí này chậm rãi chảy vào trong kinh mạch của nàng, lưu chuyển đến đan điền, cùng với âm khí của Hương Hương dung hợp lại. Hai người hợp làm một một lúc lâu, sau đó thêm mấy dòng khí từ trong đan điền xuất ra, chạy khắp kinh mạch Đường Hương Hương một lần nữa. Dòng khí này lưu truyền từ nam qua nữ, cứ như vậy tuần hoàn không ngừng.
Khuôn mặt Đường Hương Hương càng lúc càng hồng, thân thể cử động nhấp nhô từng nhịp như sóng triều dâng.
Sau khi năng lượng dung hợp giữa hai người chạy một lượt, chậm rãi trở về đan điền của cả hai. Hai người cảm thấy trong người thoải mái, ở trong đầu có cảm giác minh mẫn, thanh tỉnh lạ thường.
Tâm tình buồn bực của Long Vũ đã tiêu thất, bình thản hơn rất nhiều.
Đường Hương Hương nằm nép sát vào ngực hắn, tay đặt trên ngực hắn vẽ vẽ những vòng tròn vô nghĩa, ôn nhu hỏi:
- Hiện tại đã tốt hơn chưa?
- Uh, Hương Hương, xem ra bây giờ anh không thể thiếu em được rồi...
Đường Hương Hương sẵng giọng nói:
- Là không thể thiếu cơ thể của em chứ gì?
Long Vũ cười nhẹ một tiếng, dùng sức đè lên thân thể mềm mại của nàng nói:
- Em đã nói vậy, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp nữa xem ai thắng ai bại.
Đường Hương Hương kìm lòng không được, lại phát ra tiếng kêu rên rỉ, hai người lại lao vào đại chiến.
Cứ như vậy trải qua hai ngày sau, tâm cảnh của Long Vũ càng trở nên vững vàng.
Ba ngày sau khi Thiên Nguyên tìm đến Long Vũ, đi đến xã hội loài người cảm nhận thế giới. Xét một cách toàn diện, cảm giác của hắn không tệ.
Tuy rẳng chỉ vẻn vẹn ba ngày nhưng sau ba ngày này, hắn thấy được rất nhiều điều, nhiều thứ mà trước đây hắn chưa từng thấy qua.
Trái tim hắn bị khuấy động rất lớn.
Sau nghe nghe Thiên Nguyên kể lại, khóe miệng Long Vũ mỉm cười nói:
- Thế nào? Đề nghị của ta không tệ chứ? Kỳ thật chỉ cần cởi bỏ cái áo thân phận đang mặc trên người, ngươi sẽ còn cảm thụ được nhiều thứ... Có những thứ rất chân thực mà trước giờ ngươi chưa từng có cơ hội cảm thụ.
Thiên Nguyên thấp giọng nói:
- Ta biết...
Một lúc sau, Thiên Nguyên đột nhiên nói:
- Long Vũ, lần này ta quay trở về là muốn ngươi giúp ta phong bế hoàn toàn năng lực bản thân...
Long Vũ gật đầu nói:
- Tốt lắm, ngươi có suy nghĩ này, chắc hẳn đã hiểu rõ những gì ta muốn ngươi cảm thụ rồi phải không?
Thiên Nguyên nói:
- Ta nghĩ ta muốn hoàn toàn thấu hiểu một lần cuộc sống của một con người bình thường...
- Nhân loại luôn được tôn vinh là vạn vật chi vương, ta nghĩ trong chuyện này hẳn nhiên là phải có đạo lý.
Thiên Nguyên nói.
- Không thành vấn đề, ngay bây giờ ta sẽ triệt để phong ấn lực lượng trong cơ thể ngươi...
Long Vũ khẽ cười một tiếng, dùng hỗn độn nguyên lực triệt để phong ấn lực lượng trong cơ thể Thiên Nguyên.
Từ giờ trở về sau, ngoài Long Vũ ra thì không một ai có thể phá giải phong ấn này cho Thiên Nguyên.
Xong việc, Long Vũ cười nhẹ hỏi:
- Ngươi không sợ ta sẽ để ngươi vĩnh viễn là một người bình thường hay sao?
- Ta không sợ…
Thiên Nguyên hổ báo trả lời:
- Ngươi không phải loại người như vậy, hơn nữa, ngươi muốn đối phó ta, tuyệt đối sẽ không dùng cách phiền toái như vậy. Coi như lực lượng của ta tại thời kỳ đỉnh phong, ngươi cũng có thể dễ dàng đối phó ta, không phải vậy sao?
- Nói rất hay.
Long Vũ cười nói:
- Xem như ngươi lợi hại.
- Cám ơn!
Lần đầu tiên Thiên Nguyên nói cảm ơn Long Vũ.
……………………………..
……………………………..
Sau khi Thiên Nguyên rời đi, Đường Hương Hương cũng vừa từ bên ngoài trở về. Nàng nấu cho Long Vũ một bàn đồ ăn hết sức phong phú.
- Anh Vũ, Thiên Nguyên lại đến làm gì vây?
Trên đường đến đây nàng gặp Thiên Nguyên đi ra, hơn nữa Thiên Nguyên còn phá lệ, hướng nàng cười chào hỏi.
Long Vũ từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, hôn lên cổ ngọc của nàng nói:
- Haha, Thiên Nguyên gần đây biểu hiện không tệ... Hôm nay hắn đến đây chủ động yêu cầu anh phong ấn lực lượng trong cơ thể hắn...
- Xem ra kế sách của anh là chính xác...
Đường Hương Hương cười duyên một tiếng nói:
- Thôi đi ăn cơm, mấy ngày rồi chưa ăn tí cơm nào vào bụng. Em đã đặt cho anh một bàn thức ăn lớn, tất cả đều là những thứ anh thích ăn...
Lấy tu vi của Long Vũ hiện tại, không ăn không uống cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ là Long Vũ muốn tận hưởng một chút niềm vui của cuộc sống.
Cho nên, bình thường hắn cũng sẽ để cho nữ nhân của hắn làm đồ ăn để cùng ăn thưởng thức.
Đi vào nhà ăn, nhìn thấy một bàn mỹ vị, Long Vũ hôn lên môi của Đường Hương Hương rồi nói:
- Hương Hương thật tốt!
Đường Hương Hương lui về phía sau nói:
- Ăn nhanh đi, nếu mà còn làm loạn, sau này em sẽ không nấu cho anh ăn nữa.
Long Vũ cười ha ha, liền ngồi xuống gặm lấy gặm để.
Đường Hương Hương cũng ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt chăm chú nhìn nam nhân của mình một cách âu yếm, nhẹ giọng hỏi:
- Ăn ngon không?
Long Vũ vừa ăn vừa nói:
- Uhm, thật ngon, mùi vị rất nòng nọc...
Khóe miệng Đường Hương Hương hiện lên tia cười, không thèm đáp lại lời Long Vũ. Chuyên tâm ngồi nhìn nam nhân của mình đang há to mồm như thuồng luồng lùa đống thức ăn trên bàn vào bụng. Trong lòng nàng đầy ngọt ngào.
Sau khi Long Vũ ăn xong đống mỹ thực, Đường Hương Hương đưa khăn cho hắn lau miệng. Lúc đặt đũa xuống hắn vỗ vỗ bụng, thỏa mãn nói:
- Anh hy vọng từ nay về sau ngày nào cũng được ăn ngon như thế này.
Đường Hương Hương cười nói:
- Chuyện này khó gì, chỉ cần anh đồng ý, ngày nào em cũng sẽ nấu cho anh ăn.
- Em không cảm thấy vất vả sao?
Long Vũ hỏi.
Đường Hương Hương xinh đẹp cười nói:
- Chỉ cần anh thích, em nguyện ngày nào cũng nấu cơm cho anh ăn, có gì gọi là vất vả chứ? Anh Vũ, tuy rằng em là Vu thần nhưng trong lòng em, em tình nguyện làm một người bình thường. Em rất thích trải nghiệm cuộc sống của một con người bình thường.
Long Vũ cười nói:
- Đã không có cách nào làm người bình thường, nhưng chúng ta có thể sống như một người bình thường mà. Không cần đặt nặng mọi chuyện làm gì, cứ để mọi thứ tự nhiên.
Đường Hương Hương khó hiểu nhìn Long Vũ.
Long Vũ nói:
- Sau khi giải quyết toàn bộ chuyện này, anh muốn tiếp tục đến trường đi học…
Đường Hương Hương nói:
- Có thể không?
Long Vũ đi lên phía trước, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng nói:
- Sao lại không thể? Quá trình tu luyện thực ra là đưa chúng ta trở về nguyên trạng. Chúng ta bây giờ vô tình cũng được gọi là thượng vị giả, khác với đám người kia. Rất nhiều ngươi tu đạo đều cấm tình cấm dụng, không giống với chúng ta hiểu được chuyện hoan ái.
Long Vũ cười lớn một tiếng nói:
- Chúng ta bây là là càng làm càng yêu, càng yêu càng mạnh.
- Hương Hương, bằng không chúng ta lại tiếp tục song tu nào.
Long Vũ cười cười cố ý nói:
- Tâm tình của anh hiện tại lại không thể bình tĩnh rồi.
Đường Hương Hương đỏ hồng khuôn mặt:
- Muốn làm thì anh đi mà làm một mình.
Long Vũ cười khan, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, trực tiếp đem thân thể mềm mại của Đường Hương Hương ôm vào trong lòng đem nàng đặt lên giường.
Đường Hương Hương nằm ở trên giường, hai tay chống trên ngực của Long Vũ, nói:
- Anh Vũ, đáp ứng em một việc.
Long Vũ đưa tay tách tay của nàng ra, hướng đôi môi hôn tới.
Đường Hương Hương dùng khuỷu tay che trước ngực nói:
- Lời của em còn chưa nói xong mà.
- Uh, nói đi.
Long Vũ cười nói.
Đường Hương Hương ngừng lại nói:
- Anh Vũ, Nếu anh đi học một lần nữa, để cho em làm bạn học nữ của anh nhé...
Long Vũ nghe vậy, mỉm cười nói:
- Đương nhiên là có thể... Anh cũng muốn như vậy mà.
Trong đôi mắt đẹp của Đường Hương Hương toát ra một tia u buồn, nhẹ giọng nói:
- Hiện tại anh đáp ứng như vậy, nhưng đến lúc đó rồi anh làm được sao? Bên cạnh anh nhiều nữ nhân ưu tú như vây, chưa chắc đã đến lượt em.
Long Vũ hờ hững cười nói:
- Em ghen à?
Trong đôi mắt đẹp của nàng trào ra lệ quang trong suốt. Bỗng nhiên nàng ôm chặt thân hình của Long Vũ. Gương mặt áp sát vào má của hắn ta nói:
- Đáp ứng em, cho em một lời hứa được không?
Long Vũ ôm thật chặt nàng, tay chỉ tay lên trời, nói nhanh ( là cái này này các bợn):
- Cường Thuần Khiết cùng toàn đội Nòng Nọc làm chứng cho ca đấy nhé.(Con hàng này dám xưng ca với ta à)
Đường Hương Hương nói:
- Cám ơn anh, anh Vũ... Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em. Anh cũng biết, với em anh quan trọng hơn tất cả mọi thứ mà.
Cảm nhận được tình yêu sâu sắc của nàng ta dành cho mình, Long Vũ xúc động nhìn Đường Hương Hương.
- Trong lòng ta luôn có một câu: Trong thiên hạ không ai có thể đem chúng ta tách ra. Có nhiều thiếu nữ, nhưng em trong lòng anh là duy nhất, tình cảm của anh dành cho em tuyệt đối không thay đổi, đến chết cũng không thay đổi...
Nghe lời tâm sự của nam nhân, hai giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt tuyệt mỹ làm người ta say mê của Đường Hương Hương.
Long Vũ hướng tới, cẩn thận hôn lên mắt của nàng rồi từ từ chậm rãi hôn lên môi đỏ mọng của nàng.
- Anh Vũ, em yêu anh.
Đường Hương Hương run giọng nói. Sau đó nàng vươn cánh tay ngọc ôm lấy cổ của Long Vũ, đôi môi anh đào chủ động hôn đáp trả hắn.
Long Vũ bị phản ứng của nàng làm cho nóng lên như bị thiêu đốt, thân hình hai người đang quấn chặt lấy nhau như hòa vào làm một.
Đường Hương Hương đối với nam nhân mình yêu không hề e thẹn, biểu hiện cực phóng khoáng, phối hợp với những động tác của Long Vũ, rên rỉ thảm thiết.
……………………………..
……………………………..
Thiên Ngoại Thiên.
- Đại Đế, Tôn Thần đến. Ông ta muốn gặp ngài.
Tại Anh Thần Cung, một đệ tử Thiên Ngoại Thiên tiến lên bẩm báo.
- Để cho ông ta vào đi!
Đại Đế mỉm cười.
Âm thanh vừa dứt, Quang Minh Tôn Thần giống như theo gió mà vào, bước chân ổn định, sắc mặt bình tĩnh bất biến.
Mà Huyết Anh Đại Đế thì chậm rãi xoay người lại. Lẳng lặng nhìn thấy ân nhân của mình, trong mắt dần dần sinh ra ý cười.
- Có chuyện gì? Ngươi biết rằng ta sắp đến?
Quang Minh Tôn Thần có thâm ý hỏi một câu.
Huyết Anh Đại Đế lắc đầu mỉm cười nói:
- Không biết…
Quang Minh Tôn Thần thấy Huyết Anh Đại Đế, sau khi trầm mặc một lát, bỗng nhiên biểu cảm hết sức phức tạp nở nụ cười, có một tia mất mát nhàn nhạt nói:
- Huyết Anh, hạ con cờ này không sai...
- Ta không hiểu?
Huyết Anh Đại Đế nói.
- Làm sao ngươi có thể không hiểu? Ngươi nhờ Long Vũ, để hắn giúp Thiên Nguyên phải không?
Quang Minh Tôn Thần hỏi.
Huyết Anh Đại Đế trầm mặc một lát rồi trả lời:
- Ta không hề biết chuyện này.
- Không biết?
Sắc mặt Quang Minh Tôn Thần đại biến nói:
- Điều này sao có thể? Ta không tin ngươi không biết chuyện này. Vũ nội trừ ngươi ra, còn ai có thể qua mặt ta để liên hệ với Long Vũ đây?
- Ta không biết...
Huyết Anh Đại Đế nghiêm túc nói:
- Tôn Thần, tính tình của ta chắc hẳn ngươi quá hiểu, nên như thế nào ngươi phải biết chứ. Ta không có khả năng nói dối ngươi, bà ta cũng không việc gì phải làm thế.
- Vậy sao?
Khóe miệng Quang Minh Tôn Thần khẽ cười lạnh, lấy thân thể hắn làm trung tâm, bốn phía nhất thời nổi lên một tia sát khí cường đại.
Mưa gió nổi lên, áp lực thật lớn.
- Thật sự.
Huyết Anh Đại Đế thản nhiên trả lời.
Hiển hiên câu trả lời của hắn cũng không làm không khí xung quanh sinh ra biến hóa, vô luận là biểu tình của Quang Minh Tôn Thần hay Huyết Anh Đại Đế đều không biến đổi nhiều.
- Lại đây uống vài chén...
Cuối cùng quang minh Tôn Thần phá vỡ trầm mặc, khẽ cười một tiếng.
Huyết Anh Đại Đế nghe vậy, nhiệt tình tiếp đón Tôn Thần ngồi xuống. Sau đó đem quỳnh tương ngọc dịch mình cất giấu bao lâu nay. Lại phân phó người dưới làm một bàn mồi nhậu đem lên.
Sau khi ngồi xuống, Quang Minh Tôn Thần cười, bựng một chén rượu chậm rãi uống, sau đó nói:
- Tại sao Long Vũ lấy được quy luật Thiên Đạo? Ngươi có biết không?
- Ta không biết.
Huyết Anh Đại Đế rót cho mình một chén quỳnh tương ngọc dịch, giơ lên cổ, một hơi uống sạch:
- Đã lâu không uống, hương vị coi như không tệ.
Quang Minh Tôn Thần đưa tay khẽ xoay xoay chén rươu, hai mắt híp lại nói:
- Ngươi cái gì cũng không biết, ta không tin là ngươi không sốt ruột...
Huyết Anh Đại Đế hơi cúi đầu, trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh nói:
- Vận mệnh của chúng ta cơ hồ ở chung một chỗ, không phải trước đây ngươi đã lên kế hoạch rồi sao? Việc gì ta phải làm vậy chứ?
- Quả thực là như vây?
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- Ngươi có biết không? Ta tìm tới ngươi trước bởi vì ta hoài nghi hai chuyện.
- Nói nghe xem!
Huyết Anh Đại Đế lên tiếng nói/
- Thứ nhất, ta cảm thấy Long Vũ có được quy luật Thiên Đạo, rất có khả năng là do ngươi âm thầm tương trợ, hoặc chính ngươi cấp quy luật Thiên Đạo cho hắn.. Thứ hai, tuy ở bề ngoài thì ngươi với Thiên Nguyên làm ra bộ dáng một sống một chết, nhưng thực tế ngươi với hắn lại là huynh đệ. Cho nên ngươi nhờ Long Vũ tiến hành cải tạo hắn.
Quang Minh Tôn Thần tiếp tục thở dài nói:
- Vì sao đã làm mà không dám thừa nhận đây…
Huyết Anh Đại Đế châm chọc nói:
- Ngươi cảm thấy ta là người như vây sao?
Quang Minh Tôn Thần lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Từ xưa đến giờ ta thấy ngươi không phải là người như vậy. Nhưng trước mắt là thời kỳ vô cùng nhạy cảm, ta không có lòng tin đối với ngươi.
- Hơn nữa ta biết ngươi sẽ không đứng nhìn...
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Cái khác thì không nói, ta cũng không tin ngươi không sốt ruột về chuyện Tam Giới bị hủy diệt...
- Đúng vậy, quả thực ta có sốt ruột, hơn nữa ta cũng có thể làm được gì?
Huyết Anh Đại Đế bình tĩnh đáp, trên thưc tế, lấy năng lực của ta có thể làm được những gì? Nếu như nói trên thế giới này còn có người có thể ngăn cản được ngươi chính là ta. Nhưng ngươi đối với ta ân trọng như núi, ta thực sự không thể xuống tay.
Quang Minh Tôn Thần lắc đầu nói:
- Căn cứ vào hiểu biết của ta về ngươi, ngươi không bao giờ đem sinh mạng một con người ra so sánh với hàng vạn sinh linh trong Tam Giới.
- Ngươi lại nói đúng, cho đến thời gian này, trong lòng của ta rất mâu thuẫn, đồng thời cực kỳ thống khổ.
Huyết Anh Đại Đế cúi đầu nói:
- Nói thật, tâm lý của ta đến bây giờ vẫn còn có chút mâu thuẫn.
- Haiz.
Huyết Anh Đại Đế thở dài một tiếng:
- Ta luôn suy nghĩ, vì nguyên nhân gì mà tình trạng hiện tại của vũ nội lại như thế này. Ta còn đang suy nghĩ, một kẻ hòa ái như ngươi tại sao lại trở nên lạnh lùng vô tình như vây? Nếu tính mạng của ta có thể giải quyết được, ta nguyện giao ra tính mạng của mình.
- Thật sự, ta không thích tình huống hiện tại của vũ nội, tình huống hiện tại không hề có tí hào khí nào.
Huyết Anh Đại Đế bất đắc dĩ nói.
Nghe âm thanh thê lương của Huyết Anh Đại Đế, ánh mắt của Quang Minh Tôn Thần dần sáng lên bởi vì hắn đã nhìn rõ tâm tư của Huyết Anh Đại Đế.
Quang Minh Tôn Thần nhìn nhận, giờ này chỉ có hắn cùng Long Vũ mới có thể ngang hàng với nhau, còn lại đều là chuyện nhỏ như con kiến, chuyện vặt mà thôi.
Nhưng hắn không thích Long Vũ cùng Huyết Anh Đại Đế hợp tác. Bởi vì có một số thời điểm bọn họ rất hiểu ý nhau, như vậy sẽ ảnh hưởng tới vị trí độc tôn của hắn. Hắn đã cố gắng phấn đấu rất nhiều mới được như ngày hôm nay.
- Cẩn thận mà suy nghĩ lại, trong vũ nội trừ ngươi ra thì còn ai có bản lĩnh như vậy?
Con ngươi lóe sáng của Quang Minh Tôn Thần từ từ thu lại, chậm rãi nói:
- Nhất là quy luật Thiên Đạo, nếu không phải ngươi đưa thì là một kẻ khác, điều này chứng minh trong vũ nội còn tồn tại một thế lực khác mà ngươi và ta không hề biết tới.
Huyết Anh Đại Đế gật đầu, nói:
- Điều này cũng có khả năng...
- Không phải là có khả năng mà là chắc chắn. Trừ khi ngươi đang lừa dối ta...
Quang Minh Tôn Thần nói.
Huyết Anh Đại Đế nhíu mày nhìn Quang Minh Tôn Thần, hờ hững nói:
- Không cần suy bụng ta ra bụng người, ta với ngươi không giống nhau.
- Đúng vây, các ngươi luôn có giác ngộ của thượng vị giả.
Khóe miệng Quang Minh Tôn Thần hiện lên một tia cười mỉa mai nói:
- Đây cũng là nguyên nhân ta khinh thường các ngươi.
Quang Minh Tôn Thần bỗng nhiên lạnh lùng, nói ra đạo lý trước đây của mình:
- Ngươi biết không? Nếu không phải là ngươi có ý nghĩ ngây thơ như vậy, ta với ngươi sẽ trở thành đôi hợp tác tốt nhất.
- Do đó ngươi mới bỏ qua ta, lựa chọn Thiên Nguyên, đáng tiếc Thiên Nguyên lại không thể hoàn thành, chung quy đại sự đều không thể thành công. Sau đó, ngươi lại chọn Long Vũ, ngươi rất nhanh phát hiện ra Long Vũ giống ta, cho nên ngươi lại thất vọng...
Huyết Anh Đại Đế bình tĩnh nói.
- Vậy sao?
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Xem ra ngươi đã hiểu kế hoạch của ta.
- Một khi đã như vậy, vì sao không thử thay đổi?
Quang Minh Tôn Thần híp mắt nói:
- Nếu hiện tại ngươi đã hối hận, vẫn còn kịp.
- Không, đối với lựa chọn của ta, tuyệt đối không hối hận..
Huyết Anh Đại Đế nghiêm túc nói.
- Ngươi muốn hoàn toàn phản bội ta?
Quang Minh Tôn Thần ánh mắt híp lại, càng thêm sắc bén, một đạo hàn quang từ trong mắt bắn ra, trong ngữ khí mơ hồ mang theo phẫn nộ cùng bi ai, cười nói:
- Là ta nuôi hổ trong nhà rồi.
- Ngươi đối với Long Vũ cũng là suy nghĩ như vậy sao?
Huyết Anh Đại Đế lắc đầu nói:
- Vấn đề thiếu sót là ở chỗ này, ngươi dùng tâm tư không đơn thuần đối với chúng ta, như vậy sẽ gây hậu quả xấu. Mới tạo ra cục diện ngày hôm nay. Trên thực tế ta luôn mơ hồ, không hiểu sao năm đó ta lại có thể chuyển sang kiếp khác.
Bỗng nhiên hắn mở mắt nói:
- Ngươi nói cho ta biết là Thiên Nguyên, nhưng ta không tin, bởi vì hắn không đủ bản lĩnh như vậy...Mấy năm nay ta luôn tìm kiếm chân tướng, nhưng sự việc năm đó hoàn toàn không có tí tin tức nào. Không cần phải nghi ngờ, có người hủy đi toàn bộ sự việc năm đó, hòng che dấu chân tướng sự việc.
Tròng mắt Quang Minh Tôn Thần lạnh dần, nhìn chằm chằm Huyết Anh Đại Đế, mang theo một tia tức giận ẩn sâu trong đôi mắt:
- Ý ngươi đang hoài nghi ta? Ý ngươi là năm đó ta cho ngươi chuyển sang kiếp khác, ngươi cảm thấy điều này có thể hay sao? Vì sao ta phải làm như vậy?
- Nếu ta có suy nghĩ bất lợi với ngươi, ta hoàn toàn có thể tiêu diệt ngươi...
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Trước khi ngươi chuyển sang kiếp khác, ta có năng lực như vậy, điều này ngươi rất rõ ràng, mà trên thực tế, do chuyển sang kiếp khác cho nên ngươi cũng kiếm được rất nhiều chỗ tốt mà.
Huyết Anh Đại Đế cười nói:
- Quả thực là có một chút chuyện tốt, nhưng ngươi phải hiểu được, đó cũng là vận khí và kỳ ngộ của ta... Ta và Long Vũ hiện tại cũng giống nhau, vận khí của hắn cũng rất tốt, thậm chí tốt hơn ta năm đó.
Quang Minh Tôn Thần cười lớn nói:
- Tốt lắm, cuối cùng thì ngươi cũng thừa nhận là do vận khí.
Đêm khuya, hai người chia ra hai nghế ngồi bắt đầu minh tưởng, tiến hành nghỉ ngơi.
Một khoảng thời gian dài, cả hai không ai nói điều gì.
Bất tri bất gác, trời đã sáng, mặt trời đã nhô cao ở phương đông. Huyết Anh Đại Đế đã tỉnh, thở dài trong lòng, đứng dậy nhìn ghế của Quang Minh Tôn Thần.
Quang Minh Tôn Thần chậm rãi mở mắt ra, con ngươi trong trẻo dị thường, rất bình tĩnh và lạnh lùng nói:
- Huyết Anh, ta hỏi ngươi, ta mới là kẻ diệt thế trong vũ nội, ngươi biết đến từ khi nào?
Huyết Anh Đại Đế nâng cánh tay phải, trong tay có một thanh kếm, thẳng tắp hướng tới Quang Minh Tôn Thần:
- Ngươi hiện tại đã thừa nhận, cái gọi là lời tiên đoán diệt thế Huyết Anh, cũng chính là sản phẩm của ngươi, đúng không?
Kiếm còn ở trong bao, lại phát ra tiếng rồng ngâm, phì phì ong ong hùng hậu bá đạo. Huyết Anh lực dọc theo bàn tay Huyết Anh Đại Đế tiến nhập vào trong thân kiếm, quang mang lóe sáng có thể dùng mắt thường nhìn thấy được, các đường nứt bắt đầu lan rộng quanh kiếm.
Thân kiếm trong vỏ như muốn giãy dụa, liều mạng phá vỏ mà ra.
Quang Minh Tôn Thần mỉm cười, hai đồng tử thu lại, hai tay để trên ghế như cũ, đứng dậy cười nói:
- Sao đây? Ngươi tính động thủ với ta sao?
Khí thế cường đại theo lời nói của Tôn Thần được phóng thích ra, Huyết Anh Đại Đế nặng nề lui về phía sau từng bước mà truyền xuống đất để hóa giải.
Vỏ kiếm trong tay hắn đột nhiên phát nổ, trường kiếm không phát ra tiếng động, giống như một mũi tên thẳng tắp, quỷ dị bay tới trước mặt của Quang Minh Tôn Thần.
Đã nhiều năm qua đi, Huyết Anh Đại Đế cuối cùng cũng hướng tới ân nhân của mình, Quang Minh Tôn Thần đâm ra một kiếm.
Chỉ trong nháy mắt, một cái nháy mắt, thanh trường kiếm liền tới trước mặt Quang Minh Tôn Thần. Nhưng đúng lúc này, ở trong không trung xuất hiện một cánh tay, bắt được trường kiếm.
Sau một lúc, khí thế của trường kiếm đã bị hóa giải.
Sau đó, Quang Minh Tôn Thần chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Nhưng hắn phải thừa nhận, cảnh giới của Huyết Anh Đại Đế đã vượt qua hắn.
Một kiếm này, nếu là trước kia, hắn không thể tránh né.
Nhưng hôm nay hắn dễ dàng hóa giải một kiếm này. Nguyên nhân rất đơn giản, vì hắn đã chiếm được quy luật Thiên Đạo của Thiên Ngoại Thiên.
Tu vi của Huyết Anh Đại Đế không thể vượt ra được Thiên Ngoại Thiên.
Trên thực tế, đúng vào lúc Huyết Anh Đại Đế xuất ra một kiếm, Quang Minh Tôn Thần cũng đã nhìn ra sơ hở trong đó.
