Cô bỏ hết đồ dùng của mình vào balô, cô mở cửa sổ men theo đường ống nước mà trèo xuống đất, trước khi đi cô không quên châm vài que diêm để " thắp sáng" căn phòng.
Thấy khói ngùn ngụn từ căn phòng đó họ phát hoản lên vội xách nước dập lửa. Không phải bọn họ lo cho cô mà bọn họ sợ lửa sẽ lan khắp nhà.
Thấy bọn họ luốn cuốn cô đứng ở đằng sau cười khinh bỉ. Tiết Giai Mỹ thấy cô liền quát lớn
- Ông bà, ba mẹ ơi nó ở đằng kia kìa.
Nói rồi cô ta còn chạy tới tính đánh cô, cô ta bằng tuổi với cô.
Còn chưa kịp chạm, cô ta bị cô đá cho một cước vào mặt, gãy cả răng cửa, phải đi trồng răng giả.
Một lúc sau lửa đã được dập tắt họ mới để ý tới Tiết Giai Mỹ đang khóc thét, mồm đầy máu.
Mẹ cô ta hùng hổ nhào tới, mặt mày bậm trợn không khác gì một con quỷ, bà ta giận giữ.
- Con khốn nạn dám đánh con tao, tao phải giết mày.
Cô nhanh chóng né sang một bên, đạp bà ta ngã sập xuống sàn.
- Ông à, phải báo cảnh sát bắt con điên này.
Bà ngoại trên danh nghĩa không kìm được mà quát rất lớn.
- Ồ, các người báo đi. Tôi sẽ nói với họ rằng các người nhốt tôi, không cho ăn uống. Vì buồn quá mà lấy diêm ra nghịch. Không biết cảnh sát sẽ tin tôi hay tin đám giả tạo các người đây. À, muốn đút lót cho cảnh sát thì cũng đừng quên đút lót dư luận nữa nhé. Họ mà mà biết các người vô đức như vậy thì công ty của các người... chết chắc rồi.
Họ nghe cô nói vậy mà nghẹn cứng họng. Đã có nhiều công ty bị dư luận tẩy chay mà phá sản rồi. Huống hồ công ty của bọn họ không lớn. Bây giờ bọn họ đã hối hận vì mang cô về. Nếu bây giờ đuổi cô đi thì phải nhả ra số tài sản đó, nhưng vì bản tính tham lam họ đành nhẫn nhịn.
- Tao sẽ bỏ qua cho mày lần này, nhưng nếu mày dám ra ngoài ăn nói lung tung tao nhất quyết không tha.
Tiết Sinh lên tiếng, tuy giọng đầy khí thế nhưng trong lòng cực kì e ngại cô.
Nhận ra được điều đó cô nói một câu chốt hạ màng.
- Sau này tôi vẫn sẽ ở đây, nếu dám chọc đến tôi, tôi không ngại đốt trụi căn nhà này đâu.
Không những tham lam mà bọn họ còn sợ chết, nghe vậy bọn họ ai nấy đều tái mặt, nhưng cũng hận không thể bóp chết cô.
- Sau này cứ coi nó như không khí là được. Đập nhà, đốt nhà nó đều làm rồi, không biết nó còn làm ra cái gì nữa đâu.
Nghe Tiết Sinh nói vậy bọn họ đều nén cục tức mà ậm ừ cho qua.
Kể từ hôm đó cô ở một phòng riêng biệt. Sáng cô đến trường sớm, về nhà thì khóa cửa phòng lại. Bọn họ có thấy cô thì cũng làm lơ, không ai dám tìm cô gây sự.
Cô được xem là thần đồng, đã thông thạo được bốn thứ tiếng. Cả tiền học phí hay tiền sinh hoạt đều do cô tự mình kiếm được nhờ việc dịch sách và học bổng. Nhà họ Tiết không cho cô bất kì đồng nào, cô cũng không đến bọn họ để xin dù gì sau này cô cũng sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Năm nay cô đã đủ mười tám tuổi để nhận lại tài sản, bọn họ đã nghĩ đến điều này nên cô chắc chắc rằng vụ bỏ thuốc chính là do bọn họ làm.
Số tài sản đó chắc là họ đã dùng cách bất hợp pháp để chuyển làm của riêng rồi. Nếu cô đòi lại sẽ dẫn đến kiện tụng, vậy sẽ ảnh hưởng đến công ty của họ.
Và cô nghĩ rằng, bọn họ đã bỏ thuốc xuân cho cô thì âm mưu của bọn họ là muốn cô... đi tù vì tội... bán ***.
Nghĩ rồi cô mở máy tính lên mạng tra, thì thấy tin tối qua cảnh sát ập vào một khách sạn, nhưng không bắt được gì, mà khách sạn đó là nơi hôm qua cô đến để dự tiệc ra mắt sách.
Đúng như cô suy đoán, quả nhiên bọn họ rất độc ác. Cô sau này sẽ phải cẩn thận hơn và cô phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình.