Đại Boss, Đừng Nói Dối

Chương 35:




Anh sắc mặt khó coi bóp chặt điện thoại.
- Được lắm Tưởng Hân Kỳ.
Từ đằng sau Nguyệt Nhu tiến tới ôm anh.
Vốn anh đã đặt cho cô ta phòng riêng, nhưng cô ta nhất quyết muốn ở cùng với anh, từ trước đến giờ anh đều chiều cô ta và lần này cũng vậy.
- Có chuyện gì vậy, em gọi không nghe sao?
- Không có gì, là chuyện công việc thôi.
- Vậy anh đi tắm đi, rồi lát nữa chúng ta đi ăn tối nhé.
- Theo ý em.
Ở bên kia, một lần nữa tiếng chuông điện thoại lại reo lên, cô nghĩ anh lại gọi cho cô nên bực tức định ném cái điện thoại, nhưng mấy thay cô kịp nhìn tên trên màn hình, là Sam đang gọi không phải anh.
Sam và cô đã trao đổi số điện thoại vào tối hôm qua.
Cô bình tĩnh lại nhấc máy, đầu dây bên kia hỏi.
- Tối nay chú dăt cháu đi ăn, sẵn tiện dạo thị trấn được chứ?
- Tất nhiên rồi, cháu luôn rảnh mà.
- Vậy nhé, cháu đợi ở cổng rồi chúng ta cùng đi.
Nói rồi Sam cúp máy.
Tối đó cô mặt quần suông áo thun rất trẻ trung, cô bước đi với dáng vẻ xinh đẹp, ai cũng hiểu nhầm cô là người mẫu nổi tiếng nào đó.
Cô đứng đợi Sam ở cổng, vài phút sao có một chiếc xe hơi sang trọng chạy ra.
Cô đang đứng đợi, không có gì làm nên để ý đến chiếc xe đó.
Từ ngoài nhìn vào thì không thể thấy rõ người trong xe, nhưng người ở trong thì ngược lại.
Bên trong xe là Hàn Lâm và Tống Nguyệt Nhu, anh thấy cô đứng ở cổng. Cô cứ nhìn chằm chằm vào cửa kính xe đang chạy qua, anh từ bên trong có cảm giác như cô đang nhìn chằm chằm vào anh và Tống Nguyệt Nhu, trong lòng đột nhiên khó chịu.
Xe chạy được một quãng, nhìn qua gương chiếu hậu anh lại thấy Sam đi tới, cô nở nụ cười rất vui vẻ.
Gương mặt anh trở nên u ám, tay nắm chặt lại.
- Cháu đợi lâu chưa?
Sam vội vã đến chỗ cô hỏi.
Dù đã hơn ba mươi nhưng Sam thật sự rất trẻ và phòng độ, có lẽ thời gian đã bỏ quên Sam rồi.
Cảm giác cô nhìn Sam như hồi nhỏ vậy, ấm áp như còn người thân ở bên.
- Cháu cũng vừa mới ra thôi.
- Vậy đi nào.
Sam nắm lấy tay cô cùng đi.
Bị một người đàn ông nắm tay đi dạo đương nhiên sẽ thấy ngại, nhưng người đó là Sam nên cô rất thoải mái. Tay Sam ấm áp như tay của ba cô.
Sam và cô đi đến một quán lẩu nổi tiếng nhất Long đảo vừa ăn vừa trò chuyện.
- À, chú quên mất, chắc bây giờ cháu phải đang học đại học rồi nhỉ, cháu học ngành gì?
- Cháu học về ngôn ngữ và đã tốt nghiệp được ba năm rồi đó chú.
- Thật sao, cháu của chú quả là thiên tài đó nha.
Sam vừa nói vừa xoa đầu cô, không khí nói chuyện rất vui vẻ.
Ăn xong hai người cùng đi tản bộ ở phố hoa đèn.
- Woa, ở đây thật sự rất đẹp.
- Cháu có muốn chụp ảnh không.
Nghe Sam nói cô gật đầu lia lịa.
Đứng ở một góc đẹp, Sam chụp hình cho cô, sau đó lại nhờ người đi đường chụp hộ hình cho hai người.
Kể ra cũng lâu rồi họ mới đứng chung khung hình với nhau, lần đầu tiên họ chụp chung với nhau lúc cô ba tuổi, lúc đó Sam đã bế cô trên tay.
Hai người mãi vui chơi đến tận tối mịch mới trở về khu nghĩ dưỡng.
- Mai là ngày cuối chú ở lại đây rồi, còn cháu thì sao, định khi nào trở về.
- Cháu cũng không biết. Gặp lại chú cháu đã rất vui, sao này chúng ta có gặp lại nhau nữa không.
Giọng cô có chút hơi trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.