Quang Minh Tôn Thần lạnh lùng nhìn Huyết Anh Đại Đế, khẽ cười một tiếng, nói:
- Lấy thực lực của ngươi hiện tại, không thể nào đả thương ta, trừ phi ngươi triển khai toàn bộ thực lực.
- Ngươi nghĩ rằng ta không dám?
Huyết Anh Đại Đế lạnh giọng hỏi.
- Tùy ngươi... Ngươi ra chiêu, ta tận lực bồi tiếp...
Quang minh Tôn Thần cười đểu:
- Trong vòng mười chiêu, nếu ngươi không thể làm ta bị thương, vậy thì dừng tay. Ngươi đồng ý không?
- Không thành vấn đề
Nói xong, Huyết Anh Đại Đế lập tức ra tay.
Kiếm quang vừa lóe, quét qua trước mặt Tôn Thần, uy thế của kiếm quang đến mạnh như vũ bão, Quang Minh Tôn Thần không dám lơ là xem nhẹ.
Sau một na sát, Huyết Anh Đại Đế xuất ra năm chiêu, nhưng mỗi chiêu của hắn vừa xuất ra đều bị Quang Minh Tôn Thần phá giải.
- Quy luật Thiên Đạo?
Huyết Anh Đại Đế dường như đã hiểu ra cái gì đó.
- Rột cuộc ngươi đã biết…
Hai mắt Quang Minh Tôn Thần híp lại nhìn Huyết Anh Đại Đế.
Huyết Anh Đại Đế cười lớn tiếng, hạ kiếm xuống nói:
- Đúng vậy, ta thật sự ngu ngốc mà, ngươi đã chiếm được quy luật Thiên Đạo. Tu vi của ta là Thiên Ngoại Thiên, bản thân ngươi có thể nhìn ra những sơ hở trong chiêu kiếm của ta, chẳng trách ngươi dám lớn tiếng như thế.
Quang Minh Tôn Thần chậm rãi lại gần Huyết Anh Đại Đế, híp mắt lại, lạnh giọng nói:
- Nếu không như vậy, ta có thể đến tìm ngươi, há có thể nói cho ngươi biết sự tình trước kia sao?
Huyết Anh Đại Đế híp mắt giống như Quang Minh Tôn Thần, mím môi nói:
- Ngươi thật sự rất âm hiểm.
Quang Minh Tôn Thần nhìn Huyết Anh Đại Đế không một tia biểu cảm nói:
- Hiện tại ta tin không phải ngươi đưa quy luật Thiên Đạo cho Long Vũ, nếu không, ngươi sẽ không có khả năng không đối phó được ta.
- Ngươi đang muốn chứng thực điều này?
Huyết Anh Đại Đế tay cầm kiếm nhe răng cười nói.
- Chẳng lẽ ngươi có thể chứng minh sao?
Quang Minh Tôn Thần hỏi lại một câu.
- Ngươi đi đi, chuyện đó không liên quan gì tới ta.
Huyết Anh Đại Đế vô lực phất tay nói:
- Trong khoảng thời gian này, ta cần yên tĩnh một chút, ta không hy vọng ngươi lại tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của ta.
- Ta có thể gặp Thiên Hậu không?
Quang Minh Tôn Thần hỏi.
- Không được!
Dở hơi à, thằng nào ngu lại để gái của mình gặp mặt thằng khác. Huyết Anh Đại Đế lạnh giọng cự tuyệt:
- Ta biết tâm tư của ngươi, nói thật... Thiên hậu cũng không giúp được ngươi. Khoa học kỹ thuật mà La Lâm nắm giữ là thứ Thiên Hậu không thể phá giải. Hơn nữa, thời gian cũng không đủ.
- Một khi đã như vậy, thôi bỏ đi.
Quang minh Tôn Thần thản nhiên nói.
- Ngươi đi đi, không quan tâm kết quả như thế nào, ta đều chấp nhận.
Huyết Anh Đại Đế hạ lệnh tiễn khách.
Quang minh Tôn Thần cau mày, cuối cùng cũng không nói điều gì.
………………………………
………………………………
Còn cách thời gian ước định là mười hai ngày. Giữa trưa nay, Thiên Nguyên lại tìm đến Long Vũ. Điều buồn cười chính là, lần này hắn đến là muốn hỏi Long Vũ về việc làm sao có thể ở chung với đàn bà và con nít.
Sau khi nghe Thiên Nguyên hỏi, Long Vũ nở nụ cười nói:
- Không phải ngươi tính có bạn gái ở xã hội loài người đấy chứ?
- Cũng khó mà nói được!
Thiên Nguyên cười nói:
- Trải qua quan sát của ta, ta cảm thấy được ở quán ăn đêm của nhân loại là long xà hỗn tạp, tam lưu cửu giáo đều có. Hơn nữa ở chỗ đó rất nhiều người đem mặt tối của con người mình, phô ra một cách chân thực. Cho nên, cuối cùng ta chọn nơi đó làm nơi trải nghiệm cuộc sống ở nhân gian.
