Sam và Hân Kỳ đã ăn xong và cùng trở về phòng.
Định mở cửa thì phát hiện cửa phòng không bị khóa, đoán chắc có người đang bên trong, cô liền đẩy Sam về phòng mình.
- Chú cũng nhanh thu dọn đồ đạc của mình đi.
- Để chú giúp, tay cháu đang không tiện.
- Không cần, không cần.
Cô vội mở cửa vào phòng luôn, Sam phì cười một cái rồi trở lại phòng.
Vừa quay mặt lại thì một bàn tay tớ lớn đã giương ra bóp cổ cô.
- Tôi đã cảnh cáo cô mà cô vẫn cứng đầu. Chưa rời khỏi tôi mà đã đi cùng kẻ khác, cô thèm khát đàn ông đến vậy sao?
- Hàn thiếu gia lại muốn bóp chết tôi sao?
Cô hơi thở yếu ớt lên tiếng.
Đối mặt với sự kiên định của cô càng làm anh không thể nguôi giận.
Anh kéo cô, đẩy cô xuống giường, bị bất ngờ thân cô đè lên cái tay bị thương làm nó chảy máu trở lại, máu chảy ra ướt cả tấm băng trắng.
Cô đau nhói nhăn mặt. Anh cuối xuống bóp cằm của cô.
- Vẻ mặt này là sao? Tôi làm cô khó chịu ư? Vậy thì tôi muốn cô khó chịu hơn nữa.
Anh kéo hai tay cô lên, lộ ra một tay đầy máu, cô không kìm được nữa mà khóc.
Anh thấy cảnh tượng liền sững người.
- Tay cô bị làm sao vậy?
Cô không trả lời mà cố nén đau đớn nhìn anh.
Anh hoảng hốt, tìm hộp cứu thương, nhưng bị cô từ chối.
- Tôi không cần anh lo, tất cả là do anh, anh đi đi.
Anh không để ý lời cô nói mà một mực chỉ muốn xem vết thương của cô.
Vì quá đau cô đành tùy ý để anh muốn làm gì thì làm.
Lột bỏ tấm băng ra, đôi tay xinh đẹp của cô chi chít những vết cắt, anh nhìn thấy mà mà xót vô cùng.
Vừa băng bó cho cô anh vừa hỏi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả đều tại anh, mà anh còn hỏi như vậy, cô chán nản chẳn muốn nhắc tới chuyện tối qua và tính cô luôn không muốn giải thích bất cứ chuyện gì. .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Cô chỉ hừ lạnh một tiếng không trả lời.
Chợt nghĩ đến Sam đang ở phòng bên cạnh và có thể qua phòng cô bất cứ lúc nào, cô không thể để Sam biết chuyện xấu hổ này, nên cô phải nghĩ cách để anh đi.
Vừa lúc anh vừa mới băng xong, cô đành hạ giọng mà nói.
- Tôi không sao? Anh có thể đi rồi.
- Đi để em có thể cùng người đàn ông khác?
Anh vẫn khuôn mặt khó chịu đó mà đáp lại.
Cô không thể nói ra quan hệ giữ cô và Sam, cô sợ vì tính độc chiếm của anh có thể làm ảnh hưởng đến Sam.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, đó là tiếng chuông điện thoại của anh.
Anh lấy điện thoại ra nhìn người gọi mà im lặng. Là Tống Nguyệt Nhu gọi cho anh.
Anh không trả lời mà tắt máy, tưởng anh lại nổi giận với cô nhưng anh chỉ nói với cô một câu rồi rời đi.
- A Mạc sẽ đưa em đến nơi ở trên Long đảo.
Nhìn anh rời đi rồi cô lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt của anh cô cũng đoán được người gọi là ai, nhưng lần này cô cũng phải cảm ơn cô ta vì đã vô tình giúp cô thoát khỏi thế khó.