Hàn Lâm nhanh chóng đưa Hân Kỳ ra khỏi đó càng nhanh càng tốt, vì sợ tiểu Phong lo sợ nên anh đành chờ con đi xe riêng.
Hân Kỳ đã ngất đi từ lúc nào, nhưng khuôn mặt cô đổ nhiều mồ hôi, hai chân mày nhíu lại, chắc hẳn cô đang rất khó chịu.
Chưa đầy một tiếng họ đã về tới nhà, bác sĩ riêng cũng chờ sẵn ở đó từ rất lâu.
Hàn Lâm vừa bế cô xuống xe thì bác sĩ cũng chạy vội ngay tới.
Thấy khuôn mặt cô trắng bệch, hơi thở lại không đều vị bác sĩ bảo Hàn Lâm đưa cô ngay lập tức tới bệnh viện càng nhanh càng tốt.
Trên đường đi anh lo lắng không ngừng hỏi bác sĩ.
- Cô ấy bị gì nghiêm trọng lắm sao?
- Chuyện này rất không thể nói bừa, phải đưa thiếu phu nhân đi kiểm tra mới hoàn toàn chắc chắn.
Hân Kỳ được đưa vào phòng chuẩn đoán, toàn bộ quá trình xét nghiệm đều có Hàn Lâm ở bên.
- Thiếu gia, theo như kết quả cho thấy thiếu phu nhân đang có một khối u trong đầu. Nói đúng hơn là khối máu bầm tích tụ lâu nên hình thành khối u. Có lẽ trong thời gian dài cô ấy đã uống thuốc giảm đau thay vì tập trung làm tan máu bầm nên mới hình thành khối u này.
- Vậy có trị khỏi được không?
- Khả năng thành công chỉ khoảng mười phần trăm. Khối u này đã dính một phần vào não, trong lúc phẫu thuật sẽ có thể có biến chứng, rất có khả năng trở thành người thực vật.
Nghe bác sĩ nói anh không kìm được sự tức giận trong lòng lại như bị ép đến khó thở.
Những tưởng anh, con và cô sẽ được trùng phùng, không ngờ lại gặp phải tình cảnh này.
- Vậy nếu không phẩu thuật thì sao?
- Những cơn đau của cô ấy sẽ kéo dài và ngày càng nặng hơn, đến lúc cô ấy không chịu được nữa thì e là...
Nói đến đây bác sĩ có vẻ ngập ngừng nhưng anh cũng tự hiểu ra.
- Bây giờ dùng thuốc giảm đau chỉ khiến bệnh nặng hơn, chỉ có phẩu thuật là có khả năng thực hiện được nhưng không loại trừ rủi ro. Thiếu gia anh có thể từ từ suy nghĩ rồi quyết định.
Hiện tại, Hân Kỳ đang nằm trước mặt anh, anh chỉ biết thất thần nhìn cô, trong tay đang nắm sự sống của người mình yêu nhất thật không dễ chịu gì.
Cô hôn mê suốt một ngày một đêm, tỉnh lại đang thấy mình nằm ở một nơi xa lạ.
Nhưng có ai đó đang nắm lấy tay cô, nó thật ấm áp.
- A, mẹ dậy rồi sao?
- Này cậu bé, cô không phải mẹ của con, nhưng mà đây là đâu? Sao cô lại ở đây? Còn nữa, sao con cũng ở đây chứ?
- A, mẹ hỏi nhiều làm con đau đầu quá!
Tiểu Phong tỏ ra rất dễ thương làm cô phì cười. Cô đưa tay lên nựng hai má phúng phính như cái bánh bao của tiểu Phong, trong lòng cô nghĩ sao lại có đứa trẻ dễ thương đến thế này cơ chứ.
- Nè bánh bao, nói cho cô biết đây là nơi nào được không, làm thế nào cô có thể về nhà?
- Mẹ nói gì vậy, đây là nhà của mẹ, đây nè mẹ và ba đã từng ngủ chung trên chiếc giường này đấy, nên mới có con đó.
Vừa nói nó vừa vỗ vỗ xuống chiếc giường, thật ra những điều này toàn là do Hàn Lâm kể cho nó nghe.
Tiểu Phong nói làm cô đỏ chín cả mặt.
- Trẻ con không được nói bậy.
Vừa dứt câu thì ngoài cửa có người bước vào.
Giọng nói người một đàn ông trầm ấm lại khiến cô giật mình.
- Tiểu Phong lại chọc gì cho mẹ con giần sao?
- Không đâu ba, mẹ gọi con là bánh bao.
- Ồ, nghe được đấy vậy từ nay chúng ta cũng sẽ gọi con là bánh bao.