Long Vũ nói xen vào:
- Chậc, chọn chỗ đó quả nhiên là hợp lý.
Thiên Nguyên tiếp tục nói:
- Ngày hôm qua, ta gặp một cô gái rất thú vị, ta có hảo cảm với nàng, hơn nhữa nàng đối với ta cũng không tệ, cảm giác này rất vui. Nhưng tới bây giờ ta vẫn không biết làm cách nào để kết giao với cố gái này.
Long Vũ xấu hổ cười nói:
- Ngươi thực sự chưa bao giờ? Hồi giờ ngươi chưa bao giờ tiếp xúc với đàn bà con gái?
- Đương nhiên không phải.
Thiên Nguyên giải thích:
- Ta Thiên Nguyên tại Thiên Ngoại Thiên có tới mấy trăm người thiếp, hơn nữa mỗi người một vẻ, không ai giống ai...
Long Vũ cười nói:
- Chớ vội đắc ý. Nếu ta đoán không sai, những nữ nhân kia ở Thiên Ngoại Thiên đều là công cụ cho ngươi tiết dục phải không? Cho nên tới bây giờ ngươi cũng chưa bao giờ cảm thấy thực sự vui vẻ khi ở bên các nàng ta. Mà hiện tại ngươi thấy vui khi ở bên một cô gái nhân loại, theo ta thấy thì đây chính là nguyên nhân có phải không?
- Ngươi muốn hiểu sao cũng được.
Thiên Nguyên nói:
- Ta chỉ cần ngươi nói cho ta biết, bây giờ phải làm cái gì là được rồi, về phần còn lại không cần ngươi phải quan tâm.
Long Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Về phương diện này, kinh nghiệm của ta cũng không nhiều. Ngươi cũng biết, nữ nhân bên cạnh ta đều là nước chảy thành sông (ý nói tự nhiên mà tới).
- Ngươi ám chỉ là ngươi rất có mị lực phải không?
Thiên Nguyên hỏi.
- Người hoàn toàn có thể lý giải như vậy!
Long Vũ đắc ý cười nói:
- Kỳ thật, đôi khi nhân phẩm quá tốt cũng không hay lắm.
- Nhưng mà ta đẹp trai hơn ngươi mà!
Thiên Nguyên lý luận.
- Đẹp trai cũng vô dụng.
Long Vũ cười nói:
- Nếu ngươi không có tình yêu đích thực, đến bên nữ nhân vì ham sắc ham tài, thì bộ dạng ngươi có đẹp mấy đi nữa cũng chỉ là bi kích mà thôi.
- Nói nhiều điều vô nghĩa như vậy làm gì? Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, làm cách nào để kết giao được với con gái nhà người ta. Đây mới là điểm mấu chốt.
Thiên Nguyên nhắc lại.
- Thuận theo tự nhiên.
Long Vũ nhún nhún vai, nói:
- Chuyện này dạy cũng không được, ta đề nghị ngươi tự mình đi cảm thụ, thuận theo tự nhiên và bẳn năng, cùng với con tim. Như vậy mới đạt được hiệu quả cao nhất.
Thiên Nguyên nghe vậy sau khi suy nghĩ, gạt đầu cười nói:
- Uhm, ta biết rồi, cám ơn chỉ dạy của ngươi.
- Trên thực tế, ta chưa hề nói gì. Bản thân mình tự đi ngộ đi.
Long Vũ nói.
- Được rồi!
Thiên Nguyên gật gật đầu, đi vài bước đột nhiên lại quay đầu, mở miệng hỏi:
- Thời gian còn không nhiều lắm, có tiến triển gì không? Ta không hy vọng thế giới thú vị này bị hủy diệt.
- Không sai. Có tiến bộ, có thể cảm nhận được thế giới này thú vị rồi sao?
Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
- Ngươi có phải nên cảm kích ta hay không? Nếu không phải ta tạo ra cơ hội cho ngươi, chắc chắn rằng vĩnh viễn ngươi cũng không hiểu giá trị và tâm tính của một con người bình thường được. Hãy đi mà thể ngộ thế giới hiện thực đi...
- Đúng vậy! Cho nên ta phải nói một tiếng cám ơn với ngươi rồi!
Thiên Nguyên nghiêm túc cúi đầu.
………………………………
………………………………
Dường như đã hiểu thêm một chút, Thiên Nguyên lại trở về đảm nhiệm chức vụ ở quán ăn đêm, nơi mà hắn gặp được cô bé kia, cũng chính là người phục vụ quán ăn đêm Vương Tâm Vũ.
- Thiên Nguyên... Em tìm anh nãy giờ, anh đi đâu vậy?
Tiểu cô nương quệt mồm, trong giọng nói có mang theo mấy phần tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.